Thanh Bình Nhạc (Đam Mỹ)

Chương 86: Thật giả




Mới đầu Giang Thu Bình nghĩ gã đang nói bậy nói bạ, nhưng nhớ lại lúc lấy khẩu cung Lưu Vân Thảo cứ luôn miệng gọi Vãn Chi làm quan lục sự luống cuống tay chân, y cảm thấy quan hệ giữa hai người này hình như không bình thường cho lắm. Hơn nữa, nếu như Lưu Vân Thảo và Viên Kỳ Liên là một đôi, vậy thì động cơ trả thù của Lưu Vân Thảo lại  càng lớn hơn.

Nghĩ đoạn, Giang Thu Bình bèn quay sang thì thầm với Trương Triều, không ngờ hắn lại nghiêm túc nói với y: “Hồi ở kinh thành ta cũng nghe kể loáng thoáng về việc này.”

Giang Thu Bình cảm giác hắn đúng là vạn sự thông trong kinh thành, hình như ở đó có việc gì là hắn đều biết đôi chút.

Trương Triều không biết lòng tốt của mình đang bị xem là ý đồ xấu, hắn vẫn tiếp tục nói: “Mấy năm đầu khi Viên Kỳ Liên mới vừa vào kinh, không ít quan to và quý nhân có ý muốn kết thân với ông ta nên rất nhiều người tìm tới cửa, ông ta liền ở lì trong Quân Khí giám không về nhà, không chịu gặp một khuê tú nào. Ít lâu sau có người đồn rằng ông ta có sở thích đoạn tụ, ông ta cũng chẳng phản bác.”

“Khi đó ta chỉ nghĩ ông ta không thèm chấp nhặt với mấy người kia, chứ chưa từng nghĩ là ông ta đang ngầm thừa nhận.”

Giang Thu Bình mím môi, vừa không quen cũng không hiểu về đoạn tụ, đành đáp “Thế hả” rồi tiếp tục thẩm vấn Viên Ninh.

Y cầm bản cung của Lưu Vân Thảo, nêu câu hỏi để Viên Ninh trả lời, Viên Ninh đều đối đáp trôi chảy. Nhưng ngoại trừ cách thức gây án giống như Lưu Vân Thảo đã khai, chủ mưu vụ án lại khác hoàn toàn.

Viên Ninh nói: “Tiên sinh không phải chủ mưu, cùng lắm chỉ là một tòng phạm thôi. Ta nói ra có lẽ các ngươi cũng sẽ không tin, ban đầu ông ấy đồng ý tham gia vào kế hoạch này, mục đích không phải để báo thù mà là vì muốn chết chùm với nhóm Chương Trọng Lễ.”

“Ông ấy lừa các ngươi đấy, làm gì có chuyện mười bảy người chết trên đường lưu vong? Không phải mười bảy người chết mà là bảy người, cho nên tàn quân của Quân Khí giám năm xưa tính thêm cả tiên sinh vào tổng cộng còn sót lại mười lăm người. Chẳng qua mọi người phân tán khắp nơi, dần dà bước lên những con đường khác nhau.”

“Chương Trọng Lễ, Lâm Khánh, Lưu Cật không buông bỏ được thù hận, Vương Kiều vừa trọng nghĩa khí lại dễ mềm lòng, không chịu được sự thuyết phục của bọn họ, cũng mơ hồ bước lên thuyền. Mà đa số là những huynh đệ như Đỗ Hải Tranh, gặp được người lương thiện nên nguyện ý bắt đầu lại từ đầu.”

“Vì mọi người đều bị liên lụy bởi Viên thúc nên bao năm qua tiên sinh vẫn luôn hổ thẹn vô cùng, muốn cố gắng bù đắp cho mỗi người.”

“Những người khác muốn sống bình thường đến cuối đời, ông ấy liền đứng ở giữa điều đình, từ từ cắt đứt liên hệ giữa họ và nhóm Chương Trọng Lễ, chỉ có Đỗ Hải Tranh niệm tình cũ nên không nỡ lòng, vẫn giữ liên lạc với mọi người.”

“Mà nhóm Chương Trọng Lễ muốn báo thù, ông ấy cũng không phản đối, tuy không chủ động bày mưu tính kế song nếu cần ông ấy làm gì ông ấy cũng chẳng chối từ, cho nên mới kéo cả Khoái Tai môn vào vòng liên luỵ.”

“Tiên sinh vốn định cứ xuôi theo như vậy, cùng nhóm Chương Trọng Lễ đi bước nào hay bước đó, cho dù không thể thành công nhưng chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.”

“Ngặt nỗi sát tâm của Chương Trọng Lễ quá nặng, bởi vì Đỗ Hải Tranh không muốn giúp đỡ nên đã gi3t chết ông ta, tiên sinh chịu đả kích, bấy giờ mới thay đổi chủ ý.”

Biến cố huynh đệ tương tàn này còn đáng chú ý hơn cả việc năm hay mười lăm người sống sót.

Giang Thu Bình vực dậy tinh thần, ngắt lời gã: “Không phải chứ, rõ ràng Lưu Vân Thảo nói Đỗ Hải Tranh tự rơi xuống vực mà chết mà.”

“Nếu như ngươi quen Đỗ Hải Tranh, ngươi sẽ biết ông ta không phải người mềm yếu như vậy.” Lời phản bác bình tĩnh của Viên Ninh có một sức thuyết phục khó lý giải, gã buồn cười nói, “Bị thiến còn chẳng thể khiến ông ta nhảy vực, thế mà cãi vã vài câu với huynh đệ thôi ông ta đã không sống được ư? Chúng ta đều không phải loại người như vậy.”

“Lúc Chương Trọng Lễ đẩy Đỗ Hải Tranh xuống vực, có một tiều phu tình cờ đang đốn củi trên núi, nấp trong rừng rậm chứng kiến cảnh đó. Đỗ Hải Tranh thích uống rượu, sau khi ông ta qua đời ngày nào tiên sinh cũng lên núi đổ hai chén rượu. Tiều phu thấy tiên sinh trọng tình như thế, bèn tới an ủi ông ấy sau đó uống say, lỡ miệng tiết lộ sự thật.”

“Chương Trọng Lễ muốn Đỗ Hải Tranh chế tạo lõi của cung Bài Vân, Đỗ Hải Tranh không đồng ý, đẩy đưa mãi không có kết quả, từ cãi vã hai người chuyển sang đánh nhau ngay trên núi, cuối cùng Chương Trọng Lễ đẩy ông ta ngã khỏi con đường giữa sườn núi.”

Giang Thu Bình lại nghe thấy chỗ không khớp, song y kiềm lại không cắt ngang, lắng nghe Viên Ninh nói tiếp: “Hôm đó sau khi trở về, tiên sinh tự uống thuốc mê, ngủ li bì đến khi tỉnh rồi lại uống tiếp, nằm liên tiếp bốn ngày mới dậy.”

“Tỉnh dậy rồi, việc đầu tiên ông ấy làm chính là rửa mặt ăn cơm, việc thứ hai là lấy cớ cái chết của thợ mộc ở phố Lai Xuân để nổi trận lôi đình với ta ngay trước mặt mọi người, muốn đuổi ta đi để ta rời xa khỏi thị phi.”

“Nhưng ta được ông ấy nuôi dạy mười mấy năm nên hiểu rất rõ tính tình ông ấy, ông ấy cùng lắm chỉ tự giận bản thân chứ rất ít khi nổi giận với người khác.”

“Ta ngờ ngợ nhận thấy sự khác thường, bèn gặng hỏi suốt mấy ngày, ông ấy mới chịu nói cho ta biết. Nhóm Chương Trọng Lễ và ông ấy tốt nhất là có thể chết trong vụ án cuối cùng, mấy người kia đã nhập ma, cho dù lần này không thành công thì chắc chắn vẫn còn lần sau, mà ông ấy muốn chừa lại đường sống cho những người khác.”

“Cho nên theo kế hoạch ban đầu của bọn ta, sau trò xiếc khiến tro tàn trong lư hương bùng cháy, bọn ta sẽ xông vào đầu độc gi3t chết thái hậu, đòi lại công bằng cho Viên thúc và tất cả mọi người.”

“Sau đó tiên sinh sẽ chủ động để lộ sơ hở, rồi chết cùng nhóm Chương Trọng Lễ trong trận thương và mưa tên của cấm vệ quân.”

Giang Thu Bình không tài nào hiểu nổi, y thốt ra lời lẽ đại bất kính: “Tội gì các ngươi phải làm vậy? Dù sao cũng có nội gián rồi, chi bằng ra tay ngay vào lúc quỷ gõ cửa, phí công làm ra mấy trò huyền bí không tới nơi tới chốn như thế sẽ càng dễ cho kẻ khác nắm thóp hơn thôi, không phải sao?”

Viên Ninh nhún vai cười khổ: “Có lẽ từ đầu chí cuối, tuy ngoài miệng nói thất vọng tột độ về triều đình, nhưng kỳ thực sâu trong lòng bọn ta vẫn ôm ấp hi vọng về việc lấy lại trong sạch cho người thân chăng, dù sao đó vốn là thứ chúng ta đáng được hưởng mà.”

Giang Thu Bình không thể cãi được, đành chuyển sang đề tài khác: “Được rồi, tuy nhiên trong lời khai vừa rồi của ngươi lại có chỗ không khớp với tiên sinh nhà ngươi.”

“Ngươi nói Đỗ Hải Tranh không chịu giúp các ngươi làm thạch…… à không, làm lõi cơ quan, nên mới bị Chương Trọng Lễ đẩy xuống vách núi, nhưng Lưu Vân Thảo nói rằng không phải Đỗ Hải Tranh không chịu, mà là không thể.”

Viên Ninh hoang mang mở to hai mắt, lẳng lặng chờ đợi đoạn sau.

Giang Thu Bình nói tiếp: “Y nói lõi cơ quan trong bốn vụ án đầu tiên đều từ tay Đỗ Hải Tranh chế ra, chỉ đến trước hàn y án, Đỗ Hải Tranh bất ngờ rơi xuống vực bỏ mạng nên các ngươi không tự làm lõi cơ quan được, đành phải tìm người thợ mộc ở phố Lai Xuân.”

“Ngươi giải thích thế nào về sự sai lệch này?”

“Lõi cơ quan của bốn vụ án đầu?” Viên Ninh nhăn mặt hoang mang hỏi, “Làm gì có? Từ đầu chí cuối Đỗ Hải Tranh chưa từng tham gia vào, bốn vụ án đó cũng không phải do bọn ta gây……”

Nói tới đây, gã bất chớt suy ngẫm lại rồi hốt hoảng kêu lên: “……ra, gượm đã! Vị đại nhân này, ý của ngươi là tiên sinh thừa nhận cả sáu vụ bạch cốt án đều là do bọn ra gây ra ư?”

Giang Thu Bình cũng bị gã quay vòng vòng đến mức hồ đồ luôn, y lập tức hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Viên Ninh cảm giác cái đầu vốn đã choáng váng của mình bỗng dưng đau thêm gấp bội, gã xoa gương mặt mệt mỏi, nói: “Đúng gì mà đúng! Bốn vụ án đầu không hề dính dáng tới bọn ta.”

“Tháng ba ở Nhậm Dương xảy ra vụ án con diều, trùng hợp Lưu Kiều là người kéo dây, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bộ xương kêu oan. Vì không biết nên ông ta bị dọa sợ hết hồn, song cũng chưa đến mức phát điên, thấy La Lục Tử bị giẫm đạp trong lúc hỗn loạn, Lưu Kiều nghĩ có thể lừa được ít tiền nên mới giả ngốc theo.”

“Mấy thủ đoạn thăm dò của nha môn Nhậm Dương hoàn toàn chẳng nhằm nhò gì so với hình phạt hồi ở Ninh Cổ Tháp, Lưu Kiều không bị lộ tẩy mà còn được bồi thường năm mươi lượng bạc, liền ở nhà ăn chơi phè phỡn suốt một thời gian.”

“Khi đó bọn ta không có suy nghĩ gì cả, mỗi người một nơi tự kiếm kế sinh nhai thôi. Mãi sau khi tin tức về vụ bạch cốt án thứ ba truyền đến Nhậm Dương, Lưu Kiều mới thấy bọn ta cũng có thể tạo ra thanh thế oanh liệt náo động như thế một phen.”

“Ông ta báo tin cho năm người còn lại, Lâm Khánh và Chương Trọng Lễ tán thành ý tưởng của ông ta, Vương Cật thì sao cũng được hết, tiên sinh cảm thấy không thỏa đáng, Đỗ Hải Tranh thì trực tiếp phản đối, cuối cùng Chương Trọng Lễ ỷ vào nhiều người nhiều tiền nên bắt tay vào chuẩn bị luôn.”

“Đỗ Hải Tranh từ chối hồi âm và gặp mặt, tiên sinh dự cảm nhất định sẽ có chuyện nên liền đi cùng bốn người kia, muốn chết thì ông ấy sẽ chết trước.”

“Chương Trọng Lễ nhận ra ông ấy không thực lòng muốn hợp mưu nên ngấm ngầm đẩy hết việc giết người phóng hỏa cho ông ấy làm, hòng muốn khiến ông ấy không thể quay đầu. Tiên sinh tính tình hiền lành, không muốn làm hại người vô tội, ta không muốn ông ấy khó xử nên tên thợ mộc và đầu bếp kia đều là do ta giết.”

Thấy gã nhắc đến chuyện giết người mà chẳng hề áy náy tẹo nào, Giang Thu Bình không khỏi tỏ ra ghét bỏ.

Viên Ninh không cho y thời gian để thuyết giáo, ngay sau đó gã lại nói: “Mới đầu bọn ta không tìm được manh mối nên định trực tiếp tìm tới chủ mưu của ba vụ bạch cốt án này, thuyết phục kẻ nọ làm việc cho bọn ta.”

“Thế nhưng kẻ chủ mưu này cực kỳ thần bí, hầu như không để lại tung tích gì, bọn ta tốn rất nhiều công sức tìm kiếm, cuối cùng tìm được một vật có hình dạng rất giống lõi của cung Bài Vân ở trong khe núi phía sau niệm tử thạch trong vụ án Trùng Dương.”

“Đó là một cái hộp gỗ vuông có dây kéo, trên hộp khắc hoa văn đóa sen.”

“Chương Trọng Lễ cảm thấy trời muốn giúp mình nên cùng ba người khác vắt óc suy nghĩ gần hai tháng trời, rốt cuộc cũng vạch ra được kế hoạch hàn y án. Trong quá trình này bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm chủ mưu đứng sau bốn vụ án đầu tiền, song vẫn chưa thể tìm ra.”

“Lúc đó tiên sinh vẫn nhân nhượng Chương Trọng Lễ nên đưa ra không ít kiến nghị, chẳng hạn như cải tiến đạn lôi hoả, đá Ngộ Không, nước kiềm, bong bóng heo,…… Về sau Đỗ Hải Tranh chết khiến ông ấy buồn bã vô cùng, rất ít nói chuyện cùng những người khác.”

“Kế hoạch của bọn ta vốn là một vòng nối tiếp một vòng, sau khi hàn y án phát sinh, ta và tiên sinh tạm thời nán lại Nhiêu Lâm để kiềm hãm sự chú ý của triều đình, nhóm Chương Trọng Lễ thì đi sắp đặt một vụ án khác. Ngàn tính vạn tính, không ngờ lại tính sai ở bước của các ngươi.”

Giang Thu Bình mừng thầm vì phía bên mình cũng gặp may mắn, nếu không nhờ đại nhân và đại sư tìm ra được khối nam châm rồi kéo theo cả chuỗi manh mối đằng sau, có lẽ bọn họ cũng sẽ thất bại giống như Tiền Lý.

Song y và Trương Triều đều không ngờ rằng đằng sau sáu vụ bạch cốt án này lại có tới ít nhất hai nhóm người, đã thế cả hai nhóm này còn không liên quan tới nhau. Dựa vào lời khai của Viên Ninh, có thể giải thích được tại sao phong cách của hai vụ án sau cùng bỗng nhiên thay đổi, trở nên nặng sát tính như thế.

Mà nói vậy thì tức là bọn họ mới chỉ tra xét được một nửa.

Trong đầu Giang Thu Bình toàn là những thông tin tán loạn, y cố sắp xếp mạch suy nghĩ rồi nói: “Nếu bốn vụ án đầu không liên quan tới các ngươi thì tại sao Lưu Vân Thảo lại muốn ôm tội vào mình? Hơn nữa cách thức mà y nói cũng rất rõ ràng rành mạch.”

Viên Ninh giải thích lưu loát: “Ta chưa kịp hỏi tiên sinh, nhưng ta có thể hiểu được tại sao ông ấy lại làm như vậy.”

“Phạm một vụ án sẽ chết, phạm sáu vụ án cũng sẽ chết, cùng là kẻ lưu lạc chân trời góc bể, vị kia còn chưa từng làm hại một ai, hẳn rằng tiên sinh cảm thấy người đó không xấu xa, lại còn rất có tài hoa, cho nên muốn tiện thể bảo vệ người đó.”

Trương Triều cảm thấy Lưu Vân Thảo đúng là thích bao đồng, kỳ thực bất kể là Chương Trọng Lễ hay là chủ mưu của bốn vụ án đầu thì cũng có liên quan gì tới y đâu chứ?

Ai làm nấy chịu, đều là việc tự chủ tự nguyện, hậu quả nên tự gánh lấy.

Nhưng hắn lại nghĩ, nếu mình mà có một người bằng hữu với bản tính như vậy, hẳn hắn cũng sẽ vô cùng quý trọng mối duyên phận với người này.

Cũng giống như suy nghĩ trong lòng hắn, Viên Ninh rất mực biết ơn Lưu Vân Thảo, ý tứ trong lời lẽ đều là bảo vệ Lưu Vân Thảo, gã tiếp tục nói: “Về phần cách thức gây án, một khi tìm ra bí quyết khiến bộ xương tự cử động thì chỉ cần động não là biết biện pháp che giấu những cái khác ra sao.”

“Quan trọng nhất là, trước khi vạch ra hàn y án, để đảm bảo không có sơ hở nào, bọn ta còn tái hiện lại bốn vụ án trước đó một lần, do đó có thể nói được quá trình gây án.”

Lời gã và Lưu Vân Thảo nói đều có lý, Giang Thu Bình nghe mà ngớ người, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc ai trong bọn họ đang nói dối, hoặc là chưa nói hết toàn bộ chân tướng.

Tuy vậy, thông tin tình báo này cũng hết sức khẩn cấp, thế là ngay đêm ấy, không chờ võ hầu tới đón, Trương Triều đã mang theo Ký Thanh cùng với khẩu cung của Viên Ninh hướng thẳng đến Giang Lăng.