Thanh Âm Thầm Mến

Chương 39: Chương 39





Diệp Thư Từ và Trần Mỹ Tú ngồi ở đại sảnh đợi một lúc.

Nhân viên mang cho các cô một đĩa trái cây và trà chanh.
Trần Mỹ Tú xoa tay cười: "Ở đây thực sự phục vụ rất tốt."
Nhân viên nói: "Các vị ngồi ở đây đợi một lát, luật sư Trương cô hẹn trước sẽ tới ngay."
"Được, được, không sao, cảm ơn cô."
Trần Mỹ Tú hàn huyên với Diệp Thư Từ thêm vài câu, tiếng gõ cửa vang lên, Trần Mỹ Tú lập tức đứng dậy, chuẩn bị gặp luật sư Trương.
Lọt vào tầm mắt là một bàn tay có khớp xương rõ ràng, xương ngón tay thon dài như cành trúc, xen lẫn thêm chút xanh ngọc bích, trên cổ tay đeo đồng hồ, khiến cả bàn tay càng thêm lạnh lùng xinh đẹp.
Sao đôi tay này nhìn hơi quen mắt?
Diệp Thư Từ nhìn lại.
Đường nét khuôn mặt người đàn ông rõ ràng, dáng người thẳng tắp, âu phục bao lấy thân hình cao gầy, cánh tay kẹp tập hồ sơ, hơi nghiêng đầu, thêm vài phần bất cần.
Là Thẩm Tứ.
Người đàn ông khẽ gật đầu, gật đầu với các cô, xem như chào hỏi.
Trần Mỹ Tú nhận ra có điều gì không thích hợp, gãi đầu nhỏ giọng nói: "Ơ không đúng, tôi nhớ mình đã hẹn trước một luật sư nữ."
Thẩm Tứ mặt không đổi sắc, sau đó lấy danh thiếp đưa cho Trần Mỹ Tú: "Xin chào, tôi là Thẩm Tứ, đây là danh thiếp của tôi."
Trần Mỹ Tú nhìn những con chữ dày đặc trên danh thiếp, trên đó đều là giải thưởng hoặc danh hiệu, cộng với khí chất ưu tú của người đàn ông trước mặt, dường như có vẻ lợi hại hơn luật sư Trương, chỉ là cô ấy vẫn còn bất ngờ.
Trần Mỹ Tú nói nhỏ: "Cô Diệp, hình như vị luật sư này lợi hại hơn nhỉ?"
Diệp Thư Từ đối mặt với khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, hơi sững sờ, đột nhiên Trần Mỹ Tú đặt câu hỏi, Diệp Thư Từ cũng không thèm suy nghĩ, buột miệng nói: "Rất lợi hại, siêu cấp lợi hại, là người chưa bao giờ thua kiện."
Bất kể khi nào, Thẩm Tứ đều nhận được lời khen tốt nhất từ Diệp Thư Từ.
Sau khi nói xong, cô mới nhận ra dường như có hơi xấu hổ, đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, đuôi mắt Thẩm Tứ khẽ nhếch lên nhìn cô, mang theo vẻ trêu chọc, cũng mang theo chút thăm dò.
"Lợi hại vậy sao." Vẻ mặt Trần Mỹ Tú lộ ra chút sùng bái.
Thẩm Tứ ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Luật sư Trương tiếp cô tạm thời có chút việc, vụ này sẽ do tôi phụ trách."
Dừng một chút, Thẩm Tứ nói thêm: "Đương nhiên, nếu cô có ý kiến gì..."
Trần Mỹ Tú nắm tay Diệp Thư Từ, vội vàng nói: "Tôi không có ý kiến gì, tôi tin phán đoán của cô Diệp."
Diệp Thư Từ mỉm cười.

"Cô có quan hệ gì với cô Diệp đây?"
Trần Mỹ Tú nói ngắn gọn về mối quan hệ của họ, Thẩm Tứ gật đầu rồi không nói gì nữa.

"Chuyện là thế này, tôi kết hôn với chồng cũ được bảy năm và sinh được một bé trai, sau này anh ta thường xuyên uống rượu và đánh tôi, nên tôi đã ly hôn với anh ta, tôi muốn căn nhà sẽ thuộc về tôi."
"Chúng tôi ly hôn vào năm 2019, tháng trước, tôi đột nhiên nhận được giấy triệu tập của tòa án nói rằng tôi nợ tiền, tôi rất sốc, hỏi ra mới biết là do chồng cũ nợ tiền, còn xin bảo toàn tài sản làm gì nữa, nhưng nhà đã cấp cho tôi, hiện giờ lại bị niêm phong, tôi khổ quá."
Nhắc đến chuyện này, Trần Mỹ Tú buồn bã, suýt nữa đã khóc.
Diệp Thư Từ vỗ vai Trần Mỹ Tú, giúp cô ấy bình tĩnh lại.
"Cô Trần, cô đừng vội." Thẩm Tứ khẽ hỏi: "Hiện giờ người đứng tên bất động sản là ai?"
Trần Mỹ Tú hận không thể đâm chết mình, cô ấy thở dài hối hận: "Lúc đó cũng không có ai nhắc tôi phải làm thủ tục chuyển nhượng tài sản, hiện tại vẫn đứng đứng tên chúng tôi chứ?"
"Cô có từng xem qua chồng cũ cô đã vay khoản tiền này khi nào không?"
Trần Mỹ Tú vò đầu: "Ôi, tôi không biết chuyện này."
"Nếu khoản vay của chồng cũ có sau ly hôn, thì khoản vay này không liên quan đến cô, bây giờ cô viết đơn phản đối lên tòa án thì vẫn có thể." Thẩm Tứ nói: "Nếu khoản vay có trước ly hôn, thì chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn."
"Cám ơn luật sư Thẩm, vậy sau này anh sẽ phụ trách vụ này sao?"
"Đúng vậy."
"Nhà tôi cách đây rất xa, đến đây rất phiền phức." Trần Mỹ Tú buồn bã nói: "Tôi định tìm một khách sạn để ở trước, luật sư Thẩm, nếu có gì thắc mắc tôi sẽ tìm anh sau."
"Được."
Lần đầu tiên đến đây, chỉ là một cuộc tư vấn đơn giản, hiện giờ đã tư vấn xong, nhưng Thẩm Tứ không hề có ý định muốn rời đi.
Diệp Thư Từ không nhìn Thẩm Tứ, quay đầu về phía Trần Mỹ Tú: "Chị Mỹ Tú, dù sao tạm thời Giai Ân vẫn chưa chuyển về đây, phòng của em ấy vẫn chưa được dọn, nhưng vẫn có giường, tủ và vài thứ khác, nếu chị không chê thì có thể ở tạm vài ngày ạ."
Trần Mỹ Tú càng ngượng ngùng hơn: "Cô Diệp, cô cũng quá tốt bụng rồi, hiện giờ nếu tôi cứ qua đó ở có phiền cô lắm không?"
"Không sao ạ.

Vốn dĩ Giai Ân cũng trả tiền thuê nhà."
Thẩm Tứ nhướng mi, tùy ý đánh giá Diệp Thư Từ, cong môi: "Vẫn là cô Diệp có lòng hảo tâm."
Giọng nói người đàn ông có vài phần trêu chọc, đôi mắt hơi híp lại, dường như có chút thờ ơ.
Họ rất quen thuộc về nhau, nhưng anh lại cố ý gọi "Cô Diệp" giống Trần Mỹ Tú, dường như người đàn ông này còn ác liệt hơn mười năm trước.


Diệp Thư Từ bối rối vuốt tóc, không trả lời lại Diệp Thư Từ, ngược lại Trần Mỹ Tú còn mỉm cười tiếp lời.
"Cô Diệp thực sự là một người tốt, vốn dĩ là Ân Ân sẽ đến đây cùng tôi, ngoài trời nắng nóng như vậy nhưng cô Diệp lại đến đón tôi ở bến xe, còn chuẩn bị nước uống cho tôi, bây giờ lại để phòng cho tôi ở."
Mấy lời này vừa dứt, Diệp Thư Từ càng xấu hổ hơn.
Đầu ngón tay Thẩm Tứ gõ nhẹ lên mặt bàn, đứng dậy: "Tôi còn vụ khác nữa, đi trước đây, các cô cứ tiếp tục nói chuyện."
Trần Mỹ Tú đứng dậy tiễn Thẩm Tứ: "Luật sư Thẩm, anh đi thong thả, sau này phải phiền anh rồi."
Hai người cũng không ở lại lâu, Trần Mỹ Tú nói cô ấy phải quay về để tìm hiểu số tiền mà chồng cũ đã nợ, ngày mai sẽ đến ở với Diệp Thư Từ.
Diệp Thư Từ cũng đeo túi vào, vừa ra khỏi đại sảnh, phía sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng: "Diệp Thư Từ, trời đã gần tối rồi, cùng nhau ăn cơm không?"
Là Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ xoay người, đột nhiên ngẩng đầu: "Chẳng phải cậu có việc sao?"
"Đương nhiên là có nhiều việc." Người đàn ông nhướng mày: "Nhưng còn tùy vào việc ăn cùng ai."
Âm cuối hơi cao, mang theo hàm ý khác.

Nhưng Diệp Thư Từ không vui lắm, đã sắp kết hôn với Lâm Úy, còn nói chuyện với cô thế này, hình như không ổn lắm.
"Không cần đâu." Giọng nói cô lạnh lùng: "Tối nay tôi có việc rồi."
Bị từ chối đột ngột khiến Thẩm Từ sửng sốt, nhìn bóng lưng người phụ nữ dứt khoát rời đi, Thẩm Tứ không hiểu tại sao, anh có nói gì sai sao?
Đương nhiên Chu Ích Lăng để ý đến dường như tâm trạng Thẩm Tứ không tốt.

Hai người cùng đến căn tin ăn cơm, trên đường gặp vài nữ thực tập sinh chào hỏi với Thẩm Tứ, Thẩm Tứ lạnh lùng trả lời, cứ như có người nợ tiền anh vậy.
Hai người gọi vài món, Thẩm Tứ ăn rất tao nhã, không vội vàng, chỉ là sắc mặt lại hơi thối.
Chu Ích Lăng đã kết hôn, trước khi ăn xong, anh ta chụp gửi vợ một bức ảnh, trên môi luôn nở nụ cười hạnh phúc, sau khi trả lời tin nhắn, Chu Ích Lăng mới chuyển sự chú ý sang Thẩm Tứ.
"Tôi nói này, đại luật sư Thẩm, tôi đã kết hôn rồi mà cậu vẫn chưa thoát ế sao?"
Thẩm Tứ nhẹ nói: "Lúc ăn bớt nói lại."
"Aizz, thẹn quá hóa giận rồi sao!" Nhìn vẻ mặt lạnh băng của người đàn ông, tâm trạng Chu Ích Lăng không hiểu sao lại tốt lên: "Trước đây có một cô gái đến công ty tìm cậu, trang điểm rất kỹ lưỡng, cậu không suy xét tới việc phát triển hơn sao?"
Thẩm Tứ nhẹ nói: "Không nhớ rõ."

"Chẳng phải là bạn học cũ của cậu sao? Còn không nhớ rõ nữa." Chu Ích Lăng chậc lưỡi: "Tên Lâm gì đó."
Thẩm Tứ tập trung ăn cơm, nghe vậy chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Không có khả năng."
"Ra là cô gái đó yêu đơn phương sao." Chu Ích Lăng không ngừng thở dài: "Cô gái xinh đẹp đó thật đáng thương."
Vài thực tập sinh đi ngang qua, nhỏ giọng nói gì đó —
"Các cậu có thấy không? Luật sư Thẩm lại chủ động nói chuyện với đương sự."
"Nói chuyện với đương sự chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Có phải chuyện gì to tát đâu."
"Này này, tôi chưa nói rõ mà." Vẻ mặt cô gái hóng chuyện: "Tôi tận mắt thấy, luật sư Thẩm chủ động mời đương sự ăn cơm đó."
"Này, cậu biết bình thường bên cạnh luật sư Thẩm đến con muỗi cái còn không có mà, sao lại làm chuyện đó được?"
"Tôi vẫn chưa nói trọng điểm." Cô gái thoải mái buôn chuyện, nói huyên thuyên không dứt, thậm chí không để ý bọn họ đang đi ngang qua chỗ của Thẩm Tứ: "Cô gái đó thế mà lại từ chối luật sư Thẩm."
"Lần đầu tôi thấy luật sư Thẩm bị từ chối đấy, lúc đó tôi còn tưởng mình đang nằm mơ."
Chu Ích Lăng thở dài, đánh giá Thẩm Tứ từ trên xuống dưới: "Cuối cùng tôi cũng hiểu sao hôm nay áp suất quanh đại luật sư Thẩm lại thấp như vậy."
Vẻ mặt Thẩm Tứ không đổi nhìn anh ta.

"Hóa ra luật sư Thẩm kiêu ngạo nhà mình bị từ chối, chậc chậc chậc, có thể ghi vào sử sách được rồi."
"Nói chuyện trong giờ làm việc." Thẩm Tứ bưng đĩa cơm lên, từ trên cao liếc anh ta một cái, trầm giọng nói nốt nửa câu sau: "Đuổi việc."
*
Ưu điểm lớn nhất trong công việc của Diệp Thư Từ là hai ngày nghỉ, nhưng thi thoảng có tin tức khẩn cấp phải làm tăng ca, nhưng tiền khi tăng ca khá nhiều.
Đối với động vật xã hội, một là tiền hai là rảnh rỗi, nếu có cái thứ nhất có thể chịu được việc bận rộn.
Tối thứ bảy, Diệp Thư Từ nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Nam: [ Nhà thế nào rồi? ]
Diệp Thư Từ: [ Ánh sáng trong nhà và mọi thứ đều tốt, chủ nhà cũng dễ nói chuyện, còn gợi ý việc tìm một em gái để share tiền thuê nhà, mọi thứ đều rất ưng ý, cảm ơn anh Lâm nhé.

]
Lâm Nam: [ Chúng ta là bạn cùng trường, không cần khách sáo như vậy]
Diệp Thư Từ nhìn khung chat, đột nhiên không biết trả lời thế nào.
Sau lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Nam lại hẹn cô lần nữa, nhưng vừa lúc cô phải phỏng vấn.

Nhưng thành thật mà nói, Diệp Thư Từ thực sự không muốn gặp lại nhau nữa, ngay cả khi cuộc nói chuyện đầu tiên rất vui vẻ.
Không biết vì sao, gần đây ham muốn yêu đương đã bằng không, cô chỉ muốn có thời gian vui vẻ và tiết kiệm thật nhiều tiền.
Diệp Thư Từ gửi một icon cảm ơn.
Lâm Nam: [ Nếu không biết cảm ơn tôi thế nào, vậy thì đãi tôi một bữa đi.


]
Bất tri bất giác lại nhắc đến việc gặp mặt, nhưng rốt cuộc chuyện thuê nhà cũng thiếu một ân tình, Diệp Thư Từ trả lời ngay: [ Đương nhiên rồi, tôi biết một nhà hàng Quảng Đông rất ngon, chúng ta đến đó ăn nhé? ]
Bữa tối vừa được quyết định, tối chủ nhật, Diệp Thư Từ trang điểm nhẹ nhàng rồi đến nhà hàng đã hẹn.
Lần này là cô mời khách, Diệp Thư Từ cố ý đến sớm một chút, Lâm Nam đến hơi trễ, người đàn ông hơi vội vàng, thấy cô liền mỉm cười: "Vừa ra khỏi tiểu khu thì gặp phải cháu gái bên ngoại, con bé mới ba tuổi, rất đáng yêu, ôm chân tôi mãi không chịu buông."
Dứt lời, Lâm Nam lấy một nắm kẹo trong túi, bất đắc dĩ nói: "Tôi phải mua chút kẹo mới miễn cưỡng buông tôi ra."
Kẹo sữa bò Vượng Tử.
Bao bì màu đỏ tươi chói mắt, Diệp Thư Từ nhớ về một hồi ức xa xăm.

Thiếu niên dưới làn gió và ánh trăng từng cười nói: "Trẻ con mới ăn kẹo."
"Diệp Thư Từ, cậu ăn đi."
Sau đó, anh cho cô năm viên kẹo, cô bỏ tất cả vào một chiếc hộp gấm, năm đó học lại, cô mang theo rất ít đồ, trong đó có bút Thẩm Tứ cho cô, kẹo sữa bò và cuốn nhật ký của cô.
Sau này cuối cùng cô cũng quên anh đi, những thứ liên quan đến anh cũng bị cô vứt bỏ trong dòng sông ký ức.

Chỉ là thi thoảng nhớ về quá khứ, sẽ cảm thấy hơi buồn.
"Thư Từ?" Lâm Nam gọi cô: "Cô muốn ăn kẹo không?"
"Không cần đâu."
"Đúng rồi, cô có thích trẻ con không?" Lâm Nam xoa cằm cười nói: "Cháu gái tôi rất dễ thương, chính sách ba con của nước mình chẳng phải được nới lỏng rồi sao, cảm thấy rất tốt khi hưởng ứng chính sách quốc gia.

"
Diệp Thư Từ mím môi không nói gì, cô cũng thích trẻ con, nhưng tiền đề là con của người khác, hoặc tương lai sau này cô chỉ sinh một đứa, nghĩ đến ba đứa trẻ trong nhà, ồn ào nhốn nháo, cô cảm thấy như một cơn ác mộng.
*
Chu Ích Lăng thắng kiện một vụ lớn, rất vui vẻ, mời toàn bộ nhân viên trong công ty ăn tối.
Công ty luật Thẩm Châu toàn người trẻ tuổi, ai cũng thích những món lạ, không biết là ai đã đề xuất ăn ở nhà hàng Quảng Đông.
Mọi người vào phòng riêng, không khí náo nhiệt, Thẩm Tứ ăn vài miếng thì không ăn nữa, tranh thủ đi vệ sinh.

Thời điểm quay lại phòng riêng, một đôi nam nữ trẻ tuổi đã thu hút sự chú ý của anh.
Trên bàn bọn họ đầy kẹo sữa..