Thanh Âm Thầm Mến

Chương 27: Chương 27





Diệp Thư Từ ngơ ngẩn về lớp, nói việc thay đổi chỗ ngồi với Thi Hiểu Lôi, lớp trưởng phụ trách thông báo với mọi người.
Khương Hiểu nói: "Tiểu Từ, tuyệt quá, cậu nói xem tụi mình có thể ngồi cùng bàn nữa không."
Chu Tử Kỳ ấm ức ngồi sang một bên.

Tâm trạng Diệp Thư Từ đang rất tệ.
"Giờ mình rất ghét Chu Tử Kỳ, cậu ấy rất phiền phức..." Khương Hiểu lẩm bẩm về việc Chu Tử Kỳ uống rượu trong mấy ngày đi du lịch vào kì nghỉ và cách Chu Tử Kỳ xen vào việc của người khác.
Diệp Thư Từ nghe một câu cũng không vào.
Trong tâm trí đều là suy nghĩ, nếu sau này không ngồi cùng bàn với Thẩm Tứ thì phải làm sao.
Khoảng cách với Thẩm Tứ ngày càng xa, cô phải làm sao đây.
Trái tim Diệp Thư Từ gần như ngừng đập, Khương Hiểu thấy sự khác thường của cô: "Tiểu Từ, chắc không phải cậu không muốn ngồi cùng bàn với mình đâu phải không?"
Diệp Thư Từ bật cười: "Không có đâu."
Khương Hiểu đau lòng, không nói gì nữa, lúc này lớp trưởng đi ra từ văn phòng, dán sơ đồ chỗ ngồi mới tinh lên bảng đen.

Trái tim Diệp Thư Từ đập thình thịch, Khương Hiểu năng nổ kéo Diệp Thư Từ lên bục giảng: "Tới đây, tụi mình nhìn vào sơ đồ nào."
Khoảnh khắc đứng trên bục, Diệp Thư Từ gần như không thể thở được, như thể có một tấm lưới vô hình bóp nghẹt hơi thở của cô, cô căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, dù đã biết kết quả nhưng cô vẫn sợ phải đối mặt.
Thầy Trần thay đổi gần như tất cả bạn cùng bàn, nhưng vị trí cụ thể lại không thay đổi nhiều.
Bạn cùng bàn của Diệp Thư Từ thành Lâm Tuyết Nguyên.
Vì chuyện bị hiểu lầm trước đó, Diệp Thư Từ đã có ấn tượng rất xấu về cô gái kiêu ngạo này.
Thẩm Tứ thì sao? Bạn cùng bàn của Thẩm Tứ là ai?
Diệp Thư Từ nín thở, lúc này, ý nghĩ trong đầu cô rất mạnh mẽ - cậu ngồi cùng bàn với ai cũng được, bất kỳ ai, nhưng nhất định đừng là Lâm Úy.

Cầu trời, đừng là Lâm Úy.
Không phải Lâm Úy.
Bạn cùng bàn của Thẩm Tứ là Trần Thanh Nhuận.
Nhưng may mắn, Thẩm Tứ với Diệp Thư Từ ở trước và sau nhau, hiện giờ Thẩm Tứ ở phía trước, còn Diệp Thư Từ phía sau, Khương Hiểu ngồi bên phải Diệp Thư Từ, cách nhau một lối đi.
Diệp Thư Từ không hiểu sao thầy Trần lại sắp xếp như vậy.
Khi về chỗ của mình, vô tình nghe thấy bạn thân của Lâm Úy đang an ủi cô ta: "Úy Úy, đừng buồn nữa, không phải ai cũng may mắn như vậy, cậu xin thầy Trần ngồi cùng bàn với Thẩm Tứ, thầy Trần chắc chắn sẽ đồng ý thôi, nên cứ hy vọng."
Sắc mặt Lâm Úy hơi thâm trầm, lại ngại vì hình tượng, nên không dám thể hiện ra.
Diệp Thư Từ về chỗ của mình, Thẩm Tứ đang dọn sách vở trong hộc bàn, vị trí của bọn họ cách nhau không xa, chỉ cần bước lên hoặc xuống.
"Sau này tiếp tục chăm chỉ học tập, nếu có gì không hiểu về cuộc thi, có thể hỏi tôi."
Thẩm Tứ liếc nhẹ cô một cái, bỏ lại một câu như vậy.
Giọng nói của thiếu niên luôn có một loại ma lực, khiến trái tim mãi thấp thỏm của cô trở nên ấm áp.
Diệp Thư Từ cười nhẹ, nói đùa với cậu: "Không phải về cuộc thi thì không thể hỏi sao?"
Thẩm Tứ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đương nhiên có thể."
Sau đó, Thẩm Tứ giúp Diệp Thư Từ kéo bàn, cậu ngồi trước bàn của cô, nhìn bóng lưng rộng lớn của cậu chàng, Diệp Thư Từ vẫn khổ sở không sao hiểu được.
"Két két" tiếng bàn cọ xát với mặt sàn ngày càng lớn, Lâm Tuyết Nguyên nghiêm mặt kéo bàn đến.
Cô ta cao, tay cũng khỏe, khi di chuyển đồ tạo ra nhiều tiếng động.
Diệp Thư Từ cảm giác thời gian nửa năm cuối cấp của mình không thể yên ổn.

"Diệp Thư Từ, chuyện trước đây đã qua, chuyện cũ bỏ qua đi, chúng ta hòa thuận nhé." Lâm Tuyết Nguyên cười, nhìn Diệp Thư Từ: "Được không?"
Diệp Thư Từ đặt bút xuống: "Tôi cảm thấy giữa chúng ta vốn không có chuyện gì cả."
Lâm Tuyết Nguyên nghiêng đầu cười: "Vui vẻ đi."

Lâm Tuyết Nguyên nói: "Cậu biết tôi học không giỏi mà, mẹ muốn tôi có một người bạn cùng bạn học giỏi để kèm cặp tôi, bà ấy đặc biệt gọi cho thầy Trần, không nghĩ lại ngồi gần cậu, duyên phận cả đấy."
Sau khi nói xong, cô ta còn thở dài.
Diệp Thư Từ mím môi mỉm cười: "Nếu đã là duyên phận, thì nên quý trọng."
Lâm Tuyết Nguyên nhìn bạn học xung quanh, thở dài: "Lúc này tôi mới nhận ra, thầy Trần thật sự đã sắp xếp một vị trí rất tốt cho tôi, xung quanh đều là học sinh giỏi."
Lâm Tuyết Nguyên nói rất nhiều, cảm thấy hơi mới mẻ, hơn nữa vừa vô học lại, các bạn học khác cũng đang nói chuyện rôm rả, lớp học ồn ào, lớp trưởng cũng không ra mặt để giữ trật tự.
Trần Thanh Nhuận lạnh mặt quay đầu lại: "Lâm Tuyết Nguyên, cậu bớt nói vài lời được không?"
Cậu ta nghiêm mặt, bình thường cũng rất nghiêm túc, nhìn rất khó chọc đến, nhưng lại khiến Lâm Tuyết Nguyên, người bình thường rất hay gây rối bị dọa sợ.
Lâm Tuyết Nguyên im lặng.
Còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, thầy Trần đã treo một tấm thẻ đếm ngược trong lớp, để động viên mọi người.
Trong giờ giải lao, Trần Thanh Nhuận quay mặt qua: "Diệp Thư Từ, cậu muốn đổi chỗ không?"
"Đổi chỗ nào?"
Thừa dịp Lâm Tuyết Nguyên không có ở đây, Trần Thanh Nhuận hạ giọng: "Loại người như Lâm Tuyết Nguyên chỉ ảnh hưởng đến việc học của cậu thôi, cậu muốn tôi hỏi giáo viên giúp cậu đổi chỗ khác không?"
Diệp Thư Từ lắc đầu: "Không cần, không ai có thể ảnh hưởng đến tôi."
Nếu không có cách ngồi cùng bàn với Thẩm Tứ, thì ai cũng vậy thôi.
"Vậy còn cậu, cậu muốn tìm giáo viên để đổi chỗ sao?"
Diệp Thư Từ phát hiện, qua mấy giờ giải lao, Thẩm Tứ không trao đổi gì với Trần Thanh Nhuận, bầu không khí giữa hai người họ có thể nói là khó xử nhất trong lớp.
Cô cũng không hiểu, hai người đều có thành tích rất tốt, học giỏi giống nhau, sao thầy Trần lại hết lần này đến lần khác muốn sắp xếp hai người này ngồi gần nhau?
Giờ tan học buổi trưa, Khương Hiểu gọi Diệp Thư Từ đến căn tin ăn trưa, Chu Tử Kỳ cũng kéo Thẩm Tứ đến.

Chu Tử Kỳ cảm khái: "Cảm giác như chúng ta đã lâu lắm rồi không ăn cùng nhau."

Diệp Thư Từ cười nói: "Trách ai bây giờ, năm sau hai cậu đi du lịch rồi, gặp nhau thế nào được?"
Khóe môi Thẩm Tứ nở nụ cười nhạt, nắng chiều chiếu vào, dáng người thiếu niên cao lớn, sống lưng thẳng tắp, không nói nhiều, nhưng Diệp Thư Từ thi thoảng lại nhìn trộm cậu.
Thiếu niên cô thích, dù ngồi hay đứng, cười hay cau mày đều rất đẹp trai.
"Anh Tứ, tôi ăn chưa no, lần trước cậu nói sẽ đãi tôi thịt heo xào dứa chua ngọt đấy!" Chu Tử Kỳ sờ bụng, liếm môi.
Thẩm Tứ bất đắc dĩ đứng lên, cầm khay cơm, bước nhanh về phía cửa sổ căn tin.
Diệp Thư Từ không dám nhìn chằm chằm bóng lưng cậu mãi, sợ người khác sẽ nghi ngờ.
Cô yên lặng ăn cơm.
Đột nhiên, đập vào mắt là bàn tay có khớp xương rõ ràng, sau đó đặt đĩa tôm chiên xuống bàn.
Thẩm Tứ đưa một phần thịt heo xào dứa cho ngọt cho Chu Tử Kỳ, Chu Tử kỳ lập đưa cho Khương Hiểu, thiếu niên cười toe toét: " Khương Hiểu nhà mình thích ăn cái này nhất."
Khương Hiểu hơi ngượng ngùng: "Tôi còn nói sao đột nhiên cậu lại gọi Thẩm Tứ."
Chu Tử Kỳ xoa đầu Khương Hiểu: " Còn không phải cho Hiểu Hiểu nhà mình sao."
Diệp Thục Từ nhìn đĩa tôm chiên thơm ngon trên đĩa inox, trong lòng nhảy dựng lên, tại sao Thẩm Tứ lại đặt thứ này trước mặt cô?
Cậu ấy còn nhớ mình thích ăn tôm sao?
"Anh Tứ, sao cậu lại mua tôm?"
"Tôi thấy có món mới ở căn tin." Thẩm Tứ thản nhiên cười: "Chẳng phải các cậu thích ăn à."
Khương Hiểu khoác vai Diệp Thư Từ, cười nói: "Không phải tụi tôi thích ăn, mà là Tiểu Từ thích ăn."
Thẩm Tứ mím môi, cũng không phủ nhận.
Không hiểu sao, đáy lòng Diệp Thư Từ ngọt ngào như mật ong.
Cô gắp một con tôm, cẩn thận ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của thiếu niên, ánh mắt Thẩm Tứ sâu thẳm, như đang ở giữa lòng đại dương.
Tôm rất ngon, tươi rói thơm ngon, mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp nơi, tim Diệp Thư Từ đập loạn xạ, như thể được thứ gì đó dịu dàng chạm vào, như chiếc kén bao trùm lấy cô.
"Thẩm Tứ, hiện tại tôi cách khá xa Tiểu Từ nhà mình, nếu Tiểu Từ bị bạn cùng bàn bắt nạt, cậu nhất định phải ra mặt đấy.".
Chu Tử Kỳ, một thẳng nam chính hiệu, giật khóe miệng, lẩm bẩm: "Thời đại nào rồi, còn bị bắt nạt sao?"
Câu trả lời của Thẩm Tứ gần như vang lên đồng thời với cậu ta: "Đương nhiên rồi."
Cậu đồng ý vừa thoải mái lại chắc chắn, giọng nói dễ nghe trong trẻo, như thể đó là điều hiển nhiên.


Diệp Thư Từ không nhịn được mỉm cười, đôi mắt như chứa đầy vụn sao trời.
Hôm nay là ngày trực của Diệp Thư Từ, sau khi cô đổ rác, phát hiện cốc và chìa khóa của thầy Trần bị bỏ quên trong lớp.

Cô là người duy nhất còn ở lớp, Diệp Thư Từ thu dọn đồ đạc của mình rồi đến văn phòng.
Đèn hành lang mờ ảo chồng lên nhau, màn đêm tĩnh mịch, lác đác vài vì sao trốn trong những đám mây.

Điều cô không nghĩ đến là, khi đứng ở cửa, lại nghe được một bí mật.
"Thẩm Từ, em phải hiểu nỗi khổ tâm của Thẩm tổng, Thẩm tổng có cả doanh nghiệp lớn, chỉ có hai đứa con các em, quan hệ của hai đứa tốt thì gia đình mới hòa thuận được, sức khỏe Thẩm tổng không tốt, vẫn đặc biệt đến đây để nói với thầy hoàn cảnh gia đình em, thầy rất cảm động, nên thầy không thể không đồng ý với yêu cầu này."
Thầy Trần đứng khoanh tay, sắc mặt hơi mệt mỏi, mà Thẩm Tứ đứng đối diện ông, môi mỏng mím chặt, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Diệp Thư Từ đứng ở cửa, tay đặt trên cửa, nhưng lại không biết có nên quấy rầy họ không, cuối cùng cũng không gõ cửa.
"Thẩm Tứ." Thầy Trần tiếp tục khuyên bảo tận tình: "Dù sao Trần Thanh Nhuận vẫn là anh của em, những ân oán là chuyện của thế hệ trước, thầy cũng không có ý kiến gì, nhưng hiện giờ kỳ thi đại học sắp đến rồi, các em phải đặt chuyện học tập lên hàng đầu chứ, đúng không?"
Diệp Thư Từ như bị sét đánh.
Chẳng trách Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận lại ghét nhau.
Thì ra bọn họ là anh em, cô từng nghe qua khá nhiều bí mật của những gia đình giàu có, nhưng cô chưa từng nghĩ điều đó lại xảy ra với người thân thiết với mình như vậy.
Dù sao nghe lén cũng quá thất lễ, huống chi chuyện này còn liên quan đến chuyện gia đình, Diệp Thư Từ cắn môi.
Diệp Thư Từ không dám nghe tiếp, cũng sợ Thẩm Tứ thấy cô ở đây sẽ rất xấu hổ, nhìn cốc giữ nhiệt và chìa khóa, nhắm mắt lại, quyết định đặt chúng lại vị trí ban đầu.
Nếu thầy Trần phát hiện chìa khóa đã biến mất, chắc sẽ nghĩ đến việc quay lại lớp để tìm.
Màn đêm vô tận.
Ánh đèn nhẹ nhàng sáng lên, người trong văn phòng nói chuyện không ngớt, phải nói là đang giằng co với nhau, thầy Trần làm đủ biện pháp tư tưởng, nhưng Thẩm Từ vẫn kiên quyết.
"Thưa thầy, em không thể bình tĩnh ngồi chung với Trần Thanh Nhuận, em tin cậu ta cũng vậy." Thẩm Tứ cụp đôi mắt đen, hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định nói: "Em muốn xin thầy đổi chỗ ngồi cho em —"
"Em muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với Diệp Thư Từ."
19/08/2023 - 2269 từ.