Thanh Âm Thầm Mến

Chương 22: Chương 22





Sau đó, khi Diệp Thư Từ đến xem biểu diễn, đều là Chu Tử Kỳ mua nước.
"Anh Tứ, cậu cũng lạ thật, vốn dĩ hội chúng ta đều thống nhất ban hậu cần gì đó, là Lâm Úy sắp xếp cả, cậu còn nhúng tay vào làm gì?"
Chu Tử Kỳ tùy ý phàn nàn.
Nam sinh tuổi này tràn đầy năng lượng, đừng nói là mười lăm chai, thậm chí ba mươi chai, Chu Tử Kỳ đều có thể không tốn chút sức lực nào đem lại đây.
Lúc này, vẻ mặt Lâm Úy đặc biệt khó coi, cô ta hào phóng nói.
"Không sao, ai mua cũng như nhau cả, dù sao cậu cũng khỏe, mua một chút cũng không sao."
Thẩm Tứ nhướng mi, khẽ liếc cô ta một cái, mím chặt môi mỏng, không nói gì.
*
"Tiểu Từ, kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, con phải tranh thủ lên!" Đường Tiếu bận rộn ở bếp, giọng nói huyên thuyên của bà vang vọng lại.
Diệp Thư Từ ăn cháo trắng với trứng vịt muối, giọng nói hơi mơ hồ: "Mẹ, con biết, con vẫn luôn cố gắng."
Đường Tiếu bưng một ly sữa bò ra: "Uống thêm chút sữa bồi bổ."
Hai má Diệp Thư Từ nhô lên như một con hamster nhỏ: "Con không ăn nổi nữa, bụng căng lắm rồi."
"Tiểu Từ, thế này thì sao." Đường Tiếu nói: "Con nhìn xem, đã học lớp 12 rồi, chủ nhật đừng giúp bà nội trông tiệm, ở nhà học bài đi, hay mẹ sẽ thuê một giáo viên giỏi kèm riêng nhé, yếu môn nào học môn đó."
"Chú Vương và dì Trương của con, con của họ đều học lớp bổ túc."
Đường Tiếu đang lo lắng cho bản thân mình.
Tim Diệp Thư Từ lỡ một nhịp.
Trước đây, giúp bà nội trông tiệm chỉ đơn giản là trông tiệm, nhưng bây giờ ý nghĩa đã thay đổi.
Bà của Thẩm Tứ đã trở thành khách quen của tiệm vịt quay Tống Ký, mặc dù Diệp Thư Từ chưa từng gặp bà cụ, nhưng có thể tưởng tượng được, nhất định sẽ vô cùng dịu dàng và tốt bụng.
"Con muốn giúp bà nội." Diệp Thứ Từ kéo cánh tay Đường Tiếu, giọng điệu làm nũng: "Ở đó cũng học được mà, con thích cái bàn nhỏ kia."
Đường Tiếu véo mũi cô: "Con bé này."
"Được, con có thể tiếp tục trông tiệm, nhưng nếu điểm cuối kỳ không đạt, mẹ nhất định sẽ có biện pháp."
Diệp Thư Từ ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Diệp Thư Từ ăn gần xong, Đường Tiếu dọn bát đĩa, đi về phía phòng bếp, Diệp Thư Từ do dự hỏi: "Mẹ, mẹ không làm hòa với ba sao, mấy ngày nay không thấy ba về nhà ăn cơm."
Có lẽ tiếng xả nước trong bếp đã át đi giọng Đường Tiếu, Đường Tiếu không nói gì.

Diệp Thư Từ mím môi, muốn hỏi lại, nhưng vẫn không nói gì.
Chủ nhật, Diệp Thư Từ mang theo bài tập đến giúp bà trông tiệm, cũng gặp lại Thẩm Tứ như ý muốn.

Lần này Thẩm Tứ gọi hai con vịt quay: "Bạn cùng bàn nhỏ, tương ớt trước đây cậu cho tôi còn không?"
Diệp Thư Từ cười gật đầu: "Còn chứ."
- Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ có.
Dứt lời, Diệp Thư Từ lấy thùng tương ớt ra, rồi lấy một chiếc cốc sạch, vẻ mặt có vài phần tự hào: "Tôi nói cho cậu biết nhé, chấm bánh xuân với tương ớt này và đường trắng, siêu ngon luôn, tôi ăn từ nhỏ đến lớn, lúc rảnh bà nội tôi sẽ làm tương ớt, nhà tôi chưa từng ngừng làm việc này."
Thẩm Tứ đồng ý: "Thật sự rất ngon."
"Này, cậu không cần giả vờ..."
Diệp Thư Từ cười đến mi mắt cong cong: "Bà nội thích ăn, không thể cho nhiều đâu."
Thẩm Tứ thở dài: "Có người như cậu giúp bà nội buôn bán sao?"
"Mua hai con vịt quay, hận không thể đem tặng cả gia tài."
Diệp Thư Từ cười, nhỏ giọng nói: "Tặng cho cậu, tôi cam tâm tình nguyện."
"Đúng rồi.

" Diệp Thư Từ nói: "Lần này vịt hơi béo, bà ấy nên ăn ít lại một chút."
Thẩm Tứ mặc một chiếc áo phao màu đen, quanh mũ có một vòng lông màu xám, nhìn rất ấm áp, đặc biệt dịu dàng, cậu chàng kéo dài âm cuối một chút: "Biết rồi."
Diệp Thư Từ giúp đóng gói, thuận miệng nói: "Bà nội thích vịt quay, còn ông nội thì sao?"
Thẩm Tứ mím môi, nụ cười chợt tắt: "Không phải bà nội."
"Hả?"
Thẩm Tứ giải thích đơn giản: "Là người bà hàng xóm có quan hệ khá tốt."
Diệp Thư Từ lại nghi hoặc, Thẩm Tứ không có ông bà sao?
Sau đó, không chỉ những điều này khiến Diệp Thư Từ nghi hoặc.
Thứ hai nhà trường đã phát động một hoạt động chăm sóc, để chăm sóc những học sinh sống một mình, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Diệp Thư Từ vô tình thấy bảng thống kê, tên của Thẩm Tứ cũng có.

Cũng vào lúc đó, Diệp Thư Từ mới nhận ra, có lẽ có một câu chuyện đằng sau gia đình Thẩm Tứ, nếu không thì sao Thẩm Tứ chưa bao giờ nhắc đến ba mẹ mình?
Ngay cả người bà Thẩm Tứ thường nhắc đến, cũng không phải bà ruột của cậu.
Nhưng nếu Thẩm Tứ không muốn nói, Diệp Thư Từ sẽ không hỏi nữa.
*
Thời tiết ngày càng lạnh, Tết Nguyên Đán cũng ngày càng gần, cũng có nghĩa là đã gần đến sinh nhật của Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ quyết định mua quà sinh nhật cho Thẩm Tứ.
"Khương Hiểu, sắp đến sinh nhật Thẩm Tứ rồi, cậu có tặng quà cho cậu ấy không?"
Khương Hiểu cười: "Đương nhiên là có rồi."
Diệp Thư Từ gãi đầu: "Thật ra mình cũng không biết tặng gì cho Thẩm Tứ."
Ngồi cùng bàn với cậu mấy tháng, có vẻ như ngày càng thân thiết, nhưng thực ra ngoài trường học thì Diệp Thư Từ cũng không biết nhiều về Thẩm Tứ.
Mà hình như Thẩm Tứ cũng không có sở thích gì, gia cảnh tốt, quần áo đều là hàng hiệu, không thấy cậu thiếu gì cả.
"Quà cho con trai nên chú trọng chất lượng, không giống con gái chúng ta thích đóng gói cầu kỳ." Khương Hiểu cười nói: "Nhưng mà, sinh nhật Thẩm Tứ, mình cũng không định mua quà."
Diệp Thư Từ ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Chú mình ở nước ngoài mua cho mình một chiếc bút máy khắc tên, mình đến cửa hàng gói lại, trực tiếp đưa cho cậu ấy luôn."
"Này, Tiểu Từ." Khương HIểu: "Chúng ta có nên hỏi bóng gió Chu Tử Kỳ, gần đây Thẩm Tứ thích gì không?"
Diệp Thư Từ lắc đầu.
Hỏi Chu Tử Kỳ cũng vô ích, mỗi ngày thời gian cô ở trường còn nhiều hơn ở nhà, cơ bản, Thẩm Tứ làm gì, xem gì và chơi gì, cô đều biết cả.

Hơn nữa, quà tặng là yếu tố bất ngờ, hỏi nhiều quá cũng không thú vị.
Nói mua liền mua ngay, Diệp Thư Từ không rủ Khương Hiểu đi cùng, một mình đến trung tâm thương mại.
Mỗi tháng cô đều có tiền tiêu vặt, tiết kiệm được không ít, bà nội cũng thường lén cho cô tiền, cô mang theo hơn một ngàn tệ tiền mặt rồi lên đường.
Không thể vô cớ ra ngoài, cô nói lý do với Đường Tiếu là: mua áo khoác.
Một cô bé dù chăm học đến đâu cũng yêu cái đẹp, Đường Tiếu không phản đối, thậm chí còn muốn cho cô thêm mấy trăm tệ.

"Mẹ, con có đủ tiền, chỉ là một chiếc áo khoác, chỉ ba đến năm trăm tệ, không sao đâu ạ."
Có lẽ vì nói dối, hai má Diệp Thư Từ hơi đỏ.

Vốn dĩ mục đích không trong sáng, Diệp Thư Từ còn xấu hổ hơn khi xin Đường Tiếu một tệ nào.
Diệp Thư Từ thậm chí không thèm xem quần áo, đi dạo vài cửa hàng, đủ loại bao bì, bán mọi thứ, mỗi lần đi dạo một cửa hàng, đều cau mày bỏ đi.

Truyện Quân Sự
Hầu hết là những món quà chỉ hào nhoáng bên ngoài, nhưng thật ra bên trong lại không có gì tốt, hơn nữa hầu hết đều có giá từ vài chục đến hai trăm tệ.
Cô ảm thấy, một thứ bình thường như vậy không xứng với Thẩm Tứ.
Thiếu niên cô thích, nên được món quà tốt nhất.
Rốt cuộc nên mua gì đây?
Diệp Thư Từ thở dài, rồi đi dạo thêm vài cửa hàng.
Cô bị thu hút bởi một chiếc máy bay nhỏ, là một cửa hàng lego, mặt tiền rất sáng sủa, cô nhân viên đứng ở cửa với nụ cười trên môi.
Nghe các bạn học nói, đồ chơi lego khá đắt, đặc biệt là chiếc máy bay mô phỏng kia, thoạt nhìn trông rất tinh xảo.
Diệp Thư Từ sờ ví tiền của mình, không biết vì sao lại cảm thấy hơi chột dạ.
Do dự mãi, cuối cùng cô cũng bước vào.
"Ánh mắt chị tốt thật đấy, đây là mô hình mới nhất, tông màu đen trắng kinh điển, sẽ không bị lỗi thời, ưu điểm lớn nhất của chiếc máy bay này là khả năng phục hồi cao của buồng lái, các chi tiết rất tinh xảo, đây là ghế lái, còn có đồng hồ đo tốc độ nữa, khoang máy bay có thể điều chỉnh được."
Nhân viên bán hàng lấy mô hình xuống, đặt lên bàn, để Diệp Thư Từ xem.
"Cái này giá bao nhiêu?"
Cô bán hàng cười ngọt ngào: "Hiện tại chúng tôi đang có chương trình giảm giá, giá sau chiết khấu là 980 tệ."
Vốn tưởng đã mang đủ tiền, đến lúc này mới biết được thế nào là lấy trứng chọi đá.
Diệp Thư Từ nuốt nước bọt, cảm thấy hơi chật vật, mặt đỏ bừng, thật ra cô mang đủ tiền, nhưng nếu mua mô hình, sẽ không mua quần áo được.
Nếu không mang theo quần áo về nhà, cũng không biết giải thích với Đường Tiếu thế nào.
"Vâng, cảm ơn ạ."
Diệp Thư Từ kinh hồn bạt vía bước ra khỏi cửa hàng, bắt đầu đi dạo qua các cửa hàng khác, nhưng con người là sinh vật kỳ lạ, một khi đã có món quà vừa ý mình, nhìn món quà khác thế nào cũng không vừa mắt.
Nháy mắt trời đã chập tối, quần áo không mua, quà cũng không chọn.
Nếu tặng Thẩm Tứ, hơn nữa còn là món quà đầu tiên, nếu muốn tặng phải tặng món quà tốt nhất.
Diệp Thư Từ thích mô hình kia.
Cô tin Thẩm Tứ cũng thích.

Diệp Thư Từ nghiến răng, quay lại cửa hàng kia, cuối cùng cũng mua mô hình.

Không mua quần áo cũng chẳng sao.
Tương lai vẫn còn nhiều cơ hội mua quần áo, nhưng cơ hội để tặng quà cho Thẩm Tứ, lại có mấy đâu? Nghĩ đến đây, Diệp Thư Từ cảm thấy có chút ngọt ngào, cũng cảm thấy có chút chua xót.
2013.12.21
Yêu thầm tựa như một bí mật nhẹ tênh vậy, chói tai trong thế giới của bản thân.
Trong khả năng của bản thân, muốn cho cậu những gì tốt nhất.
*
Đêm 26 tháng 12, không hiểu sao là ngày Diệp Thư Từ rất khẩn trương.
Cô đã hẹn với Khương Hiểu, sau giờ tan học tối nay, tặng quà cho Thẩm Tứ.

Thật ra cũng muốn tặng trước, nhưng mỗi ngày, trừ giờ học chính khóa Thẩm Tứ đều ra ngoài tập luyện cho buổi biểu diễn, còn tiết tự học và tiết tự đọc buổi sáng đều không ở lớp.
Đêm nay trời mưa, hạt mưa thuận thế rơi xuống, cửa sổ phát ra tiếng lộp độp, hơi nóng phả ra lập tức biến thành hơi lạnh.
Diệp Thư Từ giấu món quà trong tủ cả ngày.
Thừa dịp Thẩm Tứ không có trong lớp, cô vội vàng bỏ quà trong hộc bàn, mấy năm nay, không phải cô chưa từng tặng quà sinh nhật cho người khác, nhưng đây là lần đầu cô lo lắng đến vậy.
Cô đã hẹn với Khương Hiểu, khi cô tặng xong, sẽ đến Khương Hiểu.
Bóng dáng của thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt.
Thẩm Tứ bước vào, làn da trắng sáng, mặc một chiếc áo khoác đen rộng rãi, dáng người cao thẳng, lông mày hơi cau lại, nhìn qua có hơi mệt mỏi.
Bả vai Diệp Thư Từ co rúm lại: "Thẩm Tứ, ngày mai là sinh nhật của cậu."
Thẩm Tứ cau mày.
Diệp Thư Từ chỉ lo biểu đạt tâm tình của mình, không để ý đến vẻ mặt cậu, cô cẩn thận lấy món quà được gói cẩn thận từ trong hộc bàn, thậm chí động tác có vài phần vụng về.
Cô cười, mi mắt cô cong cong: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Thẩm Tứ không đưa tay nhận quà.
Cũng vào lúc này, Diệp Thư Từ nhận ra vẻ mặt Thẩm Tứ đã thay đổi.
Cậu chàng từ trên cao nhìn cô chằm chằm, giọng nói so với ngày thường lạnh lùng hơn, hơi trầm thấp: "Không cần."
Như thể cơn gió lạnh ngoài cửa sổ đang thổi về phía cô, khiến trái tim cô run rẩy.
"Tôi không thích sinh nhật.".