Thanh Âm Này Dành Riêng Em

Chương 3




Edit: Rose
Cô đi ra ngoài vứt rác, sau đó bắt đầu ngồi xem đơn đặt hàng trên Weibo. Nhìn tài khoản của mình sắp đạt được mười vạn fan, trong lòng cô nhất thời có chút lâng lâng.

Cũng được xem như là cửa hàng nửa võng hồng nhỉ.

Mỗi ngày cô ở trên Weibo, không chút tiết tháo mà công khai “liếm” Mộ Dật, không biết anh có chú ý đến mình hay không.

“Tích Tích, đến sớm vậy?”

Tiểu Chu trực ca sáng, trước giờ làm việc khoảng nửa giờ là đến đây. Tuy rằng Chân Tích là chủ tiệm, nhưng tuổi thì nhỏ hơn không ít so với Tiểu Chu. Sau khi cô được tuyển vào, hầu như mỗi ngày đều cảm thán Chân Tích tuổi trẻ tài cao.

Khi học đại học Chân Tích đã nghĩ đến việc mở cửa hàng riêng, khi học đại học cô còn đang làm gì chứ?

Xem tivi? Đi dạo phố? Dù sao cũng là lãng phí thời gian.

Sau khi Tiểu Chu thay tạp dề, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nói với Chân Tích: “Lý Như nhờ chị nhắc nhở em, trực tiếp tháng này không được quên đấy.”

Sau khi Chân Tích nghe được, ánh mắt đang chăm chú xem điện thoại ngước lên nhìn, khóe miệng khẽ cười: “Em nhớ rồi, hôm qua cậu ấy đã gửi tin nhắn cho em.”

Tiểu Chu ngơ ngẩn nhìn Chân Tích mỉm cười.

Chân Tích phát sóng trực tiếp làm đồ ngọt, đúng là rất nhiều người xem, bởi vì bọn họ không chỉ thích xem đồ ngọt mà còn thích ngắm người.

Chân Tích thật sự rất ưa nhìn.

Vóc dáng đủ cao, khoảng một mét bảy.

Chân vừa tinh tế vừa thon dài, dáng người rất đẹp.

Tóc dài xõa trên lưng, thường xuyên tiếp xúc với nhiệt độ cao nên tóc xoăn gợn sóng tự nhiên. Áo sơ mi màu trắng kết hợp với váy hoa, thẩm mỹ cũng rất tốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, hoàn toàn không giống với khuôn mặt đang trang điểm hiện tại, làn da cũng trắng trẻo.

Rất hoàn hảo.

Đặc biệt khi cười rộ lên, trên má có lúm đồng tiền, thật sự rất ngọt ngào, còn ngọt ngào hơn so với những chiếc bánh ngọt mà cô làm.

Trước đó lúc xem cô phát trực tiếp không có cảm giác này, nhưng từ khi vào làm ở tiệm đồ ngọt, cô bắt đầu nghi ngờ xu hướng giới tính của mình.

Dường như Chân Tích cảm nhận được ánh mắt của người trước mặt, hoài nghi hỏi: “Làm sao vậy chị?”

Tiểu Chu giật mình.

“Không có gì.”

Cô trả lời theo bản năng.