*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Rose
Chân Tích về đến nhà, chưa kịp thay quần áo đã nằm trên sô pha ở phòng khách. Một lát sau, cô mới đứng dậy đi uống hai viên thuốc giảm đau.
Trong nhà loại đường nào cũng có, nhưng lại không có đường đỏ. Cô thất vọng trở về sô pha, ôm gối, định nằm một lát thì đi vào phòng.
Có lẽ ngay từ khi thuốc giảm đau có tác dụng, Chân Tích đã hơi lờ đờ muốn đi ngủ, ý thức dần mơ hồ. Cô cuộn mình trên sô pha, nhìn đèn trong phòng khách đã cảm thấy bóng chồng.
“Đinh đong—–”
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bóng đèn lại trở nên rõ ràng.
Đầu tiên Chân Tích cảm thấy nghi hoặc, nhưng chưa được một giây đã nghĩ đến người bấm chuông cửa là ai.
Sau đó cô nhanh chóng xỏ dép lê chạy ra mở cửa.
Đúng như dự đoán…
Pyjamas màu đen, thêm tóc ngắn ướt sũng, trong tay thoang thoảng mùi hương… Đường đỏ với gừng sợi.
Đường đỏ với gừng sợi?
Ánh mắt của người đàn ông mang theo lo lắng, nhìn sắc mặt Chân Tích đã bình thường, chỉ là quần áo vẫn chưa thay, trên quần áo còn có nếp nhăn, lập tức đã đoán được chắc chắn là cô vừa trở về đã nằm xuống.
“Tôi có làm phiền cô không?”
Phó Dật Hạo lễ phép hỏi, lúc này Chân Tích mới lấy lại tinh thần, theo bản năng nghiêng người cho anh đi vào.
Hoàn toàn không nhận ra, hơn nửa đêm lại để cho một người đàn ông đi vào nhà của mình, hình như không phù hợp lắm.
Phó Dật Hạo chọc chọc đầu lưỡi trên răng cấm, theo bên cạnh Chân Tích đi vào nhà. Cô đi sau đóng cửa lại, yên lặng nhìn người trước mắt.
Trong tay Phó Dật Hạo còn bưng một chén đường đỏ với gừng sợi, ngón tay thon dài trắng nõn, bát sứ nho nhỏ, bên trong có mùi hương thoang thoảng của đường đỏ, làm cho Chân Tích có chút xuất thần.
Anh nhìn thấy ánh mắt của Chân Tích, không nhịn được mở miệng giải thích: “Tuy rằng tôi không biết có phải không, nhưng tiểu Tuyền thỉnh thoảng cũng như vậy nên…”
Bát được đưa ra phía trước một chút.
“Cảm ơn.”
Chân Tích nhận lấy.
Cô như nhớ ra cái gì đó, trước hết để Phó Dật Hạo ngồi xuống, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Bát đường đỏ được cô để trên bàn, Chân Tích bước ra, tay cầm một hộp có nhãn hiệu tiệm bánh của cô.
“Cảm ơn anh. Đây là loại bánh quy bơ của cửa tiệm chưa được đưa ra thị trường, anh nói anh thích đồ ngọt, cầm ăn thử chút xem.”
Phó Dật Hạo nghe vậy, nhận bánh trong tay Chân Tích, nhất thời bật cười.
“Bánh ít đi bánh quy lại*?”
*Bánh ít đi bánh quy lại: Đại ý có qua có lại.
Hai má Chân Tích đỏ lên, không trả lời, miệng nhỏ nhấp bát đường đỏ trong tay.
Không biết vì sao, cô cảm thấy hương vị đường đỏ lần này đặc biệt ngon, mùi hương gừng dễ chịu, đường đỏ cũng rất thơm.
Dù thế nào cũng thấy ngon.
Cảm giác đau đớn trên bụng dần dần được đè xuống, Phó Dật Hạo cứ lẳng lặng nhìn Chân Tích uống hết nước đường đỏ. Chân Tích bị anh nhìn đến ngượng ngùng, hơi tránh đi ánh mắt của anh.
Tầm mắt lướt qua hộp thuốc trên bàn, Phó Dật Hạo thuận tay cầm lên.
Thuốc con nhộng Ibuprofen*?
*Ibuprofen là một thuốc chống viêm non-steroid được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.
Thuốc giảm đau?
“Uống ít thuốc giảm đau thôi.”
Chân Tích nghe thấy, không ngừng gật đầu.
Giống như gà con mổ thóc.
Phó Dật Hạo nhìn cô không nhịn được cười một tiếng, tiếng cười khàn trầm thấp.
Sau khi bụng không còn đau, lực chú ý rốt cục lại chuyển đến âm thanh của anh.
Thật là dễ nghe.
“Anh là đại thần Mộ Dật đúng không?”
Sau khi Chân Tích hồi phục lại tinh thần, tiếp tục hỏi lại vấn đề này. Phó Dật Hạo không nghĩ mạch suy nghĩ của cô lại thay đổi nhanh như vậy, trong chốc lát anh theo không kịp.
Cố chấp như vậy? Nhất định phải hỏi vấn đề này?
Vậy hẳn là anh phải trả lời rồi.
“Là tôi.”
Giây tiếp theo, trên mặt cô lập tức hiện lên ý cười.
Thần thái phấn chấn, má lúm đồng tiền dần lộ rõ.
“Tôi biết tôi không nghe nhầm mà.”
Lúc Chân Tích cười rộ lên, má lúm đồng tiền thật sự trông rất xinh, bộ dáng cô tĩnh lặng lại xinh đẹp, rất có cảm giác của mỹ nhân cổ điển. Phó Dật Hạo không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn về phía cô.
Rốt cục Chân Tích cũng nghe được câu trả lời rõ ràng, nhất thời có chút hưng phấn, trên mặt hiện lên biểu cảm sinh động.
Thần tượng, là thần tượng cô thích nhiều năm như vậy.
Là mỗi ngày cô đều ngồi YY*, mỗi ngày đều đi xem những tin tức mới nhất, mỗi ngày đều đăng Weibo, mỗi ngày đều nghe kịch truyền thanh.
*YY: Tự sướng, tự tưởng tượng.
Vốn hai người giống như cách một tầng sa*, hiện tại tầng sa ấy đã biến mất không dấu vết, lồng ngực tê dại và sự kích động đã chiếm lấy suy nghĩ của Chân Tích.
*Sa: Lụa mỏng.
Trong bát đường đỏ đã sắp thấy đáy, cô tiếp tục nói: “Em thích âm thanh của anh đã rất nhiều năm, cho nên lần đầu tiên nghe bản thân anh nói chuyện, em đã cảm thấy giống rồi, từng kịch truyền thanh của anh em đều nghe qua.”
Chân Tích lập tức trò chuyện thân mật hơn nhiều.
Phó Dật Hạo đã biết bộ dạng của cô, không nhịn được muốn trêu chọc cô.
“Anh biết, Weibo của em anh đã xem qua.”
Chân Tích đỏ mặt.
Mặt Chân Tích đã đỏ đến muốn thiêu cháy.
Cả Weibo đều xem qua, cho nên thích bao nhiêu, thích bao lâu, anh đều biết.
“A—–”
Phó Dật Hạo gần như bình tĩnh, thản nhiên nhìn người đỏ mặt trước mắt.
Bánh quy bơ còn chưa ăn, người uống đường đỏ cũng không phải anh.
Nhưng sao đột nhiên lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Minn: Trời ạ thật sự không biết chị Tích đã khen giọng anh Hạo dễ nghe bao nhiêu lần rồi á =))))