La Hạo dò hỏi ý kiến Thịnh Mặc Hàn, Thịnh Mặc Hàn hơi sửng sốt nói: "Anh cùng người đại diện của tôi có cùng ý tưởng."
Lần hoạt động offline này địa điểm tổ chức đều ở Đế Đô, fans đều biết hai người ở Đế Đô, nếu mà không tham gia thì chắc chắn rất nhiều fans sẽ thất vọng.
Để có được thân phận như này hôm nay, thì bọn họ cũng có rất nhiều fans kì cựu kiên trì ủng hộ, mà gần đây Thịnh Mặc Hàn còn nhận được tin nhắn của fans nhắn nhủ đã chờ ngày này 10 năm rồi, hi vọng bọn họ có thể thỏa mãn fans một chút.
Nếu bên Thịnh Mặc Hàn không có vấn đề gì thì hai người sẽ cùng nhau xuất hiện.
Nếu bên Thịnh Mặc Hàn không có vấn đề gì thì hai người sẽ xuất hiện cùng nhau.
La Hạo đi liên hệ với bên sản xuất.
Nghe được tin tức này, bọn họ đều mừng phát điên rồi, hai đại thần cùng xuất hiện trong một khung hình đấy.
Hôm nay là ngày tốt lành gì đâu.
Giải quyết xong chuyện này, Dạ Dung Lâm cuối cùng cũng có thời gian rảnh để chơi cùng Kha Âm và hai đứa bé.
Thịnh Mặc Hàn dẫn Kha Âm và Dạ Dung Lâm đi tìm bọn nhỏ.
Nhà anh ta cũng rất rộng, Husky ngoan ngoãn dẫn mấy đứa ra chỗ xích đu ngồi chơi.
Tiểu công chúa còn cùng Dạ Tiểu Hàm nói: “Nhà tớ cũng có xích đu, là bố tớ làm cho tớ.” sợ Dạ Tiểu Hàm không biết, cô bé còn nhấn mạnh “tự tay làm nhé.”
Dạ Tiểu Hàm liếc nhìn: “Lần trước đến nhà cậu không phải cậu đã nói rồi sao?”
Tiểu công chúa hừ nhẹ, nhéo nhéo vạt váy.
Kim Giác và Ngân Giác đối với chỗ mới đều khá tò mò, không đợi hai đứa nhỏ ngồi, chúng đã tự nhảy lên trước.
Đây là xích đu đôi, hai con mèo ngồi song song với mặt đất, tư thế giống nhau như đúc.
Husky có bạn mới rất cao hứng, vì thế nó lẻn ra sau xích đu, nhổm người lên hai chân trước đặt lên trên mặt xích đu.
Dạ Dung Lâm nắm tay Kha Âm đi bên cạnh Thịnh Mặc Hàn, ba người đi đến là nhìn thấy tình cảnh này.
Kha Âm tò mò hỏi: “Mấy con thú cưng này đang muốn làm gì?”
Thịnh Mặc Hàn lắc đầu, ai mà biết được con chó ngốc nhà anh làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Rất nhanh bọn họ biết được lý do nó làm như vậy, nó nhổm lên để đẩy xích đu.
Vốn dĩ hai con mèo đang ngồi yên bình trên xích đu, bỗng nhiên xích đu đung đưa.
Hai đứa nó hoảng sợ, kêu meo một tiếng, lông meo dựng đứng hết lên rồi.
Xích đu không dừng lại, bọn chúng cũng sợ không dám động đậy.
Hai bảo bối nhỏ đứng bên cạnh đều sửng sốt
Tiểu Đào nói: “Oa, con chó này còn biết đẩy xích đu, mình muốn ngồi trên xích đu.”
Dạ Tiểu Hàm nghĩ thầm, không muốn bị so đo với Husky, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn ngồi xích đu thì tớ sẽ đẩy cho cậu.”
Tiểu Đào không hài lòng bĩu môi: “Cậu cùng chó sao có thể giống nhau được.”
Kha Âm nghe thấy câu này, cảm giác không nói nên lời.
Husky đẩy xích đu điên cuồng, Thịnh Mặc Hàn là một người đàn ông nên căn bản xích đu chỉ để trang trí.
Husky đã muốn biết cảm giác đẩy xích đu như nào, cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Hai con mèo ở trên hoảng sợ kêu meo meo, còn Đá Nhỏ chân ngắn ở dưới chạy tới chạy lui muốn cứu bạn mình, nhưng chân nó quá ngắn, căn bản không làm gì được.
Nó chỉ bất lực ở cạnh husky sủa mấy tiếng như kêu này, mau dừng lại ngay.
Husky dĩ nhiên là không nghe rồi, xích đu bay lên bay xuống làm Kim Giác Ngân Giác cảm giác sắp hỏng mất luôn rồi.
Kha Âm nhìn hình ảnh này mà cười đau bụng.
Từ lần đầu tiên nó bị đưa đến bệnh viện thú y nó đã rất thích Kha Âm, nhìn thấy Kha Âm cười như vậy nó lập tức le lưỡi chạy đến bên cô.
Mà giống chó này từ khi sinh ra đã có bề ngoài nhìn rất ngáo đá do màu lông của chúng.
Đến cả Kha Âm là người rất thích động vật nhỏ cũng muốn hỏi một câu, Husky, mày xác định là mày đang vui sao? Thật sự không phải là nổi điên?
Husky vừa chạy đến bên cô tai vừa run lên hưng phấn, nó còn muốn nhảy chồm lên người cô, đúng là con chó háo sắc!
Dạ Dung Lâm đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, đâu để nó có cơ hội thực hiện, ở nhà anh còn phải canh chừng nghiêm ngặt hai con mèo kia mà.
Vì thế anh đứng trước mặt Kha Âm, Husky không nhìn thấy Kha Âm, khiếp sợ nhìn chằm chằm Dạ Dung Lâm, sau đó phanh gấp, thiếu chút nữa cái mông nó chạm đất.
Mà Thịnh Mặc Hàn đứng sau bọn họ lấy tay che mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Haizz, anh chính mình nuôi dưỡng con chó ngốc bao nhiêu năm rồi.
Husky không tìm được Kha Âm, tất nhiên là không từ bỏ, nó từ trên mặt đất đứng dậy, nhích mũi ngửi, sau đó kích động chạy vòng qua Dạ Dung Lâm, nhìn thấy được Kha Âm.
Hahaha, ta nói mùi của Kha Âm ở đây còn đậm như vậy, khẳng định ta có thể tìm được.
Nó ngoan ngoãn ngồi dưới đất, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, ngửa đầu nhìn Kha Âm rồi sủa gâu, tuy rằng Kha Âm cảm thấy bộ mặt của nó không có chút gì liên quan đến cái bộ dạng cầu âu yếm.
Kha Âm còn đang cười, cảm xúc chưa cân bằng lại được, cô bắt lấy cánh tay của Dạ Dung Lâm dựa vào, cười đến chảy cả nước mắt: “Chó nhà anh đúng là bảo bối.”
Thịnh Mặc Hàn dùng mũi chân nhẹ nhàng đá nó một cái, có chút ghét bỏ mà nói: “Hiện tại trả hàng không biết có được không nhỉ?”
Kha Âm lập tức ngăn cản: “Đừng nha, nó làm như vậy là muốn người ta thích đấy.”
Thịnh Mặc Hàn nói: “Quyết định nuôi nó chính là hy vọng trong nhà đỡ tẻ nhạt.
Kết quả từ khi có nó, nhà không khác gì cái chợ, mấy hôm trước nó còn gặm hư sofa, thật sự mệt tâm.”
Kha Âm ngồi xổm xuống, muốn sờ đầu husky, đôi mắt nó sáng quắc, lưỡi dài lè ra thở hổng hộc.
Dạ Dung Lâm trong lòng không muốn Kha Âm sờ đầu con chó ngốc này, vì thế anh lơ đãng nói với nó: “Mày không đi sao? Xích đu ngừng rồi kìa.”
Husky nhìn theo ngón tay của anh, kêu lên một tiếng dọa Kha Âm giật mình.
Sau đó nó quên luôn Kha Âm ở phía sau, chạy như điên đến xích đu.
Kha Âm vẫn còn đang duy trì tư thế vuốt ve đầu nó, từ mặt đất đứng lên, còn trừng mắt nhìn Dạ Dung Lâm một cái.
Ở nhà đã ăn giấm với hai con mèo, giờ tới đây, đến chó cũng ăn giấm nó.
Mấy người này nhìn mấy động vật nhỏ chơi đùa, còn La Hạo đâu? Anh ta vẫn chung thủy không nói chuyện vì còn đang bận ở đằng sau quay video.
Con Husky này đã nổi tiếng sau clip ở bệnh viện rồi, La Hạo nghĩ lại cho nó hot thêm chút nữa.
Husky chạy đến có ý đồ đẩy tiếp xích đu, nhưng Kim Giác Ngân Giác không cho nó cơ hội nữa.
Bọn nó đã nhảy xuống dưới đất.
Lúc sau còn diễu võ dương oai một vòng.
Corgi cũng tham gia đi một vòng, làm cỏ dưới chân bị giẫm nát hết.
Husky khó hiểu, bạn mới đang làm gì đây? trò mới sao? Vì thế nó hưng phấn ngao một tiếng chạy nhanh đến tham gia.
Kha Âm ôm cánh tay Dạ Dung Lâm cười chảy nước mắt: “Hahaha, con chó này sao lại ngốc như vậy.”
Sau đó, Husky ý đồ dụ dỗ hai con mèo lên xích đu chơi tiếp, nhưng sao mà lừa được bọn nó, còn bày vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, chính là không để ý con chó ngốc này.
Ánh mắt Husky lại chuyển sang Corgi chân ngắn, gâu gâu hai tiếng ý muốn cho Corgi ngồi lên xích đu.
Dạ Dung Lâm tự giác phối âm cho Husky: “Mày nhảy lên xích đu nhanh lên, rồi tao đẩy cho mày chơi.”
Dù thế nào thì Dạ Dung Lâm cùng Thịnh Mặc Hàn cũng đã hợp tác nhiều năm rồi, vẫn còn rất ăn ý, anh ta trực tiếp phối âm cho Corgi: “Tao không nhảy lên được!”
Dạ Dung Lâm nhìn Husky dùng mũi đẩy Corgi: “Mày nhảy lên trên lưng tao đi.”
Corgi chạy trốn không ngừng, hiển nhiên là bị Husky “âu yếm” quá đà, nó chỉ muốn chơi với hai con mèo thôi mà.
Thịnh Mặc Hàn chuyển sang giọng tức hộc máu: “Tao mới không nhảy.
Muốn chơi thì tự mình mày chơi đi.”
Kha Âm tuy không phân biệt rõ ràng được âm thanh của bọn họ, nhưng nghe nội dung thì cô có thể phân biệt được họ đang phối âm cho con chó nào.
Corgi vòng qua Husky chạy, Husky đứng một chỗ ngơ ngác, nhưng rất nhanh nó lại vui sướng kêu lên, chạy qua, làm Corgi chạy trốn nhanh hơn.
“Tao cũng cùng chơi với bọn mày!”
“Mày đừng đi theo tao.”
Kha Âm cười hai má đỏ bừng, từ lúc ở bên Dạ Dung Lâm mỗi ngày của cô trôi qua rất vui vẻ, cuộc sống trở nên thật nhiều màu sắc.
Cô nhìn hai con chó chạy tới chạy lui, hai con mèo ngẫu nhiên còn nhảy vào chơi xấu, cảm khái một câu: “Chó hà tất phải làm khó xử chó.”
Dạ Tiểu Hàm cùng Tiểu Đào cũng cười vang, còn không ngừng chỉ bốn con vật nhỏ kia: “Mau nhìn đi, bọn nó chạy sang bên kia rồi.”
“Bọn mình cùng chạy qua đấy đi.” Sao chơi xích đu được khi mấy con vật kia không ở đây.
Đặc biệt là Dạ Tiểu Hàm sắp phải về nhà với bố mẹ, chắc chắn là thời gian đi chơi sẽ bị giảm bớt.
Không có Đá Nhỏ, không có Kim Giác Ngân Giác, càng không có Husky.
Husky chạy vào nhà kho, ngậm xe trượt của Thịnh Mặc Hàn ra.
Kha Âm đã đứng một lúc, Dạ Dung Lâm hỏi: “Có mệt hay không?”
Cô lắc đầu: “Vẫn còn tốt.”
Anh chỉ vào xích đu: “Chúng ta đến bên kia ngồi đi.”
Kha Âm đáp ứng gật đầu.
Thịnh Mặc Hàn bị bỏ quên một bên bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai người ngồi xích đu thì tôi ngồi đâu?”
Dạ Dung Lâm ghét bỏ nói: "Tự mình đi tìm ghế đi chứ." Sau đó ôm bả vai Kha Âm, giương cằm đắc ý nói, " Cậu nghĩ cũng đừng có mơ mà ngồi với bọn tôi.".