Tư thế hôn môi này khiến hai người đối mặt với nhau, Dạ Dung Lâm lúc đầu còn hôn nhẹ nhàng môi dưới của cô, sau đó cánh tay dần dùng sức, nâng khuôn mặt nhỏ của Kha Âm lên làm hai người xích gần lại nhau.
Trước kia anh đều thích dùng lưỡi liếm hàm dưới của Kha Âm, nhưng lần này lại lưu luyến bên trên không ngừng.
Kha Âm nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ưm một tiếng, duỗi tay ôm lấy gáy anh, cứ nghĩ là sẽ đẩy anh ra, nhưng khi anh hôn sâu, ý loạn tình mê, dần dần lại ôm chặt anh hơn.
(Xin hãy tha thứ cho người con gái ế bền vững hơn 20 năm này...)
Hai chân Kha Âm vô thức cuộn tròn trên sofa có chút chật hẹp, cô muốn tránh cũng không được, Dạ Dung Lâm còn đang không ngừng công thành đoạt đất, Kha Âm cuối cùng cũng ý thức được, sức lực của đàn ông mạnh mẽ như nào.
Đặc biệt cái loại hình mạnh mẽ này hoàn toàn tương phản với cái biệt danh “bảo bảo”.
Trên bụng Kha Âm vẫn còn đang có con mèo, vốn dĩ hai con mèo đang chí chóe cướp chỗ, nhưng thấy chủ nhân mình hôn nhau thì ngốc lăng nhìn họ.
Hai con mèo còn nghi hoặc, chủ nhân mình đang làm gì đây? Liếm lông cho nhau? Như thế nào lại chỉ liếm miệng nhau? Tôi cười ỉa =))))
Kim Giác phản ứng lại, nhảy lên trên vai Kha Âm, nhìn Dạ Dung Lâm như hổ rình mồi.
Đây chính là cô gái nó thích nhất, không cho chủ nhân liếm!
Vì thế nó dùng móng vuốt duỗi ra dùng sức mà đẩy Dạ Dung Lâm.
Từ khi Kim Giác nhảy lên người Kha Âm, cô đã giật mình mở mắt, một con đã nặng rồi chứ nói gì hai con.
Thế nhưng Dạ Dung Lâm vẫn còn đang hôn đắm đuối, mỗi lần hôn Kha Âm anh liền không dứt được mà.
Mà bỗng nhiên có vật mềm mại chạm vào mặt anh, anh còn khó hiểu hai tay Kha Âm còn đang ôm gáy anh mà.
Ngân Giác cũng rất tức giận.
Chủ nhân sao có thể hôn môi cô gái của bọn nó! Vì thế nó cũng duỗi chân trước đẩy Dạ Dung Lâm.
Bị hai con mèo đẩy, Dạ Dung Lâm mở to mắt nhìn, nhìn thấy hai đứa dựa vào Kha Âm, anh chỉ có buông ra, còn Kha Âm thì cười ra tiếng.
Tiếng cười như chuông bạc vang lên làm Dạ Dung Lâm hoàn hồn, cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Anh bất đắc dĩ nhìn hai con mèo: “Tao còn có phải là chủ nhân của bọn mày không?” Luôn phá quấy lúc chủ nhân hành sự.
Đúng là không có mắt nhìn.
Kim Giác cùng Ngân Giác thề sống thề chết bảo vệ cô gái của mình, bắt đầu nhất trí, Dạ Dung Lâm nói một câu, bọn chúng meo meo một câu, móng vuốt còn đặt trên áo Kha Âm, như đang nói: “Âm Âm là người của bọn em.
Anh không được chạm vào.”
Dạ Dung Lâm muốn bốc hỏa, hai con mèo này chả nhẽ anh lại không trị được.
“Bọn mày nghĩ bọn mày dựa được trên người cô ấy bao lâu?” Vừa mới hôn Kha Âm, anh còn đang nghĩ cô có cảm giác, hiện tại phát hiện, hóa ra do hai con mèo này nhảy lên người cô nên cô mới khó chịu.
Kim Giác và Ngân Giác không biết sắp có bão đến, còn ngẩng đầu đấu lý với Dạ Dung Lâm.
Đây là người của bọn chúng! Chính là không cho anh chạm vào.
Dạ Dung Lâm tức giận gật đầu, duỗi tay ôm hai con mèo này ra khỏi người Kha Âm, sau đó ném xuống mặt đất.
Sau đó anh đứng trên cao đắc ý nhìn hai con mèo.
Hai đứa bị ném xuống vẫn còn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Dạ Dung Lâm khom lưng ôm Kha Âm lên theo kiểu ôm công chúa, đầu cô trong lồng ngực anh, Kha Âm kinh hô một tiếng, vì tư thế này làm cô còn cao hơn cả anh.
Tất nhiên Kha Âm biết rõ ý đồ của anh là gì, cô lại sợ ngã, chỉ có thể vội vàng ôm lấy cổ Dạ Dung Lâm.
Ở trong lòng anh cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mát lạnh, đánh thức mọi giác quan của cô.
Kha Âm sợ hãi kêu lên làm hai con mèo đột nhiên cong người, nhìn Dạ Dung Lâm đầy địch ý.
Anh muốn làm cái gì! Nhanh thả người của bọn em xuống!
Dạ Dung Lâm cười khẽ một tiếng, Kha Âm nhìn anh, phát hiện bình thường anh ôn nhu là thế, mà giờ đây đầy nghiêm nghị.
Anh còn có thể làm gì? Đương nhiên là tuyên bố chủ quyền với hai con èo vô ơn kia, để cho chúng biết rõ trong cái nhà này ai mới là người có được Kha Âm.
“Âm Âm, cúi đầu.”
Bị lời anh nói hấp dẫn, Kha Âm cúi đầu nhìn về phía anh, sau đó Dạ Dung Lâm ngửa đầu hôn lên môi cô một lần nữa.
Bởi vì Dạ Dung Lâm đang đứng hôn cô, nên lần này hai con mèo không thể làm gì, chỉ có thể chạy trên mặt đất, nhảy tới nhảy lui.
Đầu tiên là chạy ra sofa, rồi nhảy lên bàn trà, lại nhảy lên người Dạ Dung Lâm, nhưng Dạ Dung Lâm vẫn đứng bất động, căn bản là bọn nó đẩy chả có tác dụng gì.
Hai con mèo kêu một tiếng bi thương, Kha Âm bị Dạ Dung Lâm như thế có chút choáng váng, chỉ nghĩ tay anh khỏe thật cũng nghe được cái gì.
Tuy rằng lần này không bị hai con mèo phá đám nhưng khi Dạ Dung Lâm thả Kha Âm xuống, anh vẫn bị cô đấm hai cái.
Bị hôn môi, khuôn mặt nhỏ của Kha Âm đỏ như táo, đôi mắt thì ướt sũng, đôi môi ửng hồng, Dạ Dung Lâm nhìn qua ánh mắt lại sáng quắc lên.
Cô nói chuyện giọng hơi khàn khàn: “Dạ Dung Lâm, anh bao lớn rồi mà còn cùng hai con mèo tranh giành tình cảm.”
“Anh 28”
“Em thấy anh giống 8 tuổi thì có.”
Giống như không nghe thấy cô nói, anh đắc ý nhìn hai con mèo, quả nhiên bọn nó đã bị anh đánh bại.
Sau đó anh cười rộ lên, ôm Kha Âm đi vào phòng ngủ của anh, cái tư thế kia như là thổ phỉ cướp người vậy....!Lại còn nhanh chóng đóng sập cửa, chặn thành công hai con mèo ở ngoài.
Đây không phải lần đầu tiên Kha Âm vào phòng ngủ của Dạ Dung Lâm, nhưng dùng tư thế như này thì chắc chắn là lần đầu tiên.
Hai con mèo còn đang duỗi vuốt cào cửa, Kha Âm biết rõ nội thất trong nhà anh rất xa xỉ, mà cái cửa kia cũng không ngoại lệ.
Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, Kha Âm chuẩn bị về nhà, cô chống tay lên giường, chậm rãi ngồi dậy, nói với Dạ Dung Lâm: “Anh đừng giận dỗi với hai con mèo, em phải đi về rồi.”
Dạ Dung Lâm lại ấn bả vai cô, nhìn cô chằm chằm: “Âm Âm, buổi tối ngủ ở đây được không?”
“Hả?” Kha Âm ngốc lăng.
Bọn họ mới chính thức kết giao, anh đã muốn ở chung?
Bị Kha Âm ý vị thâm trường nhìn, Dạ Dung Lâm bỗng nhiên hiểu ra gì đó, đôi tay giống như bị điện giật, anh bỏ tay ra khỏi vai Kha Âm.
Anh lấy tay đỡ trán mà giải thích: “ Ý anh không phải như thế....!anh đảm bảo là không có làm gì....”
Kha Âm nhàn nhạt nói: “Tuy rằng em không có tách biệt với xã hội nhưng cũng biết lời anh nói không tin được.”
Dạ Dung Lâm giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội cầm tay cô nói: “Anh chỉ muốn em ở kế bên anh.”
Kha Âm nói: “Không phải chúng ta mỗi ngày đều nói chuyện sao? Vì sao lại còn muốn em nghỉ ngơi ở đây?”
Dạ Dung Lâm mất mát nói: “Sao mà giống nhau được em.”
Ôm thử Kha Âm, thấy cô không giãy dụa, anh bèn dựa sát vào: “Âm Âm, anh thật sự mỗi ngày đều nghĩ muốn được ở cùng em.”
Kha Âm thật sự không biết là con trai khi nói chuyện yêu đương cũng sến sẩm như vậy, cũng dính người như vậy.
Yêu cầu này của Dạ Dung Lâm hiện tại Kha Âm không đáp ứng được, ba mẹ cô mà biết thì chắc chắn sẽ cầm dao đến chém Dạ Dung Lâm mất.
“Vấn đề này lại nói sau đi.” Anh nuôi mèo nhiều năm rồi, tính cách cũng có chút giống loài mèo.
Giống như bộ dạng đặt đầu dựa vào người Kha Âm, cùng Kim Giác Ngân Giác làm nũng giống hệt nhau.
Kha Âm duỗi tay ra sau lưng anh vỗ vỗ, lại còn dỗ anh: “Đừng buồn.”
Trong lòng Dạ Dung Lâm thở dài, xem ra trước mặt Kha Âm anh không thể diễn bộ dáng tổng tài bá đạo được.
Trong lòng anh Kha Âm chính là tiểu tiên nữ, mà tiểu tiên nữ là cái gì?, chính là muốn sủng hết mình.
“Thật sự không ở lại?”
“Không.”
“Vậy được rồi, lát nữa anh đưa em về.” Kha Âm đáp ứng, lại nghĩ hôm nay có không ít người nhắn tin cho cô, cô bèn lấy di động ra kiểm tra, cô thấy tin nhắn của Ngôn Dục Cẩn cùng Thịnh Mặc Hàn đã bị đẩy xuống cuối.
Ngôn Dục Cẩn hỏi cô đã tra được người trả tiền hôm trước là ai chưa.
Kha Âm trả lời: “Là Dạ Dung Lâm trả.”
Ngôn Dục Cẩn nhìn tin nhắn đến, trong lòng ngũ vị tạp trần, đang hối hận sao mình không nhanh chân hơn Dạ Dung Lâm một bước, thì Dạ Dung Lâm cũng không có tư cách này.
Thịnh Mặc Hàn hỏi Kha Âm ngày mai có thể mang hai con mèo đến nhà anh xem Jerry trượt ván không.
Mắt Kha Âm sáng lên, đưa điện thoại cho Dạ Dung Lâm xem: “Em có thể đi không?”
Dạ Dung Lâm ở trong lòng yên lặng nói, nhắc tới con chó ngốc nghếch kia, cả người em đều thay đổi, anh còn có thể nói không sao?
Dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ, Dạ Dung Lâm nói: “Anh đi cùng em, dẫn cả Tiểu Đào và Dạ Tiểu Hàm đi cùng, trong nhà Dạ Vạn Nham có một con corgi nữa.”
“Corgi!” Kha Âm càng trở nên hưng phấn, mông to chân ngắn, cô rất thích corgi “Ô vậy chúng ta cho mấy em thú cưng tụ tập sao?”
Dạ Dung Lâm xoa đầu nhỏ của cô, Tiểu Âm đáng yêu của nhà anh quả thực rất dễ dàng thỏa mãn.
“Ừ, tổ chức cho bọn nó bữa tiệc.”
Kha Âm vui vẻ vỗ tay, trả lời tin nhắn của Thịnh Mặc Hàn, thương lượng thời gian gặp mặt.
Thịnh Mặc Hàn nhìn lịch sử trò chuyện xong quay sang nhìn con chó ngốc nhà mình đang lè lưỡi thở.
Hai tay dùng sức vò đầu nó hai cái: “Dựa vào mày mà đòi đào góc tường nhà Dạ Dung Lâm đúng là hoàn toàn không có khả năng.”.