Thanh Âm Của Em

Chương 29





 
Chương 29.
 
Editor: Ballantine’s - 18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
 

Kỳ nghỉ đông kết thúc.
 
Triệu Đình Ân nhớ kỹ ước hẹn đã nghe lén trong điện thoại nên không tiếp tục quấy rầy Trần Đồng nữa, chậm rãi chờ nửa năm qua.
 
Một tháng trước khi đến kỳ thi đại học, cơ thể của cô có một chút vấn đề. Ban đầu chỉ là rụng tóc mà thôi, sau đó thì tinh thần trở nên rất uể oải, không phấn chấn chút nào, đi học thì luôn thất thần ngủ gật. Cô hiểu sự quan trọng của kỳ thi đại học, bởi vậy nếu bỏ lỡ một tiết học cũng sẽ rất sốt ruột, luôn canh cánh trong lòng. Qua tiếp một thời gian nữa, đến cơm cô cũng ăn không vào, buổi tối ngủ không yên, có đôi khỉ mở mắt thao láo đến hừng đông.
 
Bố mẹ phát hiện tình trạng tinh thần của cô càng ngày càng yếu, cuối tuần đưa cô đến bệnh viện khám bác sĩ.
 
Nơi đăng ký là khoa thần kinh.
 
Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói là bởi vì trước đó cô thường xuyên ở trong trạng thái nhạy cảm, gần đây áp lực thi đại học đột nhiên tăng lên, làm trạng thái tinh thần của cô yếu đi, uống thuốc trước, nếu không có chuyển biến thì sẽ tính sau.
 
Triệu Đình Ân biết nguyên nhân bệnh của mình ở đâu. Cho tới bây giờ, cô đều nằm mơ, giấc mơ và thực tế giao nhau, có đôi khi ngay cả bản thân cô cũng không thể phân biệt rõ ràng. Ở trong mơ cô luôn luôn chán nản, thậm chí là tuyệt vọng, tỉnh lại là khóc, vẫn rất kiềm chế cảm xúc, bây giờ lại sắp phải thi đại học, cô cảm thấy đầu mình dường như muốn nổ tung.
 
Sau khi uống thuốc thì ngủ, những tiết học bị thiếu lại càng khiến cô thêm khổ sở.

 
Đến lúc tái khám, bác sĩ nghiêm nghị nói với bố mẹ cô, tình hình của Triệu Đình Ân hiện tại không có cách nào chuyên tâm thi đại học, trước mắt đề nghị nghiêm túc trị liệu, khỏi hẳn rồi lại thi đại học sau.
 
Bố mẹ Triệu Đình Ân suy nghĩ một phen, sau đó đồng ý.
 
Cứ như vậy cô tạm nghỉ học, ở nhà dưỡng bệnh.
 
Có một ngày cô tự đến bệnh viện lấy thuốc thì gặp được Tô Mạnh đang đi kiểm tra sức khỏe để thi đại học.
 
Cô chưa nói cho Trần Đồng chuyện mình mắc bệnh và tạm thời xin nghỉ học, chỉ còn cách kỳ thi đại học không đến một tháng, cô sợ ảnh hưởng đến trạng thái của anh. Cho nên khi cô thấy Tô Mạnh thì có chút trốn trốn, tránh tránh, nhưng lại bị anh ta bắt được, không cho đi.
 
Tô Mạnh biết chuyện Trần Đồng và Triệu Đình Ân chia tay, anh vẫn ở bên cạnh Trần Đồng, càng hiểu rõ được sự ảnh hưởng của Triệu Đình Ân đối với Trần Đồng. Năm trước, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Trần Đồng mỗi ngày áp suất thấp anh đều nhìn thấy hết, anh hiểu Trần Đồng, biết cậu ta đau thấu tâm can, trước đó, khi mối quan hệ này kết thúc, cậu ấy còn trầm cảm mất mấy ngày.
 
Đó là vì Triệu Đình Ân.

 
Chia tay xong, Trần Đồng sa sút cả một học kỳ. Tô Mạnh cũng nhớ rõ bữa tiệc lúc kỳ nghỉ đông, Trần Đồng cũng không cùng chơi đoán số với bọn họ, chỉ một mình ngồi một góc uống rượu. Anh lo lắng cho Trần Đồng nên ngồi bên cạnh tiếp cậu ta, sau đó anh nghe loáng thoáng thấy âm thanh than thở của Trần Đồng ---
 
"Người thay thế... Anh thật sự là một người thay thế sao?..."
 
"Triệu Đình Ân, em có bệnh."
 
"Em có bệnh, không phải anh cũng có bệnh sao, vẫn còn thích em."
 
Anh quay đầu lại nhìn Trần Đồng bị nghẹn rượu hồng cả mặt, lúc ấy anh còn mắng ra tiếng: "Mẹ nó, cậu khóc!"
 
Trần Đồng trở mặt lườm anh, đẩy anh một cái: "Cậu bệnh à, đi nghe lén người khác nói chuyện."
 
"Không phải, làm sao cậu còn khóc?" Tô Mạnh không thể tin nổi.
 
Trần Đồng chậm chạp lắc đầu, nói: "Đây là bị rượu xông lên đó, đồ ngốc."
 
Tuy rằng Tô Mạnh thường xuyên bị Trần Đồng mắng là đồ ngốc, nhưng anh cũng không phải kẻ khờ, ngậm miệng không nói nữa, im lặng nâng Trần Đồng đến xe taxi, lúc đóng cửa lại, anh còn nghiêm túc nhìn vào mắt Trần Đồng, nói: "Chia tay thì chia tay, thế thân còn không thảm sao? Cậu còn muốn làm một thế thân quyến luyến mãi không quên người ta sao?"
 
Không hề nghi ngờ anh đã chạm đến vảy ngược của Trần Đồng.
 
Trần Đồng cúi đầu rống lên một câu: "Cút."
 
-
 
Tô Mạnh nhìn thoáng qua chiếc bọc lớn trong tay cô, nhíu mày hỏi: "Sinh bệnh à?"
 
Triệu Đình Ân gật gật đầu.
 
Tô Mạnh hỏi: "Trần Đồng có biết không?"
 
Triệu Đình Ân: "Không biết."
 
"Đừng để cho cậu ta biết." Tô Mạnh dặn cô.
 
Triệu Đình Ân hơi sửng sốt, gật đầu đồng ý: "Em vốn không định nói cho anh ấy."
 
Tô Mạnh nhịn một lát, vẫn muốn nói chuyện thay cho anh em mình ---
 
"Em chia tay với cậu ta, anh còn nghe nói em coi cậu ta làm thế thân cho bạn trai cũ của em. Không phải anh nói em, nhưng em làm chuyện này thật sự không tốt, Trần Đồng vốn dĩ đang rất tốt, xui xẻo bị em chọn làm thế thân, sau khi đùa giỡn thì vứt đi. Anh không biết em có đau lòng hay không, nhưng cậu ta thật sự đã bị tổn thương."
 
Triệu Đình Ân bị anh mắng một trận như vậy, trong lòng tủi thân nhưng vẫn cúi đầu không dám phản bác.
 
"Anh không biết rốt cuộc tại sao cậu ấy lại bị em coi như thế thân. Nhưng em dốc lòng trêu chọc như vậy, thật sự khiến cuộc sống của cậu ta loạn thành một đống rối nùi. Vốn là một thiếu gia cao ngạo, bây giờ lại thành một kẻ đáng thương luôn buồn bực không vui."
 
Triệu Đình Ân rầu rĩ nói một câu xin lỗi.
 
Tô Mạnh đã đi rồi. Triệu Đình Ân ngồi ở vườn hoa bệnh viện rất lâu, sau đó mặt trời từ từ lên đến đỉnh đầu, cô bị nắng chói đến khi chịu không nổi mới rời đi.
 
Có một số chuyện, nên nhân dịp rảnh rỗi hiện tại để mau chóng hiểu rõ ràng.
 
Về đến nhà, sau khi uống thuốc xong, cô lại mơ màng nằm trên giường. Trong đầu đều là những lời Tô Mạnh mới nói với cô, "thế thân", "xui xẻo", "cậu ta đã bị tổn thương", "loạn thành một đống rối nùi", "kẻ đáng thương", mấy từ này không ngừng chuyển động trong đầu cô. Cô không ngừng lên án bản thân, là cô làm tổn thương Trần Đồng.
 
Đau khổ và hối hận từng chút từng chút một lan tràn đầy tim.
 
Đầu cô bắt đầu ẩn ẩn đau, thần kinh yếu ớt đến mức gần như sụp đổ.
 
Cô ấn huyệt thái dương của mình, muốn giảm bớt từng đợt cảm xúc thống khổ nhưng vô ích.
 
Nước mắt ướt sũng chảy trên mặt cô, cố gắng khóc thật to lên trong một lát, dần dần cảm thấy không còn chút sức lực nào, ý thức cũng từ từ rời rạc rồi ngủ mất.
 
Cô lại nằm mơ, gần đây sau khi uống thuốc cô đã không thể nằm mơ nữa.
 
Nhưng hôm nay cô lại nằm mơ, mơ thấy Trần Đồng thật lâu chưa được gặp.
 
Gần ba tháng không gặp anh, cô chỉ gặp anh trong mơ nhưng trong lòng cũng dậy lên sóng lớn.
 
Nhưng giấc mơ trước mắt không giống với trước kia.
 
Anh không nhìn thấy cô, cũng không nghe được tiếng cô nữa, trái lại chỉ làm chuyện của mình.
 
Cô đứng bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn những việc anh trải qua.

 
Lúc mới khai giảng học kỳ đầu lớp 12, anh vẫn luôn ngây người. Ngồi ở vị trí của mình ngơ ngác nhìn lên tấm bảng giáo viên đang viết chi chít, Tô Mạnh gọi anh đi chơi bóng rổ anh cũng không có chút tinh thần nào. Có một ngày, cuối cùng Tô Mạnh cương quyết kéo anh đi xuống sân hoạt động gân cốt. Triệu Đình Ân đến gần chỗ ngồi của anh, nhìn thấy những từ trên giấy nháp giống như những con dao sắc nhọn đâm vào mắt cô ---
 
"Vì sao tôi lại tên là Trần Đồng?"
 
Cô thả cho nước mắt rơi, những giọt nước mắt trong suốt lóe sáng dưới ánh mặt trời, rơi xuống trên bàn, nhưng không hề lưu lại một chút dấu vết nào. Cô không hề tồn tại, đây là giấc mơ của cô.
 
Hình ảnh chuyển đi, đã là ban đêm rồi.
 
Đèn trong khu ký túc xá nam đã tắt.
 
Trần Đồng nằm trên giường nghịch di động, màn hình sáng lên, tay và mắt đều không động đậy. Cô cúi đầu qua nhìn, lại ngây ra, câm nín đứng ngay tại chỗ.
 
Trên màn hình là ảnh chụp của cô, là một ngày nào đó trong kỳ nghỉ hè cô yêu cầu Trần Đồng chụp giúp cô, là một tấm ảnh được chụp bên bờ biển. Cô nhớ rõ lúc ấy sau khi cô đã đứng vào vị trí, sẵn sàng tư thế, Trần Đồng lấy ra di động thoáng qua một giây sau đó lại thu lại, rõ ràng là dáng vẻ không muốn chụp giúp cô. Cô lúc ấy còn chưa ở bên anh nên cũng không nói thêm gì cả.
 
Thì ra anh có chụp.
 
Lại còn lén lưu lại.
 
Cô ở lại trong mơ một khoảng thời gian rất dài, biết sau khi chia tay với cô, Trần Đồng đau khổ và khó chịu đến mức nào, cô cũng đau đến mức sắp không thở nổi nữa, nước mắt không ngừng chảy, cũng không thể làm được gì, chỉ bất lực nhìn anh đắm chìm trong đau khổ và hoài nghi bản thân.
 
Cô muốn ôm siết lấy anh, sau đó nói với anh, cho dù như thế nào thì cô vẫn yêu anh, anh đừng hoài nghi cũng đừng đau lòng, cô vẫn sẽ yêu, mãi yêu anh.
 
Nhưng anh cần tình yêu của cô sao?
 
Cô thật sự tính đem tình yêu mang theo một phần kiếp trước lại tiếp tục ép buộc, tạo áp lực cho anh sao?
 
Cô ở trong giấc mơ đột nhiên ý thức được bản thân rất ích kỷ.
 
Cô mang theo trí nhớ trước đây, mang theo những thiếu sót không thể sửa chữa đến nơi này, mang tình yêu của cô tự ý ném lên người anh, không hỏi anh có đồng ý anh không. Cô cũng không biết anh có muốn tiếp tục mối tình trước đó với cô không, dù sao cô cũng khăng khăng làm như vậy, mang cái đầu nóng nảy lao vào anh.
 
Vừa vặn, anh bị cô cảm động, cũng yêu cô.
 
Nhưng bất bình đẳng trí nhớ giữa hai người là khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua.
 
Cô không thể giải thích với anh về chuyện của "Trần Đồng", anh cũng không có cách nào biết chân tướng của "Trần Đồng ."
 
Những thứ ban đầu cô coi là đương nhiên giờ đây cũng đòi hỏi phải suy xét và tìm hiểu sâu sắc. Cô phát hiện những gì mình đã làm trước đây không nhất định là đúng, cô lâm vào một vòng luẩn quẩn tự phủ định bản thân.
 
Sau đó cô mới biết được, đây cũng là một loại bệnh tâm thần, bi quan quá mức.
 
-
 
Buổi chiều ngày kết thúc kỳ thi đại học.
 
Trần Đồng như trút được gánh nặng, vội vàng gọi điện thoại cho cô. Triệu Đình Ân sau khi uống thuốc đã ngủ rồi, cũng không nhận được. Lần thứ hai gọi là bảy tiếng sau, đã bắt đầu vào đêm.
 
Triệu Đình Ân tỉnh ngủ.
 
Ánh sáng của di động đang đặt trên tủ đầu giường lóe lên lúc sáng lúc tối, cô nhận điện thoại, giọng nói khô khốc: "Trần Đồng à?"
 
"Em đang ở đâu vậy?" Trần Đồng hỏi cô.
 
"Có chuyện gì vậy?" Triệu Đình Ân cố gắng giả bộ bình tĩnh hỏi.
 
Cô nâng người dậy, tay kia thì siết chặt lấy chăn bông, chiếc chăn mềm mại bị siết thành một nắm, hứng chịu cảm xúc bối rối và phiền muộn của cô.
 
"Anh có việc muốn nói với em."
 
Triệu Đình Ân hít thật sâu vài cái: "Nói trong điện thoại là được rồi, hiện tại em... không tiện."
 
Bên đầu bên kia không có âm thanh gì.
 
Mặt trăng ngoài cửa sổ tròn quá, hoàn toàn không có chút khuyết điểm nào.
 
Nước mắt chảy xuống, cô cũng không dám phát ra một tiếng nức nở nào.
 
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
 
Trần Đồng hỏi: "Em còn yêu anh không?" Truyền đến giọng nói trong sáng cũng vô cùng cẩn thận của người con trai.
 

Triệu Đình Ân dường như có thể thấy một trái tim chân thật đang nằm trong bàn tay run rẩy của anh, trong trái tim chân thành là tương lai tốt đẹp của hai người. Tiếng "Yêu" suýt nữa đã thốt ra khỏi miệng rồi lại bị cô miễn cưỡng nhịn xuống.
 
Cô suy nghĩ rất lâu, lâu đến nỗi không cần mở miệng mà Trần Đồng đã biết đáp án của cô.
 
Trần Đồng “À.” một tiếng rồi tắt điện thoại.
 
Triệu Đình Ân buông di động xuống.
 
Nửa đêm, khi y tá đến phòng kiểm tra thì phát hiện cô đang khóc, cho cô uống một chút thuốc an thần rồi cô mới ngủ lại.
 
Bệnh của Triệu Đình Ân càng ngày càng nặng, thậm chí, tuần trước cô đã bắt đầu nhập viện. Cô dặn đi dặn lại bố mẹ hàng vạn lần không được đem chuyện cô sinh bệnh nói cho người khác, nên bố mẹ Trần Đồng cũng đương nhiên không biết.
 
Sau khi kỳ thi vào đại học kết thúc được một tháng, bố mẹ Triệu Đình Ân đúng lúc phải về thành phố khác làm việc, nhà cô bắt đầu dọn nhà.
 
Hôm chuyển nhà, mặt trời chiếu rọi rực rỡ.
 
Trần Đồng ru rú ở nhà gần một tháng, sau khi nghe thấy căn nhà bên cạnh đã im ắng cả tháng trời có tiếng động thì tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi vội vàng đi xuống dưới lầu.
 
Trên xe tải chất đầy đồ vật, có một thùng đầy tràn váy trắng của Triệu Đình Ân.
 
Gia đình Triệu Đình Ân không có ai xuất hiện.
 
Anh dựa ở thân cây lớn ngoài cửa lẳng lặng nhìn cả quá trình chuyển nhà.
 
Lại nhìn chiếc xe tải nghênh ngang rời đi, khói màu đen phần phật từ phần đuôi xe bay lên, xao động trong không khí sau đó biến mắt không thấy tăm hơi gì.
 
Giống y chang như Triệu Đình Ân.
 
Không còn dấu vết nào.
 
Anh hơi cong khóe miệng, thậm chí cười ra tiếng.
 
-
 
Tóc đã gần hai tháng không cắt, tóc mái đã dài qua lông mày đến mắt anh, đâm vào khiến mi mắt anh đau.
 
Lúc Tô Mạnh bị Trần Đồng hẹn ra ngoài, anh nghĩ, cuối cùng thì Trần Đồng cũng chịu ra ngoài rồi.
 
Trần Đồng và anh cùng đi đến một tiệm salon làm tóc.
 
Khi ngồi trên ghế da mềm, thợ cắt tóc hỏi cậu ta muốn cắt kiểu gì, Trần Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đầu đinh."
 
Tên giống nhau dường như cũng không đủ.
 
Anh còn muốn giống "Trần Đồng" kia thêm một chút nữa.
 
---------
 
LƯU Ý CHƯƠNG TIẾP THEO:
Theo quy định của L.A truyện dự thi phải khoá các chương cuối. Vì vậy chỉ có tài khoản Gold mới được đọc các chương tiếp theo thôi ạ! Phần tiếp theo hứa hẹn vẫn còn tiếp tục hấp dẫn :)))
 
Các bạn nào muốn đọc chương tiếp theo hãy nâng cấp tài khoản của mình lên Gold nhé! (Click vào "Tổng quan" --> "Mua vip" --> "Mua tài khoản gold") 
 
Nếu đã đọc đến đây chứng tỏ bạn cũng yêu thích truyện, hãy quay lại phần giới thiệu truyện, click vào "ĐÁNH GIÁ ĐỘC GIẢ" để bình chọn cho tụi mình nha ❤️
 
Sự ủng hộ của các bạn là động lực rất lớn để tụi mình hoàn thành sản phẩm tiếp theo ❤️