Thanh Âm Của Em

Chương 25





 
Chương 25
 
Editor: Ballantine’s - 18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
 

Triệu Đình Ân sợ mình quên đi những chuyện đã xảy ra trước kia cùng với anh, cho nên cô đều ghi chép lại hết.
 
Trên thế giới này, ngoại trừ cô ra, không còn ai nhớ rõ những chuyện đã xảy ra giữa anh và cô, cho nên cô luôn tự nhắc nhở bản thân phải nhớ kỹ mãi mãi, không được phép quên ---
 
[Anh bảo em chờ anh, em đếm ngày trăng sáng rồi tàn, em ngóng về biển, em một mực chờ anh.]
 

[Anh luôn lẻn vào giấc mơ của em rồi lại lặng lẽ rời đi. Để lại em một mình không ngừng lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn, ngọt ngào hạnh phúc trong hư vô mờ mịt rồi em lại đau khổ bởi vì cảm giác bị anh vứt bỏ sau khi tỉnh lại.]
 
...
 
Ngày thứ hai sau khi Trần Đồng và Triệu Đình Ân cãi nhau, Triệu Đình Ân lại viết tiếp vào quyển bút ký ---
 
[Mùa hè qua đi, mối quan hệ giữa mình và anh ấy cũng chấm dứt. Hơn một tháng đẹp như mơ cuối cùng cũng kết thúc.]
 
Chỉ viết hai câu như vậy nhưng trang giấy kia đã bị nước mắt nhỏ đến nhăn nheo phập phồng, Triệu Đình Ân buông cây bút, ghé vào bàn im lìm nức nở.

 
-
 
Cơ thể nóng rực quấn lấy nhau, chăn nệm khô ráo, điều hòa lặng lẽ hoạt động, nước soda chanh đẩy tới đẩy lui trong miệng, vừa ăn vừa chơi đùa cây kem, áo mưa rơi đầy trên đất, hương thơm mái tóc mới gội sạch, những giọt mồ hôi trên lồng ngực vừa mới vận động xong, đôi dép lê bị tùy ý đá văng rơi rải rác ở cửa.
 
Móng chân mượt mà, đôi khuyên tai hình mặt trăng, cây dừa ở mắt cá chân, đốt lửa sưởi ấm bên bờ biển, lớp kem chống nắng bôi ở trên người.
 
Những tán cây cao bên ngoài cửa sổ có những tiếng ve kêu râm ran không ngừng, tiếng sóng biển vỗ về đêm, Mojito bạc hà cay mát, vị mồ hôi mằn mặn.
 
Gió biển thổi qua quán nhỏ ven đường, dưới lòng bàn chân là những hạt cát mềm mại, cô ăn xiên nướng, anh cười giúp cô lau sạch nước chấm trên mặt, để lại ba chữ cưng chiều vô hạn "nhóc quỷ bẩn".
 
Còn có cơ thể mềm mại, láng mịn của người con gái, làn da nõn nà, tiếng thở dốc lay động tâm can người ta.
 
Tình yêu đan xen dày đặc không thể thoát ra được.

 
Tất cả, tất cả tổng hợp lại là mùa hè năm mười tám tuổi của Trần Đồng.
 
-
 
Mặc dù Triệu Đình Ân ở ngay bên cạnh nhà của Trần Đồng, cũng thường xuyên nhìn qua cửa sổ nhìn về phía nhà anh, nhưng chưa từng nhìn thấy Trần Đồng. Lúc cô rảnh sẽ đi loanh quanh trước cửa nhà anh, người đón tiếp cô luôn luôn là mẹ Trần, thông qua lời nói của mẹ Trần, cô biết những ngày gần đây Trần Đồng luôn đi sớm về trễ.
 
Cô nhớ anh, nhớ đến sắp phát điên rồi.
 
Màn đêm buông xuống, cô chịu đựng đến hai giờ sáng, cửa sổ cố ý mở ra, để ý từng động tĩnh nhỏ trên đường. Mi mắt díu lại, tinh thần đã rất rã rời, cuối cùng trong một mảnh vắng lặng im lìm có tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, thong thả, tiếng đế giày cứng quẹt trên mặt đất tạo ra âm hưởng thật dài.
 
Trần Đồng đứng trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra chuẩn bị bước vào nhà.
 
Triệu Đình Ân không nhịn được, nhắn cho anh một tin.
 
Di động trong túi quần Trần Đồng rung lên hai tiếng, cầm lấy chìa khóa, mở điện thoại ra, ánh sáng nhàn nhạt của màn hình phát ra chiếu sáng lên gương mặt anh.
 
Triệu Đình Ân đứng ở khá xa, không thấy rõ vẻ mặt của anh lắm, cô ghé sát người vào cửa sổ, đôi mắt sáng rực nhìn anh.
 
Hô hấp bỗng nhiên cứng lại.
 
Bởi vì anh ngẩng đầu lên, chuẩn xác khóa ánh mắt cô không lệch chút nào.
 
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng đến mức chỉ còn tiếng ve kêu trong đám cây. Tầm mắt chạm nhau trong không khí nóng bức, ẩm ướt, truyền đến những cảm xúc rất khó tả.

 
Cô mở lớn hai mắt nhìn anh, nhưng anh lại cúi đầu xuống.
 
Bàn tay anh dao động trên điện thoại, sau đó khóa màn hình, cất di động, bước vào nhà.
 
Triệu Đình Ân nhìn thấy tin nhắn trên di động, một dòng nước mắt trong veo đột nhiên lăn xuống.
 
[Làm sao anh lại về muộn như vậy?] Cô hỏi.
 
[Em không cần chuyển đến trường học của bọn tôi.] Anh trả lời.
 
Cô kiềm chế tiếng khóc, âm thanh nghẹn ngào đứt quãng trong màn  đêm tĩnh lặng nghe thấy vô cùng rõ ràng.