Thanh Âm Của Em

Chương 19





 
Chương 19
 
Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì.
 

Trong đêm, Triệu Đình Ân mở cửa sổ trong phòng ra, gió biển mát mẻ mang theo hơi nước thổi vào, thổi bức rèm cửa mỏng manh nhẹ nhàng bay lên, ánh trăng rõ ràng vắng lặng trở nên mờ ảo. 
 
Cô vừa gội đầu tắm rửa xong xuôi, tóc còn chưa khô hết, đuôi tóc liên tục nhỏ nước xuống đất, thấm qua vai và sau lưng áo ngủ, từng giọt ẩm ướt lại trong suốt thấm ướt dính trên da cô. 
 
Trần Đồng nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra dưới ánh sáng của cô, nhìn thấy vết tích của một mảng ẩm ướt lớn, nắm chặt cổ tay cô đặt trên quần lót của mình, kéo cô đứng lên. 
 
Triệu Đình Ân thắc mắc---
 
Còn chưa cởi quần nữa mà... Sao lại kéo cô đứng lên rồi?
 
Trần Đồng vuốt tóc ẩm ướt của cô, giữ lại cau mày: "Ẩm ướt như vậy không khó chịu sao?"
 
Triệu Đình Ân nói vẫn ổn. 
 
Trần Đồng nói không được. 

 
Trong phòng vệ sinh lầu ba. 

 
Trần Đồng cầm máy sấy giúp cô sấy tóc, Triệu Đình Ân nhìn anh trong gương vừa dịu dàng vừa vụng về, tim cũng mềm nhũn đến mức rơi xuống một mảnh lớn. 
 
Máy sấy thổi ra gió nóng, lưng cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng. 
 
Sấy được hơn mười phút, tóc mới khô hết. 
 
Trên trán Trần Đồng lấm tấm mồ hôi, nhưng lại điều chỉnh đầu cản gió, sấy áo ngủ ẩm ướt, đầu sấy vào bên trong áo ngủ của cô, thổi cổ áo mở rộng ra, khiến da ngực trắng nõn cứ thế lộ ra, nụ hoa màu hồng nhạt điểm xuyết đã vểnh lên, thoạt nhìn đã thấy mềm mại đến không tưởng tượng nổi. 
 
Trần Đồng mím chặt môi, cẩn thận hong khô giúp cô. 
 
Tắt máy sấy.
 
Anh đưa tay ra vòng qua eo cô, mái tóc khô ráo xõa tung vẫn còn tản ra hơi nóng ẩm, mang theo một mùi hương xộc thẳng vào mũi anh. Anh để cằm lên đầu cô, hít thật sâu một hơi, nhìn cô trong gương nói: "Thơm quá."
 
Triệu Đình Ân cong mắt, cười ngọt ngào. 
 
Tựa như trong mộng vậy, anh nằm ngửa lên. Triệu Đình Ân như thể đã từng tiến vào giấc mộng của anh, giống hệt trong mộng, cô cũng không vội vàng tiến vào đùa giỡn luôn, mà là vô cùng thích thú với hình xăm trên mắt cá chân của anh. 
 
Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng phác họa thân cây dừa màu đen, hướng lên trên, tô lại cả cành và lá cây. 
 
Ánh trăng tỏa sáng, chiếu vào tấm lưng hở ra của cô. Bởi vì cúi đầu, cần cổ cùng với cột sống nhô lên hai khớp nho nhỏ, tóc đen nhánh chia thành hai bên, che khuất sườn mặt cô. 
 
Cô ngước mắt hỏi anh: "Đau không?"
 
Hàm ý cảm thông đau lòng lộ rõ, ngón tay còn nhẹ nhàng vuốt ve chỗ cây dừa kia. 
 
Trần Đồng lắc đầu, trong mắt đều là dịu dàng phơi phới. 
 
Cô cúi đầu, đuôi tóc rơi trên đùi anh, động tác nhè nhẹ của cô, như gãi khiến anh ngứa ngáy. Như thể bị gặm cắn, nhịn đến khó chịu lại vừa dễ chịu. 
 
Làn môi mềm mại nóng ướt dừng lại trên cây dừa. 
 
Cô cúi đầu hôn xuống vài cái, sau đó cười tủm tỉm nhìn anh: "Không đau cũng muốn thổi cho anh."
 
Trần Đồng nhìn mặt cô, cảm giác được rõ ràng trái tim mình đang nhảy tưng tưng lên, trong ngực chất chứa một loại cảm xúc mãnh liệt, cần trút hết ra ngay. 
 
Anh bỗng đứng dậy, ôm chầm lấy cổ cô, ấn người cô vào trong lòng mình. 
 
Môi với răng đột nhiên lấn lên, lưỡi cũng không thể chờ đợi nữa mà vươn vào trong miệng cô. 
 
Một nụ hôn ướt át cực kỳ xâm lược và gợi tình. 
 
Đến khi tiếng thở dốc của cô gái nhỏ mềm mại yếu đuối lớn dần, anh mới dừng lại được.
 
Ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm, nắm chặt bàn tay bé nhỏ di chuyển xuống bộ phận phía dưới đã cứng lên. 
 
Ngực Triệu Đình Ân không ngừng phập phồng, hai mắt chứa đầy ánh sáng, nơi bờ môi hồng nhuận ẩm ướt. 

 
Dưới lòng bàn tay cô chính là vật cứng nóng rực mạnh mẽ của anh, tựa như đang chạm phải lửa mà nóng lên. 
 
Ánh mắt anh nặng nề đến mức có thể nhỏ ra mực đang thúc giục cô, lại đang chờ cô. 
 
Cô nắm chặt vật cứng đang bừng bừng trong tay lại, dạng chân ngồi trên người anh, sau đó chậm rãi đẩy ngã anh. 
 
Anh nằm ngửa, nhìn cô chằm chằm.
 
Trong điều kiện tối đen như mực, anh cũng không nhìn rõ vẻ mặt cô, nhưng anh biết nhất định là màu hồng, màu hồng của sự ngượng ngùng. 
 
Triệu Đình Ân vừa nhéo tai anh vừa mổ lên môi anh một cái, bắt chước anh, lấy môi cọ từng chút qua gương mặt anh, rồi tới bên tai anh, khẽ khàng nói: "Em không biết làm thế nào... nhưng sẽ khiến anh thoải mái đó."
 
Nói xong, hai tay cô cởi quần đùi anh xuống, lại lần mò quần lót của anh rồi từ từ kéo xuống, vật cứng ngẩng cao đầu, chọc vào chỗ bắp đùi cô. 
 
Cô thì thầm một tiếng: "Thật là… nóng."
 
Hơi thở gần bên tai anh, cả trái tim và lỗ tai anh cùng nhau ngứa ngáy, từng tầng tê dại thay phiên nhau đi lên. 
 
Cô dời xuống dưới, nhờ ánh trăng thấy rõ dáng vẻ vật dưới thân anh, gậy thịt trần trụi đứng đó, cái bóng đổ xuống bụng anh, vừa thô lại vừa dài. 
 
Xấu hổ đến mức mang tai cũng nóng lên. 
 
Cô duỗi tay nắm chặt, lên lên xuống  xuống. 
 
Cơ thể Trần Đồng căng cứng, nhẫn nhịn đến mức huyệt thái dương giật thình thịch. 
 
Đỉnh gậy thịt tròn trịa, trơn bóng lại đáng yêu, nhìn qua cũng không khó nuốt xuống lắm. Triệu Đình Ân nghĩ như vậy, bắt đầu tới gần há miệng ngậm lấy. 
 
Cả quá trình còn chưa đến một giây, Trần Đồng chưa kịp chuẩn bị chút tâm lý nào, đã bị cô ngậm lấy. 
 
Khoang miệng nóng ẩm bao lấy nơi yếu ớt nhất cũng là mẫn cảm nhất của cơ thể từ trên xuống dưới, trong đầu anh tựa như có sợi dây cung bỗng bắn thẳng ra.
 
Cái lưỡi mềm mại vòng quanh đỉnh cự vật khuấy trộn, Trần Đồng nắm chặt chăn bông dưới tay, thân thể cũng không chịu nổi mà run lên.
 
Triệu Đình Ân thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nuốt nước bọt, trong cổ họng cũng sẽ có động tĩnh tràn ra. 
 
Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, lại vừa giống như rên rỉ sảng khoái. 
 
Cô mút vào vài cái, càng làm cho gậy thịt vừa thô vừa to tiến vào càng sâu, nước miếng sền sệt theo vật cứng chảy xuống, dính trên đám cỏ, lóe sáng dưới ánh trăng. 
 
Gần như chạm đến cổ họng, Trần Đồng sảng khoái đến mức sắp tước vũ khí đầu hàng. 
 
Triệu Đình Ân chịu không nổi lùi ra nôn khan mãnh liệt, cô nhả vật cứng của anh ra, lúc khép miệng lại không cẩn thận chạm vào nó. 
 
Anh bị kích thích, hô lên một tiếng, rồi bắn ra. 
 
Toàn bộ tinh dịch đặc sệt bắn vào trong miệng Triệu Đình Ân, cô sững người một chút, sau đó liếm môi, đem hết tất cả chút dịch bên miệng kia nuốt hết vào trong. 

 
Trần Đồng nhìn cô, cảm xúc trong lòng quay cuồng. 
 
Cô ngậm miệng lại, cổ họng lên xuống hai cái, nuốt xuống. 
 
Gần như một giây sau, Trần Đồng lại áp sát vào, đè cô dưới thân, bờ môi nóng rực hôn lên môi cô.
 
Triệu Đình Ân á một tiếng sau đó ôm anh đáp lại. 
 
Anh hôn thật lâu, sau đó cắn cánh môi cô hai cái. 
 
"Ăn ngon không?" Trần Đồng hỏi.
 
Triệu Đình Ân lắc đầu.
 
Ánh mắt anh lóe lên, lau môi cô, nói: "Lần sau không cho phép nuốt thứ đó nữa."
 
Cô chớp mắt mấy cái, suy nghĩ như ngừng lại. 
 
Cô vẫn nhớ, đời trước, anh cũng tự mình nói với cô như vậy. 
 
Trần Đồng không biết tại sao cô gái nhỏ của mình lại khóc, hơn nữa nước mắt cứ thế tuôn ra, không ngừng lại được. 
 
Anh chỉ có thể từ từ mà dỗ dành, từ từ hôn lên từng cái. 
 
Triệu Đình Ân ôm lấy anh, nói với anh rằng: "Anh có thể nói yêu em không?"
 
Giọng nghẹn ngào nặng nề, gần như là đang cầu xin. 
 
Trần Đồng bỗng sửng sốt, đêm nay không biết là lần thứ mấy trái tim mất đi khống chế, điên cuồng đập thình thịch. 
 
Sao anh lại không thể chứ. 
 
Anh ôm chặt cô, "Anh rất yêu em."
 
Triệu Đình Ân nghĩ, biển đã nghe được, ánh trăng cũng đã chứng kiến rồi. 
 
Chắc chắn bọn họ sẽ không tách nhau ra nữa.