Chương 12
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa Triệu Đình Ân cũng không xuất hiện.
Mẹ Triệu vào phòng nhìn cô một cái, rồi đi ra lắc lắc đầu với mẹ Trần: "Hơi sốt sốt rồi."
"Không biết tại sao lại sốt nữa." Buổi chiều hôm qua mẹ Triệu không có trong biệt thự, đương nhiên không biết chuyện cô ôm hai quyển truyện tranh dầm mưa chạy về.
"Mau mau cho con bé uống thuốc đi, rót nhiều nước một chút, ra nhiều mồ hôi là tốt rồi. Nếu tối nay mà chưa hạ sốt thì nên đưa tới bệnh viện kiểm tra một chút." Mẹ Trần ở bên cạnh vừa bận rộn đút thuốc vừa nói.
Mẹ Triệu đáp lại hai tiếng rồi đi tới chăm sóc Triệu Đình Ân.
Trần Đồng ngồi trên ghế sofa, quyển truyện tranh trên tay đã lâu chưa lật sang trang mới.
Ban đêm, sau khi Triệu Đình Ân nói mớ vài câu thì bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Toàn thân cô bủn rủn, nhưng nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống.
Dường như cô đã ngủ cả một ngày, cô cầm ly nước trên bàn, chầm chậm uống từng ngụm một.
Rèm cửa hơi hở một nửa, ánh trăng đã treo cao tận chân trời.
Cô nhìn giờ một phen, hơn một giờ sáng.
Bị mẹ đút rất nhiều nước nên cô cảm thấy mắc tiểu, bèn mang dép lê vào để đi toilet.
Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý cá nhân, cô đẩy cửa ra, Trần Đồng đứng cách đó không xa.
Anh mang theo ánh sáng trên lưng, ánh trăng im lìm vắng lặng phía sau làm nền cho anh.
Anh đứng thẳng tắp như là một tác phẩm điêu khắc lạnh lẽo.
Tay Triệu Đình Ân nắm chặt trên cửa và hỏi: "Sao vậy anh?"
Trần Đồng mở miệng: "Đi vệ sinh."
Triệu Đình Ân gật gật đầu, đứng lùi sang bên cạnh nhường đường.
Trần Đồng lại hỏi cô: "Em hết sốt rồi?"
Anh đã suy nghĩ rất lâu, nên hỏi những câu này như thế nào cho tự nhiên, nhưng kết quả hiện ra cuối cùng có vẻ không được tốt cho lắm.
Triều Đình Ân nhìn anh một cái, gương mặt đẹp trai, nhìn kỹ thì dưới đáy mắt có sự quan tâm. Cô giấu vui sướng vào trong lòng, gật đầu, "Hết rồi, cảm ơn."
Lúc Trần Đồng lướt qua cô, đi vào nhà vệ sinh thì vẫn nhỏ giọng nói với cô một câu, "Buổi tối rất lạnh, đừng mặc ít như vậy ra ngoài."
Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.
Triệu Đình Ân cúi đầu nhìn váy ngủ của mình, mặt cô chợt ửng đỏ một phen.
Bộ đầm ngủ hai dây bằng lụa, tối hôm qua lúc ngủ cô còn không mặc đồ lót.
Giờ phút này, hai đầu nhũ hoa hiện rõ ràng trên bầu ngực sữa của cô.
Cô ngẩn ra rồi day day huyệt thái dương, sau đó chầm chậm, thong thả bước về phòng mình.
Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt, thường xuyên mơ đi mơ lại nhiều lần.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện của kiếp trước, còn có rất nhiều ảo ảnh do cô tưởng tượng trong mơ.
Tối hôm đó cô lại nằm mơ, mơ thấy ngày đó, Lưu Manh từ nơi khác trở về.
Cô dầm mưa đến gặp anh.
Anh nắm tay cô, hỏi: "Em đang đợi anh?"
Cô nén nước mắt trả lời: "Em vẫn luôn chờ anh, chờ anh rất lâu."
----
Tô Mạnh thường xuyên gọi điện thoại cho anh, trò chuyện về truyện tranh và game, thỉnh thoảng vẫn tâm sự về tình trạng của bạn gái trước của anh.
"Tình cảm giữa Lam Manh Manh và bạn trai hiện tại khá tốt." Tô Mạnh giảo hoạt mà tám chuyện ở đầu dây bên kia, giọng nói cao vút có thể phóng lên tận trời.
"Liên quan gì tới tôi, có thể đừng nói nhảm về chuyện của cô ta được không?" Trần Đồng khinh thường nói vào di động.
Anh ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa trong phòng khách, vừa nói chuyện điện thoại với Tô Mạnh, vừa lật quyển truyện tranh anh chưa đọc xong.
Triệu Đình Ân ngồi ở trước bàn ăn, nhấm nháp miếng dưa hấu đông lạnh đã được cắt sẵn, nhưng lỗ tai lại lén theo dõi động tĩnh của Trần Đồng.
Cô loáng thoáng nghe được mấy từ mấu chốt như là "bạn gái trước","liên quan gì tới tôi".
Cô đoán có thể bây giờ Trần Đồng đang độc thân.
Cô cầm lấy một miếng dưa hấu cuối cùng, bỏ vào miệng.
Miếng dưa cuối cùng cực kỳ ngọt, ngọt hơn cả miếng đầu tiên.
Trần Đồng cúp điện thoại, sofa bên cạnh đột nhiên lún xuống một cái.
Triệu Đình Ân ngồi bên cạnh anh.
Không gần nhưng có thể khiến cho Trần Đồng chú ý tới sự tồn tại của cô.
Anh che truyện tranh lên mặt, nghiêng đầu tự hỏi cô bị sao vậy.
Triệu Đình Ân lộ ra một chút tươi cười, cô rất không muốn bỏ đá xuống giếng ngay tại thời khắc này, nhưng vẫn muốn biết đáp án.
Cô hỏi: "Anh chia tay rồi hả?"
Trần Đồng hơi sững sờ trong chốc lát, trong đầu đang suy nghĩ nên trả lời cô như thế nào.
Nhìn dáng vẻ không giấu được vui sướng nhưng khuôn mặt lại cố tình tỏ ra đứng đắn kia, bỗng dưng trong lòng anh cảm thấy rất buồn cười.
Anh làm mặt lạnh có ý muốn trêu chọc cô mà nói: "Không có."
Nụ cười của Triệu Đình Ân lập tức dừng lại, sau đó cô "A..." một tiếng, gật gật đầu.
Trần Đồng đứng lên, "Anh bị đá."
Ba chữ bay vào trong lỗ tai Triệu Đình Ân, "Bùm" một tiếng, trong đầu cô bùng nổ một trận.
Thấy anh sắp đi khỏi, Triệu Đình Ân cuống quýt đứng lên, nói với bóng lưng của anh: "Là do… do ánh mắt cô ta không tốt."
Bước chân Trần Đồng dừng lại một chút, nghi ngờ một giây sau cô sẽ tỏ tình với anh.
Anh rất sợ bản thân mình sẽ lại có loại cảm giác khó hiểu đó nên đã bước nhanh lên trên lầu.