6.
Ngủ dậy một giấc, đột nhiên trong nhà bốc cháy.
Tôi sợ tới mức vội vàng xuống giường chạy, nhưng cửa cũng bị lửa chặn lại.
Cuối cùng tôi cũng chỉ có thể bịt mũi bằng khăn ướt rồi trốn ra ban công.
Không ngờ tới, khi tôi vừa gọi xong cho 119 thì nhận được một tin nhắn.
Là ảnh chụp Lâm Trạch Sâm đang ở cùng với một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề.
Nhìn tấm ảnh trong điện thoại, máu trong người tôi như đông cứng lại, cảm giác sợ hãi trong nháy mắt bị chậu nước lạnh vô hình dội tắt.
“Trạch Sâm, nhà cháy rồi.” Tôi gửi tin nhắn cho Lâm Trạch Sâm - người vốn dĩ không nên đi làm vào hôm nay.
Tôi chưa từng gọi cho hắn bao giờ, vì hắn nói không thích bị tôi gọi khi hắn đang làm việc.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn gửi tin nhắn cho hắn theo thói quen.
Một lúc sau, tôi nhận được tin nhắn trả lời, “Em dập lửa trước đi, anh đang họp.”
Đang họp?
Tôi nhìn tấm ảnh kia trên điện thoại, tức giận đến bật cười.
Ngọn lửa cháy lớn lan đến chỗ tôi, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa.
Lúc này, đột nhiên có người từ bên ngoài mở cửa ra.
Một luồng ánh sáng chói lọi chiếu vào.
“Tống Tiệp, con còn không mau dậy là trễ học bây giờ.”
Tôi vừa mở mắt ra đã thấy mẹ đứng cạnh giường, dáng vẻ bất lực không biết nên làm gì với tôi.
Cảm xúc trong giấc mơ vừa rồi còn chưa tan biến đi, tôi ngồi dậy ôm chặt lấy mẹ.
“Mẹ ơi, con gặp ác mộng.” Một giấc mơ khủng khiếp, rất khủng khiếp.
Mẹ vỗ nhẹ vào lưng tôi, nói: “Ngủ nướng sẽ gặp ác mộng, ai bảo con ngủ nướng làm gì.”
….
“Mẹ à, con có còn nhỏ nữa đâu.”
“Ồ, hết dễ bị lừa rồi.”
Tôi mỉm cười.
Cũng may, cảnh tượng đó chỉ là mơ.
Bị mẹ tôi làm ầm ĩ như vậy, tâm trạng tôi thoải mái không ít, tôi ngoan ngoãn rời giường, vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đi học.
Chỉ là không ngờ rằng tôi vừa ra khỏi cổng tiểu khu đã gặp Cố Trầm Nam.
“Cố Trầm Nam?”
Cố Trầm Nam cà lơ phất phơ phun kẹo cao su trong miệng ra, vẫy tay với tôi.
“Trùng hợp vậy? Cậu ở khu này à?”
Tôi gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, hỏi cậu ấy: “Cậu cũng ở đây sao?”
Cậu lắc đầu, chậm rãi đi sau tôi.
“Tôi ở phía trước, chỉ đi ngang qua đây thôi.”
7.
Lâm Trạch Sâm bị bệnh, tôi không nói đùa đâu.
“Tống Tiệp, đề này cậu giải được không?” Giờ ra chơi, đột nhiên Lâm Trạch Sâm đ ến chỗ tôi.
Làm hú hồn à.
Giấc mơ tối qua còn rõ ràng trong tâm trí tôi nên giờ tôi không muốn nhìn thấy tên này một chút nào.
Tôi không ngừng viết bài, chỉ lạnh nhạt nói: “Không.”
“Cậu còn chưa nhìn nữa, sao biết là không?”
Trước kia hắn chưa từng như vậy, thật đó.
Tôi ngừng viết, bất lực nhìn thoáng qua đề trong tay hắn.
Ồ.
Đề tôi mới vừa làm xong đây mà.
“Không.” Tôi bình tĩnh lật sách bài tập có đề này sang trang khác.
Lâm Trạch Sâm đi rồi, tôi quay đầu lại nhìn thấy Cố Trầm Nam đang nằm trên bàn mở to mắt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu trên khuôn mặt đang tươi cười của cậu ấy.
Tính cách của cậu ấy không chỉ khác với Lâm Trạch Sâm mà nét đẹp của hai người họ cũng không giống nhau.
Cậu ấy trông tràn đầy sức sống như ánh mặt trời.
“Cậu cười cái gì?” Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu chớp mắt, nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu dùng chiêu lạt mềm buộc chặt không tồi.”
“Kiểu này thì chưa đến một năm, tên đó sẽ ngoan ngoãn chạy đến trước mặt cậu.”
Tôi cầm cuốn sách bài tập lên gõ vào đầu cậu ấy.
“Cậu còn dám nói bậy nữa, tôi sẽ xé nát cái miệng cậu.” Tôi hung dữ giơ nắm đấm lên, hăm dọa cậu ấy.
Mà cậu ấy lại cười không kiêng nể gì.
Tiếng cười của cậu không hề nhỏ, làm các bạn học khác nhìn chúng tôi quá trời.
Trong lúc hốt hoảng, tôi lao đến bịt miệng cậu ta lại.
Đến khi cậu ấy ngừng cười, tôi mới nhận ra hành động của mình, vội buông ra.
Đột nhiên cậu ấy nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Ngay lúc tôi muốn đấm vào mặt cậu ta, cậu lại mỉm cười rồi nằm trên bàn.
“Ừm, lần này không có nói dối.”
“Xem ra cậu thật sự không còn thích tên đó rồi.”
8.
Tôi đã sớm không thích rồi.
Vào giây phút tôi được sống lại, tình cảm mười năm còn dư lại mới bị ảnh hưởng chút thôi.
Mà chút ảnh hưởng nhỏ bé không đáng kể này đã bị những cơn ác mộng hết lần này đến lần khác xuất hiện làm nó biến đi rồi.
Giờ tôi chỉ muốn tránh xa hắn, càng xa càng tốt.
Tốt nhất là sau khi thi đại học thì đừng bao giờ gặp nhau nữa.
“Cậu muốn đến thành phố S?” Cố Trầm Nam đi bên cạnh tôi, hơi kinh ngạc với câu trả lời của tôi, “Tại sao?”
Bởi vì thích chứ sao.
Kiếp trước vì theo Lâm Trạch Sâm đ ến thành phố B, tôi không điền nguyện vọng nào liên quan đến thành phố S.
“Bởi vì tôi thích.” Tôi cúi đầu nhìn bóng người dưới đèn đường, “Nghe nói nơi đó tự do.”
Cố Trầm Nam rất cao, nhưng đèn đường làm bóng của cậu ấy ngắn còn một khúc.
Có chút hề.
“Ừm, thành phố S cũng không tệ.” Cậu đá mấy cục đá dưới chân, giọng nói hình như có chút vui vẻ.
Đến khi tôi tới cổng tiểu khu, tạm biệt cậu ấy rồi lại hỏi: “Cậu thật sự ở phía trước hả?”
Cậu hơi sửng sốt.
Sau đó lại cà lơ phất phơ: “Đúng vậy, cậu muốn tới chơi à?”
“Không.” Tôi cầm lấy cặp sách của mình, chạy nhanh vào trong.
Sau đó tôi cẩn thận nghĩ lại, kiếp trước tôi không gặp cậu ấy trên đường này, chắc là vì tôi một lòng một dạ chạy theo sau Lâm Trạch Sâm.
Không để người khác vào mắt.
Đừng nói chi tới Cố Trầm Nam - người mà Lâm Trạch Sâm không thích nhất.
Những ngày đi học cùng với Cố Trầm Nam trôi qua không lâu, một học kỳ lại kết thúc.
Vào học kỳ mới của lớp 11, lại đến lúc đổi chỗ ngồi.
“Lâm Trạch Sâm với Cố Trầm Nam đổi chỗ cho nhau đi.” Thầy đứng trên bục giảng, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Tôi đang làm bài tập mà sửng sốt.
Cố Trầm Nam lập tức giơ tay ý kiến: “Em không đổi đâu.”
Tính cậu cà lơ phất phơ, lại thường xuyên không đến lớp, vì vậy mà các giáo viên đều không thích cậu ấy lắm.
Thầy nhíu mày, không vui hỏi cậu: “Tại sao không đổi?”
“Em thích phơi nắng.” Cố Trầm Nam vừa nói vừa mở cửa sổ ra.
Ánh mặt trời bên ngoài đúng lúc chiếu vào.
Chiếu vào người cậu, làm cả người cậu trông chói lọi.
Mà Lâm Trạch Sâm ngồi chỗ kia lại nhìn tôi từ xa, giống như hắn ta nhất định sẽ ngồi được vị trí của Cố Trầm Nam.
Tôi cũng giơ tay phát biểu: “Thưa thầy, thành tích học tập của lớp trưởng rất tốt, giờ ra chơi cũng có nhiều bạn học tới hỏi bài cậu ấy, em sợ đến lúc đó không những ảnh hưởng đến các bạn khác mà còn ảnh hưởng đến việc học của em và lớp trưởng nữa ạ.”
Ngụ ý là hiện tại Lâm Trạch Sâm ngồi một mình như vậy là tốt rồi.
Thầy giáo suy nghĩ lại, cảm thấy lời tôi nói cũng đúng.
Nhưng cuối cùng vẫn đổi chỗ cho Cố Trầm Nam với bạn học nữ ngồi sau cậu ấy.
Cố Trầm Nam rất hài lòng với kết quả này, cậu cầm bàn lên và nháy mắt với tôi.
“Chỉ cần cậu không ngồi cùng bàn với Lâm Trạch Sâm là được, ngồi với ai cũng không quan trọng.”
9.
Lớp 11 học rất căng thẳng.
Cho dù đây là lần thứ hai tôi trải qua, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy choáng ngợp.
Cố Trầm Nam đi huấn luyện cũng ngày một nhiều, thời gian cậu ấy đến lớp học cũng ít dần đi.
Nhưng càng ngày càng có nhiều lời bàn tán về cậu ấy.
Các bạn học nữ trước đó coi thường Cố Trầm Nam thì bây giờ vì cậu ấy giành giải quán quân hết vòng này đến vòng khác mà bắt đầu quay sang hâm mộ cậu.
“Cậu ấy ngoại trừ việc học không tốt, xấu tính ra thì cũng không có khuyết điểm gì.” Đây là bạn cùng bàn mới của tôi - Bạch Khả Nhi - lúc cùng tôi nói về cậu đã đưa ra kết luận như vậy.
Tay tôi viết không ngừng, nhưng vẫn bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy rất tốt.”
Bạch Khả Nhi không ngờ tôi sẽ phản ứng lại, cô bạn dừng lại một chút rồi nói.
“Tớ còn nghe nói cậu thích cậu ấy, là thật hả?”
Tin đồn này có lâu rồi.
Bút trong tay tôi dừng lại, tôi bất lực nhìn cô ấy: “Giả đó, sao tớ có thể thích cậu ta được, đừng nghe bọn họ nói nhảm.”
Tôi vừa dứt lời, một chai nước đặt trên bàn tôi.
Tôi quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Trầm Nam với cái trán đổ mồ hôi.
Hơi ngại nha.
“Cái đó…” Chúng tôi nhìn nhau vài giây, tôi rũ mắt nhìn chai nước, “Chai nước bao nhiêu tiền? Để tôi trả lại cậu.”
Cố Trầm Nam dường như tức giận.
Cậu ấy không nhận lấy tiền nước của tôi, cũng không nói chuyện với tôi.
Sau khi cậu nằm ngủ trên bàn hết một tiết, Lâm Trạch Sâm đi tới.
Lâm Trạch Sâm đặt một tờ đơn trên bàn tôi, dịu dàng nói: “Thầy bảo cậu tham gia cuộc thi này, có thể giúp cậu giành được vị trí trong danh sách đề cử học đại học.”
Nghe được “Đề cử học đại học”, tôi không kích động mới lạ.
Cái gì tôi cũng không hỏi đã điền vào đơn, không ngờ tới cuộc thi này phải tham gia cùng Lâm Trạch Sâm.
“Chẳng lẽ nếu cậu biết tôi tham gia thì cậu sẽ không đi?” Trong lớp luyện thi, Lâm Trạch Sâm ngồi cạnh tôi hỏi.
Tôi ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Hiện tại tôi đã có thể bình tĩnh mà nhìn hắn rồi.
“Sao có thể chứ?” Tôi lễ phép nhích qua một bên, “Danh sách đề cử học đại học rất quan trọng.”
Quan trọng hơn tên này nhiều.
Không biết là do động tác của tôi quá rõ ràng hay do lời tôi nói quá lạnh lùng.
Nụ cười của Lâm Trạch Sâm đông cứng trong giây lát.
Tôi cũng không quan tâm đ ến hắn, bắt đầu chuẩn bị đồ cho buổi học.
Cho đến lúc tan học, tôi làm xong đề, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Trầm Nam đứng ngoài cửa.
Cậu ấy đã sớm không giống như trước, có không ít bạn nữ đến bắt chuyện.
“Cậu thích người như vậy?” Thấy tôi nhìn Cố Trầm Nam ngoài cửa, Lâm Trạch Sâm ngồi bên cạnh nhìn theo rồi hỏi.
Giọng điệu nhàn nhạt.
Tôi quay đầu nhìn hắn, trả lời chắc nịch: “Tôi chỉ không thích người như cậu thôi.”
10.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hỏi Cố Trầm Nam, người đang đi bên cạnh tôi.
“Chắc không phải lại đi ngang qua đấy chứ?”
Cậu ấy xoa đầu tôi: “Bên cạnh là phòng tập thể dục, cậu không biết à?”
Tôi vô thức quay lại nhìn, thật sự là phòng tập thể dục.
“Mỗi ngày cậu đều tập luyện đến giờ này hả?” Tôi đến lớp luyện thi sau khi tan học, trời cũng khuya rồi.
“Nếu không cậu nghĩ chức quán quân dễ lấy lắm hả?” Cậu tinh nghịch nháy mắt với tôi.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ nói ra lời này, ngược lại làm người ta cảm thấy cậu lấy được rất nhẹ nhàng.
Tôi cười gật đầu: “Được, được, không biết tôi có vinh hạnh mời quán quân đi ăn hoành thánh không đây?”
Coi như chuộc lại lỗi lầm của tôi vào sáng nay đi.
“Hoành thánh?” Tôi hếch cằm về phía một quán nhỏ bên đường.
Cố Trầm Nam cũng nhìn theo sang quán bán hoành thánh, nhướng mày: “Vậy quán quân tôi đây sẽ cho cậu cơ hội này.”
Chỉ là trước khi món hoành thánh được dọn lên, một người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mang giày cao gót đứng đối diện Cố Trầm Nam.
“Trầm Nam?” Giọng nói của cô ta mềm mại dịu dàng.
Cố Trầm Nam ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên khóe miệng lập tức biến mất.
Người phụ nữ này trông rất quen, nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là ai.
Tôi nhìn bát hoành thánh của Cố Trầm Nam trước mặt, thở dài.
“Xem ra nghiệp của mình quá nặng, mời một bát hoành thánh cũng không mời được.”
Từ sau khi Cố Trầm Nam gặp người phụ nữ kia vào đêm đó, vài ngày rồi tôi cũng không gặp cậu ấy.
Tôi gặp lại cậu ấy là ở trước cổng tiểu khu nhà tôi.
Cậu lẻ loi đứng đó một mình, khác với chàng trai luôn sôi nổi thường ngày.
“Cố Trầm Nam?” Tôi gọi tên cậu ấy.
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt thờ ơ của cậu mới có chút ánh sáng.
“Tôi còn tưởng cậu bị lừa bán rồi đấy, lâu vậy mà vẫn không thấy cậu đâu.” Tôi cố làm dịu đi sự u ám trên người cậu bằng câu nói đùa.
Hình như tôi thành công rồi.
Cậu khẽ mỉm cười, tiến lên xoa đầu tôi.
“Cậu có thể nghĩ tốt về tôi một chút được không?”