Trong thời gian chờ Hạ Lãng tắm lại, đầu óc Dương Quyển đã hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng.
Mới đầu khi nghe câu kia của Hạ Lãng cậu còn tưởng mình đang nằm mơ.
Sau đó cậu lại bắt đầu nghi ngờ liệu không phải đối phương đang giỡn đó chứ.
Tiếng tim đập thình thịch kéo dài tới lúc Hạ Lãng mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài mới có dấu hiệu từ từ chậm lại.
Đối diện với đôi mắt quen thuộc của Hạ Lãng, hai mắt Dương Quyển như muốn bị thiêu cháy.
Không ai trong hai người lên tiếng, Hạ Lãng tiến về phía trước, dang thẳng tay ôm lấy vai Dương Quyển, ôm cậu ra khỏi khu tắm rửa.
Trong toàn bộ quá trình này tuy rằng Hạ Lãng không nói gì nhưng cánh tay vòng qua vai kia lại chưa từng rời khỏi Dương Quyển.
Dưới khoảng cách như vậy, thân thể bọn họ dính sát vào nhau, Dương Quyển chỉ cần bước hai bước là lưng sẽ đụng nhẹ phải lồ ng ngực Hạ Lãng, việc va chạm này dẫn đến trái tim của cậu cũng đung đưa theo nhè nhẹ.
Lão Tứ đang ngồi nghịch điện thoại chờ đợi ở khu nghỉ ngơi, thấy bọn họ ra bèn đứng dậy phàn nàn: “Hai người cũng chậm chạp quá đấy”.
Tâm trạng Hạ Lãng đang cực kỳ vui vẻ, hắn đi lướt qua người lão Tứ, quẳng người kia lại phía sau, không thèm quay đầu lại mà đồng thời ném lại một câu: “Cậu sao mà hiểu được”.
Không phải chỉ là đột nhiên hiểu ra xu hướng tình d*c của bản thân thôi sao? Sao lại thành cậu ta không hiểu? Lão Tứ cạn lời xách túi đuổi theo.
Nhưng mấy phút sau, trên đường ba người đi về ký túc xá, Hạ Lãng ôm vai Dương Quyển đi ở phía trước, lão Tứ lẻ loi bị bỏ lại đằng sau.
Lúc này cậu ta mới tuyệt vọng phát hiện ra, hóa ra đúng là mình không hiểu thật.
Rõ ràng lần trước ở trong hoàn cảnh tương tự thế này, cậu ta vẫn là người sánh vai cùng Hạ Lãng đi đằng trước, Dương Quyển nối đuôi theo đằng sau với khoảng cách không gần không xa.
Thế mà giờ đây, Dương Quyển đã thay thế vào vị trí của mình rồi.
Lão Tứ mang tâm trạng “bé tổn thương nhưng bé không nói”, chỉ thở dài một hơi.
Đến khi đi tới ngã rẽ về cổng sau ký túc xá, cậu ta chủ động nhận lấy túi đựng đồ bơi của Hạ Lãng, mang về phòng giúp hắn trước.
Hạ Lãng dẫn Dương Quyển đến một góc không người và cách xa đèn đường, hắn cúi đầu nhìn đăm đăm về phía cậu sau đó lập tức nhắc lại lời mình vừa nói trong phòng tắm khi nãy.
“Chuyện anh đã đồng ý với em trong bể bơi vừa nãy, hiện tại không thể đổi ý nữa rồi”.
Dương Quyển băn khoăn mở miệng: “Nhưng mà -”
Hạ Lãng cho rằng cậu muốn đổi ý bèn giả vờ dùng giọng điệu dữ dằn cắt ngang lời cậu: “Không nhưng nhị gì cả”.
Dương Quyển yên tĩnh mấy giây, sau đó chớp mắt hỏi hắn: “Em nghiêm túc ư?”
“Em có chỗ nào giống đang đùa giỡn chứ?” Hạ Lãng cảm thấy đã chịu đả kích cực mạnh, tặc lưỡi nhẹ một cái.
“Anh nghĩ em chỉ đang nói đùa, hoặc là…” Dương Quyển hơi dừng một lát, hơi xấu hổ mà nhẹ giọng hơn “… tạm thời cần làm vậy để giải quyết chuyện đó đó”.
Hạ Lãng nghe vậy thì mặt mũi tối sầm cả lại, hắn cúi người ghé vào bên tai cậu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, làm người kia thức tỉnh: “Vậy có phải anh cũng nên thử nghĩ kỹ xem, vì sao khi giải quyết chuyện đó đó, em lại muốn nghe giọng anh không”.
Lông mi Dương Quyển hơi rũ xuống nhìn vào khoảng không, nơi đáy mắt từ từ hiện lên ngạc nhiên và cả không dám tin tưởng.
Mấy giây sau, như thể đã hiểu rõ lý do cho tất cả những chuyện này, cậu chớp mắt một cái thật nhanh, mặt đỏ tim đập ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lãng.
“Nhưng mà,…” Rốt cuộc cậu vẫn hỏi ra miệng nỗi băn khoăn lớn nhất: “Không phải em “thẳng” sao?”
“Phải”.
Trên mặt Hạ Lãng lộ ra vẻ suy tư.
Đôi mắt Dương Quyển khẽ buông xuống, vừa khéo có thể che đi cảm giác thất vọng nồng đậm nơi đáy mắt.
Hạ Lãng nhìn cậu không hề chớp mắt một lát, đột nhiên đưa tay kéo cậu tới trước ngực, dang tay ra ôm đối phương vào lòng.
“Nhưng đó là chuyện trước kia”.
Hắn cúi người đặt cằm lên hõm vai Dương Quyển, giọng nói không dấu vết mà mềm đi mấy phần.
“Giờ em không muốn “thẳng” nữa, Tiểu Dương”.
Trái tim Dương Quyển nhảy lên kịch liệt.
Cậu cảm thấy giờ phút này mình giống như thể một binh lính bị đánh cho tơi bời, đứng trước mặt Hạ Lãng cậu không còn chút sức lực nào để chống cự.
Đã rất lâu rồi cậu chưa được nghe Hạ Lãng dùng giọng điệu thế này nói chuyện với mình.
Trong giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, phảng phất như cậu được quay trở về mấy tháng trước, từ sáng tới tối đều cùng Hạ Lãng mở mic nói chuyện trong game.
Trong lòng Dương Quyển hơi hồi hộp, cậu dùng chút lý trí còn sót lại của mình đẩy đối phương ra, ngẩng đầu lên cường điệu với thái độ nghiêm túc: “Anh thật sự không thích mặc đồ con gái đâu”.
Khóe miệng Hạ Lãng dần dần vểnh cao: “Em biết”.
“Bình thường anh cũng không bao giờ mặc váy và đội tóc giả ra ngoài cả”.
Dương Quyển nói thêm.
Ý cười trong giọng Hạ Lãng không hề giảm: “Em biết”.
“Vậy nên”, giọng Dương Quyển hơi chậm lại, con ngươi cũng buông xuống, “Em không cần xem anh như là cô gái tên Dương Mao Quyển ở trong game, anh không phải cô ấy”.
Nụ cười trên mặt Hạ Lãng tan đi, độ cong nơi khóe miệng hạ xuống, cánh tay đang ôm lấy Dương Quyển cũng buông xuống bên người.
Lời hắn nói lúc ở trong bể bơi đúng thật chỉ là tình huống bất ngờ, trong lòng hắn tự biết đó không phải là địa diểm cũng như thời cơ phù hợp, thật ra căn bản hắn không định nói câu đó với Dương Quyển ngay lúc ấy.
Nhưng mà chắc có lẽ khi đó hắn bị ấm đầu mất rồi nên mới có thể liều mạng bật thốt lên, dưới tình huống tình cảm khó có thể kiềm chế.
Cho nên giờ đây hắn rất tức giận, không chỉ là giận Dương Quyển mà còn giận cả chính mình.
“Em phân biệt được rõ ràng”.
Hạ Lãng nhíu mày nhìn về phía người đang đứng trước mặt mình.
“Anh nghe cho kỹ đây, những lời này là nói với Dương Quyển, em cũng chỉ nói như thế này với Dương Quyển mà thôi”.
“Em thích anh”.
Đôi mắt đen hun hút cuộn lên cảm xúc nóng rực nồng nàn, giọng nói trầm thấp dễ nghe rút đi nét hời hợt thờ ơ ngày thường, biến thành vẻ vô cùng nghiêm túc nhưng vẫn chứa ý cười rực rỡ: “Vậy nên, vợ ơi làm người yêu của em đi được không?”
Dương Quyển nghe mà hai gò má nóng đến muốn bỏng.
Mặc dù đã nghe câu này lần thứ hai rồi, nhưng gần như chỉ trong nháy mắt cậu đã phát hiện ra, hai lần Hạ Lãng nói những lời này đều có cách xưng hô hoàn toàn khác nhau.
Cậu cũng âm thầm để ý, không thành thật trả lời đối phương nữa mà chậm rãi mở miệng nói: “Vấn đề này ạnh đã từng trả lời rồi”.
Hạ Lãng nghe vậy thì vẻ mặt từ từ chuyển thành bối rối và biến đổi liên tục.
Đối phương đã từng trả lời thế nào, việc này hắn rõ hơn bất kỳ ai.
Vậy nên giờ khắc này hắn càng muốn nghe Dương Quyển nghiêm túc và dứt khoát trả lời vấn đề này của mình.
Nào ngờ bất kể là hắn có làm cách nào để dụ dỗ thì Dương Quyển cũng nhìn ra được chiêu trò của hắn, không bằng lòng rơi vào bẫy của hắn thêm nữa.
Hạ Lãng kéo Dương Quyển đi một đoạn dài tới bên tường, bao vây đối phương trong vòng tay của mình, hắn cụp mắt, bất mãn mở miệng: “Tiểu Dương, bây giờ anh không chịu trả lời thì em sẽ luôn cảm thấy, em lừa gạt nên mới có được anh chứ căn bản không phải do anh tự nguyện”.
Dương Quyển nghe vậy thì ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lãng.
Cậu vốn cho rằng người vẫn luôn thấp thỏm bất an chỉ có mình mình, Hạ Lãng nói như vậy làm cậu thật sự rất bất ngờ.
“Không phải bị em lừa được”.
Dương Quyển vội nhỏ giọng giải thích với hắn: “Anh tự nguyện mà”.
“Em không tin, trừ phi,…” Giọng Hạ Lãng trầm xuống, như thể ma sát qua màng nhĩ Dương Quyển.
“Bây giờ anh chứng minh cho em xem ngay lập tức”.
Dương Quyển hỏi: “Làm thế nào để chứng minh?”
“Anh hôn em một cái”.
Hạ Lãng hơi dừng lại, như thể đang cố kiềm chế cảm xúc.
“Bây giờ anh hôn em một cái em sẽ tin là anh tự nguyện”.
Dương Quyển mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng quay sang, hỏi với vẻ căng thẳng không thôi: “Hôn, hôn như thế nào?”
“Dùng miệng hôn”.
Hạ Lãng gằn từng chữ cường điệu.
Lời vừa nói ra, khuôn mặt với những đường nét đẹp trai kia cũng sát lại gần.
Dương Quyển hít sâu mấy lần, chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi mới đánh bạo xông tới muốn thơm lên má Hạ Lãng.
Hạ Lãng lại không hề báo trước mà tránh đi.
“Không được thơm má”, hắn nhíu mày như thể đang giải quyết việc quan trọng.
“Phải hôn vào miệng mới được”.
Ánh mắt Dương Quyển thuận theo lời Hạ Lãng rơi vào bờ môi hắn, mặt cậu bắt đầu bốc lên từng đợt, từng đợt hơi nóng.
Hạ Lãng nhìn chằm chằm giục cậu: “Nhanh lên Tiểu Dương”.
Nếu như Dương Quyển là một con cừu thật thì có lẽ bây giờ hai cái sừng nhỏ trên đỉnh đầu cậu đều đã bị nướng chín cả rồi.
Cậu hơi ngừng thở, trong bối cảnh tiếng tim nhảy lung tung ầm ĩ bên tai, cậu từ từ tiến về phía đôi môi của Hạ Lãng.
Hạ Lãng hơi nhếch miệng, đứng yên tại chỗ chờ không hề động đậy.
Đến khi miệng Dương Quyển tiến đến cách hắn chỉ có nửa ngón tay, Hạ Lãng vẫn giữ nguyên tư thế mím môi không hề nhúc nhích.
Dương Quyển đỏ mặt nhắm mắt lại, vô thanh vô thức nhắm ngay miệng đối phương rồi hôn lên.
Môi của hai người chạm nhẹ vào nhau, cảm xúc mềm mại ấm áp chạy dọc từ đôi môi vọt thẳng lên đầu, cảm giác này vừa kỳ diệu vừa khiến người ta lưu luyến, Dương Quyển lặng lẽ dừng lại hai giây sau đó mới từ từ chuẩn bị lùi lại.
Không ngờ Hạ Lãng trước mặt bỗng nhiên hé miệng, không mạnh không nhẹ mà ngậm nhẹ lên cánh môi cậu.
Dương Quyển sững sờ vì quá bất ngờ, cậu không biết nên phản ứng như thế nào cho tốt.
Nhưng rõ ràng là đối phương chẳng cần cậu phải phản ứng lại, chỉ cần cậu phối hợp theo là được rồi.
Thừa dịp bắt được cơ hội đối phương ngẩn người trong mấy giây, Hạ Lãng ngậm lên đôi môi cậu, cắn m*t lung tung mấy cái sau đó đột nhiên vươn lưỡi, xâm nhập vào khe hở giữa hai cánh môi người kia.
Hắn nhẹ nhàng cạy ra khớp răng đang cắn chặt của cậu, tiến quân thần tốc, ma sát linh hoạt vào những cái răng nhọn, cuối cùng thuận lợi xâm nhập vào khoang miệng đối phương.
Hạ Lãng như một con sói nóng ruột lỗ m ãng, đuổi theo đầu lưỡi mềm mại của Dương Quyển, quét qua quét lại, cuốn lấy, đè lên không hề theo quy luật nào.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Hạ Lãng cũng thả Dương Quyển đang thở hổn hển ra, duỗi ngón tay lau vết nước bọt tràn ra bên khóe môi cậu, cuối cùng vẫn chưa hết thèm mà lại hôn lên đôi môi kia thêm một cái nữa.
Đờ mờ, miệng vợ mình ngọt quá đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam sinh viên nóng máu lên, “ngon” quá..