Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị

Chương 58: 58: Mùi Hương





Hai người quay lưng về phía Dương Quyển, đè giọng xuống cực thấp.

Dương Quyển không có ý định muốn trộm nghe xem họ nói gì nên cúi đầu lấy điện thoại ra bấm.
Lời Hạ Lãng không gây ra được chút sóng gió nào trong lòng lão Tứ, trái lại cậu ta hơi mẫn cảm liếc trộm Hạ Lãng hai lần.

Trong đám bọn họ quen cũng không phải không có người có xu hướng tình d*c là đồng tính.

Mấy năm trước, hồi cấp ba trong trường cũng có cậu trai thích con trai, chỉ là sau khi người đó tốt nghiệp thì đã ra nước ngoài du học.
Lúc đó cũng đâu thấy Hạ Lãng có phản ứng lớn như vậy đâu.

lão Tứ không biết Hạ Lãng có phản ứng khoa trương như vậy là vì quần thể những người đồng tính hay đơn giản chỉ vì cái người đàn anh nghiên cứu sinh kia.
Lão Tứ quay đầu lại, bĩu môi nhìn về phía Dương Quyển đang đứng.

“Người ta tới trả quần áo cho cậu đấy”.
Giọng lão Tứ không nhỏ, Dương Quyển nghe vậy thì cất điện thoại đi sau đó cầm túi đựng quần áo đưa cho Hạ Lãng.
Hạ Lãng nhìn lướt qua khuôn mặt cậu, không nói gì mà đưa tay nhận túi giấy rồi để lên bàn.
“Không kiểm tra lại sao?” Dương Quyển hỏi hắn.
Hạ Lãng nghe vậy thì tiện tay lấy cái T shirt trong túi ra rồi rũ ra trước mắt.

Còn chưa kịp mở miệng thì lão Tứ đứng bên cạnh đả đưa cổ sang, cầm cái áo kéo tới trước mặt mình, sau đó vùi đầu vào ngửi một cái.

“Thơm quá đi mất”.

Cậu ta dùng vẻ mặt đầy kính nể bổ sung..

“Quả nhiên quần áo do người đáng yêu giặt cũng sẽ trở nên thơm ngát”.
Dương Quyển mím môi không dám hé miệng, hai tai dần dần đỏ lên.
Hạ Lãng nhìn hai tai cậu mấy giây sau đó híp mắt giật cái áo khỏi tay lão Tứ.

Hắn nghiêm mặt giận giữ dạy dỗ cậu ta: “Quần áo của con trai thơm như vậy để làm gì chứ?”
Dương Quyển chần chừ ngước mắt giải thích với hắn: “Tôi không xịt nước hoa lên đâu, chỉ ngâm với nước giặt thôi.

Nếu như cậu không thích thì tôi có thể mang về giặt lại -”
Hạ Lãng cuốn cái áo lại bỏ vào túi, không mặn không nhạt ngắt lời cậu.

“Cứ để tạm vậy cũng được”.
Dương Quyển nói: “Được”.

Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên gượng gạo, Dương Quyển thấy đã trả quần áo xong rồi nên chuẩn bị nói tạm biệt để đi về.

Lúc này bỗng nhiên trên hành lang bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh ầm ĩ không nhỏ.
Lão Tứ muốn ngó ra ngoài xem thì người ở phòng bên cạnh đã đẩy ra cửa phòng ngủ đang đóng chạy sang mật báo với họ: “Đậu má, thầy giám thị tới kiểm tra phòng ngủ kìa.

Lão Triệu về phòng chưa?”
“Chưa về”.


Đây là lần đầu tiên kiểm tra phòng ngủ từ đầu tháng mười đến giờ.

Lão Tứ nghe vậy thì không nhịn được cảm thấy xui xẻo.

“Đã học năm ba rồi còn kiểm tra phòng ngủ cái quần què.

Sao tôi chưa từng nghe mấy khóa trước có quy định này vậy?”
Người phòng bên cạnh phụ họa với cậu ta hai câu sau đó hùng hổ chạy về phòng.
Đầu óc lão Tứ xoay chuyển nhanh chóng, cậu ta xoay người kéo Dương Quyển, bảo: “Ký túc xá của bọn em còn thiếu một người, nghiên cứu sinh các anh buổi tối không bị kiểm tra phòng ngủ đúng không? Giúp bọn em vượt qua cơn hoạn nạn này với nhé?”
Dương Quyển ngơ ngác mở miệng: “Được”.
Trong mắt lão Tứ lộ ra ý cười, cậu ta ấn bờ vai Dương Quyển, đẩy cậu về phía trước mặt Hạ Lãng.

“Anh Lãng, chúng ta giấu anh ấy trong nhà vệ sinh được không?”
Hạ Lãng nói: “Tùy cậu”.
Lão Tứ liền đẩy Dương Quyển về phía phòng vệ sinh vẫn còn tràn đầy hơi nước chưa kịp tan đi.

Bọn họ mới đi được hai bước, đột nhiên Hạ Lãng nhớ tới chuyện gì đó, mặt hắn đổi sắc chạy tới ngăn cản hai người: “Cậu để cho anh ta lên giường nằm đi”.

“Cũng được”.

lão Tứ kéo Dương Quyển về phía giường của lão Triệu rồi ra hiệu cho cậu lên giường nằm hai phút.

Chờ giám thị lại đây thì giả bộ là đã ngủ rồi.
Dương Quyển liếc nhìn bàn học và giường ngủ của bạn cùng phòng bọn họ.

Thói quen sinh hoạt và vệ sinh của người bạn cùng phòng này quả là khác biệt một trời một vực với Hạ Lãng.

Trên bàn Hạ Lãng vừa sạch sẽ vừa chỉnh tề mà trên bàn người bạn kia lại rải rác sách vở, bên trên còn chồng chất hộp giấy đựng đồ chuyển phát nhanh và mấy chai lọ đồ uống đã uống hết.
Dương Quyển lại đi tới bên giường nhìn xem.

Sau khi vào phòng cậu đã để ý, chăn trên giường Hạ Lãng được gấp gọn ngay ngắn nhưng còn chăn của người bạn cùng phòng này thì đang cuốn lấy gối, vò thành một cục lung tung rối loạn.
Lão Tứ thấy cậu nhìn chăn ga giường chiếu của lão Triệu thì cười gượng hai tiếng, vỗ vai cậu: “Ngại quá đi mất, anh chịu khó chút nha”.
Dương Quyển gật gật đầu, cởi giày ra trèo lên cầu thang.

Cậu vừa ngồi xuống mép giường đầy nếp nhăn, đang định né cái chăn ra nằm xuống chỗ trống thì hình như lại ngửi thấy mùi gì đó, chân mày cậu hơi nhíu lại.
Dương Quyển đưa tay từ từ mở cuộn chăn kia ra, dưới cái chăn là qu@n lót và tất.

Dù là người có tính tình ôn hòa như cậu cũng không nhịn được mà hơi đổi sắc mặt.

Cậu đứng dậy lùi lại về phía lan can giường, cúi đầu nói với lão Tứ: “Trên giường này có qu@n lót và tất đã mấy ngày không giặt -”.
Lão Tứ không để ý nội dung lời cậu nói, cậu ta đang ló đầu nhìn ra ngoài cửa.

Thấy giám thị đã mang theo người trong ban quản lý tới phòng cách vách rồi, cậu ta vội vàng chụi ngược về phòng, đóng cửa lại rồi dục Dương Quyển: “Đã kiểm tra đến phòng sát bên rồi, giờ anh nằm xuống đ-”
Bỗng nhiên Hạ Lãng nhanh chân bước tới, nhíu mày cướp lời lão Tứ, nói với Dương Quyển: “Anh đi xuống”.
Lão Tứ ngần người quay đầu nhìn Hạ Lãng: “Sao thế?”

Hạ Lãng không để ý đến cậu ta, thấy Dương Quyển vẫn còn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích thì giọng không khỏi to hơn một chút: “Giờ anh xuống dưới, mau lên”.
Dương Quyển nghe lời hắn, lập tức quay lưng lại bò xuống khỏi cầu thang.
Trước khi tới đây cậu đã tắm ở ký túc xá rồi, giặt đồ xong cậu đi dép qua đây luôn nên chân không đi tất.

Hai bàn chân trần của cậu dẫm lên bậc cầu thang bóng loáng, vì vội vàng nên một chân bước hụt trượt khỏi cầu thang.
Hạ Lãng phản ứng nhanh tiến đến đưa hai tay đỡ lấy hông cậu.
Dương Quyển giật mình hồi thần lại, hai tay túm lấy lan can, cúi đầu tìm cái bậc thang.
Hạ Lãng như thể chê động tác của cậu quá chậm chạp, hắn nhịn không nổi duỗi tay từ eo vòng qua trước bụng Dương Quyển, cơ bắp trên cánh tay đột nhiên căng lên.

Hắn ôm cậu thẳng đứng khỏi cái thang.
Hành động này của Hạ Lãng vừa đột ngột vừa thô lỗ, Dương Quyển không kịp phòng bị nên hai vạt áo ở phần eo bị vén lên.

Ngón tay khô ráo ấm áp của Hạ Lãng chạm vào làn da cậu, bởi vì động tác ôm người lên này mà tay hắn bóp chặt lên eo cậu.
Hô hấp của Dương Quyển như bị đình chỉ ngay tức khắc, cậu chớp cũng không dám chớp mắt, chỉ biết nhìn ngơ ngác vào khoảng không.
Hạ Lãng nhấc Dương Quyển sang bên đối diện, đặt cậu lên cầu thang rồi đẩy nhẹ lưng cậu một cái, nói khẽ: “Lên giường tôi đi”.
Dương Quyển vội túm lấy lan can trèo lên trên, đến lúc nhìn thấy hai cái giường hai bên cầu thang đều được trải ga giường thẳng thớm thì hơi dừng lại theo bản năng.
“Cái bên phải ấy”.

Giọng Hạ Lãng có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Dương Quyển bò lên cái giường bên phải, mở cái chăn đang được gấp cẩn thận ra, nằm nghiêng xuống quay mặt đối diện vách tường.

Cậu vùi mặt xuống gối.

Hạ Lãng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng vệ sinh rồi khóa trái cửa.
Không bao lâu sau thì ngoài cửa vang lên giọng của lão Tứ nói với thầy giám thị: Hạ Lãng đã ngủ rồi, một người nữa thì đang tắm… “
Hạ Lãng không yên lòng cụp mắt xuống, ngón cái đè lên ngón trỏ xoa xoa hai cái.

Độ ấm trên đầu ngón tay đã tan hết sạch sành sanh nhưng trong đầu hắn lại không thể bị khống chế mà nhớ lại cảm giác kia.

Cái cảm giác khi ngón tay hắn chạm phải da thịt mềm mại bên hông Dương Quyển.
Bỗng nhiên Hạ Lãng ý thức được mình đang nghĩ đến chuyện gì, hắn xây xẩm mặt mày mở vòi nước trước mặt ra, cọ rửa ngón tay thật nhiều lần trong nước.
Thầy giám thị cũng biết rõ mặt Hạ Lãng và lão Tứ, thầy không kiểm tra quá gắt gao nữa mà dẫn ban quản lý đi luôn.
Sau khi bọn họ đi Hạ Lãng mới lấy qu@n lót của mình trong phòng vệ sinh ra, mở cửa phơi nó ngoài ban công.
Dương Quyển cũng bò dậy khỏi chăn.

Cậu ngồi trên giường, gấp lại chăn gối gọn gàng giúp Hạ Lãng.

Nhưng cái chăn do cậu gấp mềm rũ xuống như không ngay ngắn thẳng tắp như ban đầu.
Hạ Lãng phơi quần xong đi vào thì nhìn thấy cậu đang gấp chăn.

Khóe mắt hắn hơi nhảy vài cái.

“Không cần gấp nữa, giờ anh xuống dưới liền đi”.


Dương Quyển hơi ngượng trèo xuống khỏi giường hắn.
Dép lê của cậu vẫn còn đang để ở dưới chân giường bên kia.

Hạ Lãng đi tới đá dép lê qua giúp cậu.

Dương Quyển vội vàng nói cảm ơn hắn rồi xỏ dép vào.
Lúc Dương Quyển cúi đầu đi dép, ánh mắt của Hạ Lãng vẫn luôn để trên đỉnh đầu cậu.

Hắn nhận ra cái đầu quăn kia đã hơi rối vì vừa nằm ngủ trên giường, không nhịn được, hắn đành trầm giọng nhắc cậu một tiếng: “Tóc rối rồi kìa”.
Dương Quyển xỏ dép vào xong thì vội vội vàng vàng chỉnh lại đầu tóc.

Một lát sau cậu ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi từng tí một: “Đã hết rối chưa?”
Hạ Lãng hơi sững sờ, lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh đầy vẻ thắc mắc một cách đơn thuần kia, hắn hơi mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác sau đó lớn tiếng đáp: “Được rồi”.
Dương Quyển không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười.

Bên khóe miệng cậu có cái xoáy nhỏ mờ mờ.
Hạ Lãng tiếp tục nhìn đi chỗ khác.

Lại không biết từ khi nào mà tầm mắt hắn chậm rãi nhìn về.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái má lúm bên khóe miệng kia, trong đầu Hạ Lãng lại hiện lên hình ảnh tấm ảnh đối phương mặc đồ con gái.
Bức ảnh kia vẫn còn nằm trong điện thoại của Hạ Lãng.

Hắn đã từng mở ra xem đi xem lại rất nhiều lần.

Mỗi một chi tiết nhỏ trong tấm hình đó hắn đều nhớ rất rõ ràng.

Đột nhiên từ đuôi mày khóe mắt của Hạ Lãng lại hiện lên dấu hiệu bùng nổ tức giận.
Nhưng chỉ chớp mắt sau hắn lại nhớ ra bản thân đã từng cam kết với đối phương thế nào, vậy nên chỉ đành cố gắng nhịn lại.

Hắn bắt đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện linh tinh khác nhằm dùng những cái này làm dịu bớt cảm giác tiêu cực của mình.
Chắc là tại vì Dương Quyển vẫn đứng trước mặt nên dù Hạ Lãng có nghĩ ngược nghĩ xuôi, quay đi quay lại thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ thấy khuôn mặt Dương Quyển.

Hắn hồi tưởng lại hình ảnh trong hồ bơi mấy hôm trước, Dương Quyển vừa mới tắm xong ra ngoài mặc một bộ quần áo quá rộng.

Hắn nhớ như in lúc cậu dùng tay kéo cạp quần cho khỏi rớt, khuôn mặt bị hơi nước xông đến mức đỏ bừng và đôi mắt đen bóng ngâm trong hơi nước trở nên mềm nhũn.
Lúc đó tóc cậu ướt đẫm, mềm rũ xuống trán, ngón chân cọ qua cọ lại trong dép lê.

Tất cả đều lộ ra vẻ ủ rũ và bối rối không biết phải làm sao.
Tuy rằng không biết tại sao mình lại nghĩ đến hình ảnh này, thế nhưng tức giận trong lòng Hạ Lãng gần như đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
Mới bình tĩnh chưa được bao lâu Hạ Lãng lại đen mặt tiếp.
Hắn nhớ rõ ràng, lúc đó mình chỉ liếc qua đối phương có một chút thôi.

Thế mà bây giờ nhớ lại, thâm chí dáng vẻ người kia bối rối đến mức cuộn lại ngón chân cũng in sâu trong trí nhớ của mình.
Hạ Lãng quay người đi về phía bàn mình, không thèm quay đầu lại nói với Dương Quyển: “Anh còn có việc cần nói?”
Dương Quyển lắc lắc đầu.

“Hết rồi”.

Cậu thức thời đi ra cửa.

“Vậy tôi về trước nhé”.
Hạ Lãng quay lưng về phía Dương Quyển ừ một tiếng đầy qua loa.


Nhưng mà ít ra đây cũng xem như một lời đáp lại, không mặc kệ nữa rồi.

Dương Quyển quay sang nói tạm biệt với lão Tứ rồi ra về.
Sau khi Dương Quyển đi lão Tứ mới lấy quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Hạ Lãng ngồi trước bàn học mấy phút.

Khóe mắt hắn quét qua cái túi đựng quần áo đang đặt trên bàn nên đưa tay lấy quần áo ra.

Đồ bên trong đã được giặt dũ sạch sẽ tinh tươm.

Chẳng qua những món đồ này bản thân hắn cũng chưa mặc được mấy lần, giặt sơ sơ cũng sạch.
Nghĩ đến Dương Quyển nói đã ngâm quần áo trong nước giặt, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hạ Lãng lại cầm lên đưa lên trước mũi ngửi một cái.
Hương thơm nhẹ nhàng sảng khoái ngào ngạt ập vào mặt bao vây quanh chóp mũi của Hạ Lãng đến mức tưởng chừng không có mùi nào khác có thể lọt vào.
Đậu.

Thật sự thơm quá đi mất.
Hạ Lãng nhanh chóng vơ quần áo trước mặt nhét lại vào túi như thể muốn tránh né hết sức có thể.

Cuối cùng, như thể làm vậy vẫn chưa đủ, hắn còn đẩy túi quần áo ra một góc cách mình xa thật xa.
Hương thơm kia vẫn lưu lại quanh quẩn bên chóp mũi hắn rất lâu không thể tiêu tan.

Lòng dạ Hạ Lãng hỗn loạn, hắn đứng dậy đi đi lại lại quanh phòng ngủ.

Lúc quay đầu nhìn thoáng qua giường thì thấy cái chăn được xếp thành hình vuông xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường mình.

Trong lòng hắn như thể bị cái gì đó chắn ngang, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
Hạ Lãng đi tới cạnh giường mình, trải cái chăn được gấp xiêu vẹo kia ra.
Lúc hất chăn lên, một làn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt.

Trong làn gió ấy còn mang theo một mùi hương thoang thoảng như có như không.

Cả mặt Hạ Lãng bất thình lình trở nên cứng ngắc.

Hắn lạnh mặt cầm cái chăn đã từng được Dương Quyển đắp, đưa lên mũi ngửi một cái –
Chăn nhiễm phải mùi hương trên người Dương Quyển.

Không biết là mùi sữa tắm hay là mùi dầu gội đầu.

Hắn chỉ biết hắn đã từng ngửi thấy mùi này trên người cậu.
Hạ Lãng lại cầm cái gối lên, trên gối cũng có mùi.

Hơn nữa mùi hương trên gối càng thêm nồng.
Hạ Lãng nóng mặt bỏ chăn gối xuống, lại thoáng nhìn thấy sợi tóc màu đen trên giường.

Hắn nghiêm mặt đưa tay cầm lên.
Sau khi thấy rõ sợi tóc này là một sợi tóc xoăn thì cảm xúc nóng nảy của hắn cũng nhịn không nổi nữa.

Hạ Lãng nhỏ giọng chửi thề một cậu đờ mờ.Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Lãng: (Rạng sáng ba giờ chưa ngủ được) Thơm quá, thơm quá, thơm quá.

Thật là phiền, thật là phiền, thật là phiền..