Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Chương 28




Đêm nay, Vi Lam vô cùng mệt mổi, về đến căn phòng mình thuê, lập tức bước vào giấc ngủ.

Một năm nay, lần đầu tiên cô được ngủ một giấc ngon.

Đến khi cô tỉnh dậy, đã là 2 giờ chiều. Giấc ngủ này cô đã ngủ 14 tiếng đồng hồ.

Điều này phải cảm ơn Thẩm Hạo Thiên, anh đã chữa được bệnh mất ngủ cho cô.

Thẩm Hạo Thiên ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười: “Anh chỉ có thể chữa khỏi nhưng không chữa được nước mắt và vết thương trong lòng em”.

Trên thế gian này, chỉ có một người có thể chữa được cho nước mắt của cô. Chỉ tiếc rằng, anh đã không còn nữa.

“Hôm qua là sinh nhật của em, anh nên tặng bù cho em cái gì đó. Em thích cái gì?”

Vi Lam nghĩ một lát, nói: “bản nhạc violon Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài của Du Lệ Nã!”

“Bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài của Du Lệ Nã?” Thẩm Hạo Thiên mỉm cười, “e rằng không còn bán ở ngoài nữa”.

“Chính vì khó kiếm nên em mới muốn có”. Vi Lam nói “Du Lệ Nã là nhạc sĩ biểu diễn quyền uy nhất bản nhạc violon Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, năm 1959, trong buổi biểu diễn đầu tiên cô đã độc tấu và gặt hái được thành công vang dội, khi đó cô ấy mới chỉ 18 tuổi. Mấy chục năm nay cô đã biểu diễn vô số lần bản Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, giai điệu du dương, tình cảm dạt dào, mỗi âm tiết đều là những tình cảm tha thiết nhất”.

“Không ngờ em lại nghiên cứu sâu về âm nhạc như vậy”.

“Em chỉ thích bản Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài”.

“Vậy thì, ai là chàng Lương Sơn Bá của em?” Giọng Thẩm Hạo Thiên trầm lắng.

“Chàng Lương Sơn Bá của em”, cô nghiến răng, lắc đầu thở dài, “anh ấy đã biến thành bươm bướm bay mất rồi”.

Không thể ngờ được rằng, Thẩm Hạo Thiên đã tìm khắp các cửa hàng băng đĩa, cuối cùng đã mua được một đĩa hòa tấu violon Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài của Du Lệ Nã, đêm khuya mang đến ngay cho cô.

Đĩa này do công ty đĩa hát nổi tiếng thế giới BMG ghi, đơn vị chịu trách nhiệm hợp tấu là đoàn nhạc thổi và dây của Hội âm nhạc phát thanh Anh, nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc là Lê Kiên – con trai của Du Lệ Nã. Đĩa được ghi rất chuẩn, âm thanh trong sáng, rõ nét.

Vi Lam như vớ được vàng, nâng chiếc đĩa hát khó kiếm mà mình thích nhất này, nói một cách luyến tiếc: “chỉ tiếc là, nhà em không có đầu đĩa”.

“Chi bằng đến nhà anh nghe, nhà anh có một đầu đĩa hát”.

Vi Lam ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa lời từ chối: “Lần sau vậy, hôm nay muộn quá rồi”.

“Sợ gì? Anh có xe, sau đó sẽ đưa em về”.

Cô vẫn lắc đầu: “Không phải em sợ cái này…”

“Anh biết em sợ gì!” Ánh mắt Thẩm Hạo Thiên sâu thẳm, “sợ anh sẽ yêu em hoặc em sẽ yêu anh?”

“Kiếp này, em sẽ không yêu bất kỳ ai nữa”. Cô nói một cách quả quyết.

“Lẽ nào em muốn được chôn cùng với chàng Lương Sơn Bá của em ư?” Cuối cùng anh đã bột phát sau bao ngày kìm chế, “Vi Lam, tội gì em phải như vậy? Tần Thiên Lãng đã mất lâu rồi!”

Người thực sự bàng hoàng chính là Vi Lam.

Cô như bật dậy khỏi ghế sofa, va vào góc tràng kỷ. Thẩm Hạo Thiên phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay kéo cánh tay cô, để cô đứng được vững.

“Hóa ra, anh đã biết hết tất cả!” Cô thở hổn hển nhìn anh.

“Đúng vậy”, anh buông tay cô ra, hít một hơi thật sâu, “bác sĩ tâm lý buộc phải tìm hiểu kỹ càng thân thế, sự từng trải và bối cảnh của bệnh nhân. Anh đã tìm hiểu được vụ tai nạn đó, cũng biết bạn trai của em chết vì cứu em. Hơn một năm nay em đều phải sống trong nỗi ăn năn và tự trách!”

“Không chỉ là nỗi ăn năn và tự trách!” Vi Lam không kìm chế được và đã khóc, quay mặt đi, lưng quay về phía anh. Cô cắn nghiến ngón tay trỏ, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, “mất anh ấy, em đã mất cả thế giới!”

“Tại sao khi anh ấy còn sống, em không trân trọng?” Thẩm Hạo Thiên hơi cau mày, “hiện giờ anh ấy đã chết rồi, em hối hận thế nào cũng chẳng giải quyết được gì!”

“Em cứ có cảm giác rằng anh ấy vẫn chưa chết”. Vi Lam quay đầu lại, nét mặt đau khổ, “em có một linh cảm rất mãnh liệt rằng anh ấy vẫn còn đang sống trên cõi đời này, chỉ có điều em không tìm được anh ấy mà thôi!”

“Thực tế chứng minh được rằng, linh cảm của phụ nữ thường là sau”. Thẩm Hạo Thiên cau mày sâu hơn, “người đã chết rồi, làm sao có thể sống lại được nữa? Trừ phi có kỳ tích xảy ra!”

Vi Lam quay mặt ra phía cửa sổ, để gió thổi khô đôi mắt đang ướt.

Trước lúc ra về, bàn tay của Thẩm Hạo Thiên dừng lại ở vị trí cách mặt cô một centimet, cuối cùng vẫn uể oải buông xuống.

“Biết không? Anh thật sự hối hận vì sáng sớm hôm đó nghe cú điện thoại đó!”

Câu nói này của Thẩm Hạo Thiên, khiến Vi Lam vô cùng chua xót.

Xin lỗi! Trong trái tim em chỉ có thể chứa một mình Thiên Lãng, và mối quan hệ bạn bè giữa chúng ta là an toàn nhất.

Sau đó, Vi Lam dành toàn bộ tâm huyết cho công việc ở công ty.

Xa công ty một tháng, cô đi Thượng Hải để bàn chuyện làm ăn với khách hàng. Quay trở lại tỉnh thì phát hiện ra phòng khám tâm lý của Thẩm Hạo Thiên đã đóng cửa.

Cô tìm khắp nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, gọi điện thoại thì không được. Thẩm Hạo Thiên như đã mất tích, bặt vô âm tín.

Tối hôm nay, Vi Lam mở hòm thư điện tử ra như thường lệ, nhìn thấy một bức thư của Thẩm Hạo Thiên gửi đến. Cô vội mở ra xem.

Vi Lam, chào em!

Đáng lẽ, anh muốn âm thầm rời khỏi tỉnh, cuối cùng vẫn không nén được viết cho em lá thư này.

Là một bác sĩ tâm lý, anh luôn luôn nhắc nhở mình rằng, tuyệt đối không được phép yêu bệnh nhân của mình, hoặc giả để bệnh nhân đem lòng yêu mình.

Tuy nhiên, thật bất ngờ, anh vẫn đem lòng yêu bệnh nhân của mình, một cô gái bề ngoài cứng rắn bên trong lại mềm yếu, kể từ khi cô ấy bắt đầu khóc như một đứa trẻ con trước mặt anh. Anh thương sự yếu đuối của cô ấy, mặc dù những giọt nước mắt đó, từ đầu đến cuối, đều khóc vì một người đàn ông khác.

Anh tưởng rằng anh có thể dùng tình yêu và lòng bao dung của mình để hoá giải những gì tích tụ trong lòng cô ấy. Nhưng thực tế đã chứng minh được rằng, anh không thành công.

Yêu một người phụ nữ không yêu mình, là một điều vô cùng đau khổ, kể cả khi người đàn ông mà cô ấy yêu đã không có mặt ở trên đời này nữa.

Vì thế rời xa cô, là cách duy nhất để mình được giải cứu. Mong cô ấy được hạnh phúc.

10 giờ sáng ngày mai, anh sẽ đáp máy bay đến Thâm Quyến. Trước khi chia tay, chỉ có một niềm mong mỏi nhỏ nhoi, mong em đến được sân bay để tiễn anh.

Thẩm Hạo Thiên

Mắt Vi Lam hơi ươn ướt, không phải vì điều gì khác, chỉ vì sự thẳng thắn của Thẩm Hạo Thiên.

Người đàn ông nhẹ nhàng đôn hậu này, đã ở bên cô trong những tháng ngày cô đơn lẻ lôi nhất trong cuộc đời. Hiện giờ, anh cũng chuẩn bị rời xa rồi.

9 giờ 45 phút sáng hôm sau, Vi Lam có mặt ở sân bay.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt Thẩm Hạo Thiên sững lại. Anh không tin rằng cô sẽ đến để tiễn mình.

Vi Lam len lỏi qua dòng người, bước đến trước mặt anh.

Thẩm Hạo Thiên đổi một tư thế khác, nhìn cô một cách chăm chú.

Họ nhìn nhau, hồi lâu, không nói gì.

Trong phòng đợi tiếng người ồn ào, cảnh tượng hỗn loạn, Vi Lam bị va vào người khác, Thẩm Hạo Thiên đã kịp thời đỡ cô.

“Cảm ơn anh!” Cô buột miệng nói.

Thẩm Hạo Thiên nhìn sang bốn xung quanh, nói: “Đáng lẽ phải là anh cảm ơn em. Cảm ơn em đã đến tiễn anh”.

“Thẩm Hạo Thiên”, Vi Lam cúi đầu, “em rất xin lỗi anh”.

“Tại sao em lại nói như vậy? Chính anh là người lựa chọn ra đi. Rõ ràng biết là một cái bẫy, anh không có đủ can đảm nhảy vào trong. Nói ra thì anh là một kẻ đào ngũ của tình yêu.

Vi Lam ngẩng đầu lên, cười trả lời: “May mà anh trốn nhanh, yêu người phụ nữ như em là một việc rất đau khổ!”

Thẩm Hạo Thiên gật đầu: “Điểm này anh thừa nhận. Nói thật nhé, anh rất muốn được gặp người bạn trai đã mất của em, kể là là ảnh cũng được”.

Không có ảnh! Thiên Lãng không để lại gì cả, thậm chí là một bức ảnh!

Vi Lam vụt nhắm mắt lại. Cảm giác chua chát lại một lần nữa gặm nhấm thần kinh.

Bàn tay nặng trịch của Thẩm Hạo Thiên, đặt lên vai cô: “Anh chỉ muốn biết, rốt cục một người vì cô gái mình yêu mà coi nhẹ tính mạng bản thân là

chàng trai như thế nào? Một người thích Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài là người đàn ông như thế nào?”

Cô mở mắt ra, như bị vật gì chặn ở cổ họng, chỉ có thể thở dốc.

Thiên Lãng… Thiên Lãng…

Đôi mắt sáng ngời của anh nhìn cô một cách sâu lắng: “Cuối cùng, anh có thể ôm em một cái được không? Chỉ một cái ôm đơn thuần thôi?”

Vi Lam không từ chối.

Thẩm Hạo Thiên vòng tay qua người Vi Lam, ôm cô vào lòng. Bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc cô, nói khẽ vào tai cô: “Hứa với anh, em nhất định phải hạnh phúc!”

Vi Lam không nói gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mùi nước hoa nam giới trên người anh rất dễ chịu, cô cảm thấy an toàn, cảm thấy trái tim đã đóng băng quá lâu đang dần.

Không có đố kỵ, không có tranh cãi, không có đau khổ, không có phiền não, chỉ có nương tựa vào nhau.

Thẩm Hạo Thiêm không phải là người yêu của cô, nhưng mãi mãi là bạn của cô, là “lam nhan tri kỷ” của cô.

Dõi theo anh đến khi anh bước vào cửa lên máy bay.

Vi Lam chậm rãi quay người, đột nhiên có cảm giác rằng trong dòng người có một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình. Cô quay đầu nhìn sang, thoáng cái đã không thấy đâu.

Cô lấy tay vỗ vỗ vào ngực mình để được bình tĩnh trở lại rồi đi ra khỏi phòng đợi.

Mới mười giờ, bụng đã đói rồi.

Vi Lam mới chợt nhớ mình chưa ăn sáng, cô bước vào tiệm cà phê gần sân bay, gọi tách cà phê nóng và bánh Sandwich.

“Tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Trí nhớ của Vi Lam rất tốt, vừa nhìn cô đã nhận được ra đối phương là ai. Cũng có thể là do cô ấy quá đẹp, khiến người ta khó quên.

Cô chính là “Mạt Mạt” mà lần trước gặp trong quán bar, con gái của giám đốc Sở kiến trúc của tỉnh.

Chỉ có điều, khác với cách trang điểm đậm lần trước, lần này Mạt Mạt mặc chiếc áo phông trắng, quần bò, máu tóc dày buộc sau gáy, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Dáng người cô rất cao, khoảng 1,68m, chiều cao lý tưởng trong mắt đàn ông.

“Mạt Mạt”, Vi Lam gật đầu với cô gái cao ráo, xinh đẹp này, “mời ngồi!”

“Chị không có tư cách gọi tôi là Mạt Mạt”. Dáng vẻ rất không thân thiện, “tôi là Dương Đan Mạt”.

“À, cô Dương, cô muốn uống gì?”

“Tôi không phải đến để uống cà phê!” Vẻ mặt Dương Đan Mạt lạnh lùng và phẫn nộ, “Tần Thiên Lãng mất chưa lâu, mà chị đã ôm ôm ấp ấp, anh anh em em với người đàn ông khác ở sân bay rồi! Hạ Vi Lam, chị còn có lương tâm nữa không?”

“Cô biết tôi tên là Hạ Vi Lam?” Vi Lam hỏi với vẻ kinh ngạc.

Dương Đan Mạt giương mày lên nhìn cô, “chị gầy gò bé nhỏ như vậy, nhìn như một đứa trẻ suy dinh dưỡng, lại không xinh xắn, tôi không hiểu tại sao Tần Thiên Lãng lại thích chị?”

Ngay cả Dương Đan Mạt cũng biết Thiên Lãng thích cô ư? Tại sao?

“Tôi đã từng làm sinh viên thực tập ở công ty Vân Thiên, khi tôi đến phòng làm việc của Tần Thiên Lãng, thường nhìn thấy anh nhìn chăm chú vào bức tranh treo trên tường, ánh mắt si mê đó, bất kỳ người nào cũng cảm nhận được rằng anh ấy yêu tha thiết cô gái trong tranh. Lúc đó tôi nghĩ rằng, nếu thế gian này mà có người đàn ông chịu ngắm ảnh tôi như vậy, dù có chết cũng cam lòng! Tôi muốn tìm cô gái trong tranh đó, tối hôm đó gặp chị ở quán bar, vừa nhìn là tôi nhận ra ngay, cô gái đó không phải là chị thì là ai?”

“Bức tranh?” Vi Lam không thể giữ bình tĩnh được nữa, “bức tranh nào? Hiện nay tôi làm ở phòng làm việc của Thiên Lãng, tại sao không nhìn thấy bức tranh đó?”

“Khoảng tháng 10 năm kia, bức tranh của chị không còn treo ở phòng làm việc của Thiên Lãng nữa. Tôi đã từng hỏi anh ấy, anh ấy nói có thể ngày ngày nhìn thấy cô ấy rồi, không cần phải nhìn tranh nữa!”

Tháng 10 năm kia? Đúng vào thời gian cô bị gẫy tay, chuyển đến “sống chung” với Thiên Lãng ở hoa viên Hải Cảnh.

Bàn tay Vi Lam run rẩy, cà phê trong cốc trào ra.

“Hạ Vi Lam”, Dương Đan Mạt lạnh lùng nói, “tôi yêu Tần Thiên Lãng, ngay từ giây phút đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã biết rõ lòng khát vọng của mình đối với người đàn ông này. Nhưng anh ấy không yêu tôi, anh ấy nói với tôi rằng, từ năm 18 tuổi anh ấy đã đem lòng yêu cô gái trong tranh, yêu đúng 10 năm! Chỉ có điều cô ấy không hề hay biết, cô ấy lại đem lòng yêu người khác!”

Lồng ngực sóng đang cuộn trào. Vi Lam ngồi ở đó, đan chặt hai tay vào nhau.

Đôi tay run rẩy, không theo sự điều khiển của cô, cô ra sức giữ chúng lại, và thế là cảm giác run rẩy bèn lan truyền ra khắp người.

“Thiên Lãng… Tại sao anh ấy không nói? Tại sao anh ấy không nói với tôi?”

“Tần Thiên Lãng cao ngạo biết bao, tự phụ biết bao, chị phải hiểu rõ hơn tôi chứ! Bên cạnh có bao cô gái yêu anh ấy, theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy lại đem lòng yêu cô gái không yêu mình. Hôm đó ở quán bar, anh ấy nhìn thấy chị đi với người đàn ông khác, lúc uống say anh ấy nói với tôi rằng, chị là thiên thần và ác quỷ của anh ấy, kiếp này anh ấy gặp chị, là do kiếp trước anh ấy mắc nợ với chị!”

Vi Lam ra khỏi tiệm cà phê, đẩy tấm cửa kính, ánh nắng ban trưa vô cùng nhức mắt.

Hạ Vi Lam, cô bé lạc đường hướng tới sự ấm áp, đến khi ánh nắng thực sự xuất hiện trước mặt, lại bị tia nắng gay gắt đốt cháy.

Thiên Lãng, Thiên Lãng, anh đã đi đâu? Chỉ để lại em một mình trong thế giới này, ngơ ngác lẻ loi.

Sinh mệnh giống như một chuyến tàu tốc hành, không gì có thể bắt đầu lại từ đầu, chỉ có thể để mặc cho đường ray đưa đến điểm tận cùng của thời gian.

Cuối cùng đã biết được tầm quan trọng của anh, nhưng lại không mua được vé quay trở về.

Trái tim Vi Lam, đau đớn đến tột độ.