Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 70




Có thể nói omega Pháp thì niềm nở ngọt ngào, alpha Pháp thì tinh tế và cực kỳ galant. Mọi thứ ở đây quá mức tốt đẹp, Bạch Sanh thích cái cách người Pháp lịch sự và không có hành động hay lời nói khiếm nhã nào đối với omega, bởi vì luật pháp và thậm chí là con người ở đây tôn trọng omega, có thể coi như đây là thiên đường của omega.

Rời khỏi sân bay các nàng đến thẳng khách sạn RegiDáves ở trung tâm Paris, cách đó hai ngày Giang Huyền Tranh đã đặt phòng trước, đến nơi tiếp tân làm vài ba thủ tục cần thiết thì giao chìa khóa cho các nàng.

Lúc rời quầy lại nghe nữ tiếp tân gọi lại, dùng tiếng Anh trao đổi với các nàng: "Ngại quá, một trong hai vị có ai là omega không ạ?"

Bạch Sanh có chút nghi hoặc, chỉ là thuê khách sạn thôi cũng phải điều tra kỹ vậy à?

Tuy nghĩ vậy nhưng Bạch Sanh vẫn lên tiếng: "Là tôi."

May mắn là vài tháng trước khi đi hưởng tuần trăng mật Giang Huyền Tranh đã kèm nàng một khóa giao tiếp tiếng Anh, nếu không nàng cũng chỉ có thể ngờ nghệch mà nhìn nữ tiếp tân.

Nữ tiếp tân người Pháp xinh đẹp đưa cho Bạch Sanh một con thú nhồi bông nhỏ, mỉm cười ngọt ngào: "Xin quý cô xinh đẹp hãy nhận lấy món quà nhỏ của khách sạn."

Bạch Sanh ngượng ngùng tiếp nhận thú nhồi bông, nàng đã bao nhiêu tuổi rồi a, sao có thể tặng mấy món đồ này chứ?

Lúc này nữ tiếp tân mới để hai người rời đi, một mạch đi vào thang máy thẳng lên tầng 7, phòng của các nàng là số 1354.

Đến cửa phòng thì có một nữ nhân viên khác đứng chờ, tặng cho Bạch Sanh một bó hoa, nói: "Cảm ơn quý cô omega đã đến khách sạn chúng tôi, chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ."

Bạch Sanh như cũ nhận lấy bó hoa, rối rít cảm ơn nữ nhân viên. Ở Pháp có khác, họ tôn trọng omega như tôn trọng một tín ngưỡng, bởi vì nhóm có khả năng sinh sản ra đời sau mạnh mẽ cũng chỉ có omega mà thôi.

Thiên đường là đây a~

Giang Huyền Tranh nhìn thấy Bạch Sanh vui vẻ như vậy không khỏi bật cười: "Xem chị kìa, y như con nít vậy."

"Thì sao chứ? Em có biết người Pháp tôn trọng và quý mến omega như thế nào không hả?" Bạch Sanh chỉ tay vào chóp mũi Giang Huyền Tranh: "Vì vậy em đừng hòng ức hiếp chị!"

"Em đã ức hiếp chị sao?" Kéo ngón tay xinh đẹp trên chóp mũi đặt lên môi cắn một cái, đôi thủy mâu linh động như hút cả hồn phách của Bạch Sanh: "Hửm? Sanh nhi, nói xem."

Mặt ngọc nghẹn đến đỏ bừng, Bạch Sanh thẹn quá hóa giận rút tay lại, một đường leo lên giường kéo chăn đi ngủ. Chuyến bay dài rút hết toàn bộ sức lực của hai người, hơn nữa bây giờ cũng đã tối rồi, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi lấy sức để ngày mai đi chơi.

Đáng tiếc thức ăn trên máy bay Bạch Sanh ăn không quen, ngủ được năm mười phút thì bật dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đang đảo lộn nhảy múa bên trong.

Giang Huyền Tranh đợi khi Bạch Sanh nôn xong mới từ tốn dùng khăn giấy lau miệng cho nàng, tiện tay vứt vào trong thùng rác.

"Làm sao vậy? Con lại làm chị khó chịu sao?"

"Khụ..." Bạch Sanh đưa tay đặt dưới vòi nước vẫn đang chảy mạnh, yếu ớt lắc đầu: "Chắc do không quen thức ăn trên máy bay nên mới khó chịu như vậy."

"Có cần gọi tiên sinh đến xem?"

"Không cần đâu, chị nằm nghỉ một lát là ổn thôi."

Bạch Sanh khịt khịt mũi hai cái, nàng không thích cái lạnh ở Paris chút nào, cứ như đang đứng trên một tảng băng trôi mà bốn bề là gió thổi lồng lộng.

"Được rồi."

Đường đi từ phòng tắm đến giường không được mười bước chân nhưng Bạch lười biếng vẫn làm nũng đòi Giang Huyền Tranh bồng mình ra cho bằng được.

Dây dưa một hồi cũng ra đến được giường ngủ, Giang Huyền Tranh bồng tiểu lão bà ở trong lòng đặt xuống nệm vải ấm áp, còn cẩn thận kê gối cho nàng tựa lưng vào.

Bạch lười biếng gác hai chân lên đùi của Giang Huyền Tranh, nũng nịu nói: "Xoa chân cho chị đi."

Giang Huyền Tranh không cho ý kiến, dịu dàng xoa từ gót chân dời qua ngón chân nho nhỏ đến đầu gối rồi quay ngược trở lại ấn vài huyệt vị dưới lòng bàn chân đầy thịt kia.

Bạch Sanh đặc biệt hài lòng, cả người vùi vào hai cái gối hơi trắng noãn, mi mắt nặng trĩu muốn khép lại nhưng vẫn cố miễn cưỡng mở ra.

Thời khắc này ngoài khung cửa Paris đã lên đèn, đẹp một cách kiêu hãnh, xa xa có thể thấy được đỉnh tòa tháp Eiffel ngạo nghễ đứng sừng sững dù cho qua bao nhiêu năm đi nữa.

Tuyết rơi trắng xóa, một màu trắng thanh khiết không nhiễm tạp chất, vẻ đẹp mê hoặc vạn vật.

Bạch Sanh cong mắt nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ phòng khách sạn, tuyết rơi ở đây cũng không khác tuyết ở nơi nàng sống, điều làm nên sự đẹp đẽ của nó là ánh đèn vàng hoa lệ hắt lên khiến những hạt tuyết như phát sáng giữa đêm.

"Còn mỏi không?"

"Không còn." Bạch Sanh cọ mặt vào gối hơi mềm mại, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Giang Huyền Tranh, tủm tỉm cười: "Ôm một cái đi~"

Giang Huyền Tranh phì cười, chống tay xuống giường tiến lại gần Bạch Sanh, một phát đem nàng ôm trọn ở trong lòng.

Lọt thỏm trong vòng tay ấm áp kia, Bạch Sanh hạnh phúc tưởng chừng có thể bay lên, mắt híp lại tạo thành cầu vồng nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy đặc biệt khả ái. Nữ nhân chính là như vậy, chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu nhất định sẽ trở nên xinh đẹp, kể cả người trong cuộc cũng thoát ra không được.

Hai người thoải mái ôm ấp trên giường còn tiểu Ban thì nằm dài trên thảm lau nhà, kêu ẳng ẳng vài tiếng, nó cũng đã phải đi một chuyến bay dài mới đến được Paris cùng hưởng thụ khí trời tươi đẹp ở Pháp.

Những gì ăn được hôm nay Bạch Sanh đều đã nôn ra hết, bụng bắt đầu cồn cào từng cơn, ra lệnh: "Em gọi đồ ăn đi, chị đói~"

"Hảo, hảo."

Giang Huyền Tranh cảm thấy hình như mình đang nuôi một con heo...

Tuy vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy lấy menu ở trên bàn đưa cho Bạch Sanh lựa món. Thức ăn ở khách sạn không chỉ bảo đảm về an toàn vệ sinh mà còn mời cả những đầu bếp nổi tiếng đến phục vụ, mong muốn những thượng đế của họ cảm thấy hài lòng về mọi thứ.

Vấn đề ở chỗ... đồ ăn mắc quá!!

Bạch keo kiệt xem đi xem lại muốn nát cái menu, sau đó lại than ngắn thở dài với tiểu lão công nhà mình, mặc dù biết đồ Tây không món nào rẻ nhưng có cần phải cắt cổ người ta vậy không?

Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ đoạt lại menu, tự mình gọi món, biết trước như vậy nàng tuyệt đối không giao menu cho Bạch Sanh xem. Biết là Bạch Sanh lo nghĩ cho tương lai của hai người, nhưng đã là tuần trăng mật tất nhiên phải hưởng thụ thật trọn vẹn rồi, không thể chỉ vì vài ba món ăn mà làm không khí mất vui.

Chưa đầy nửa tiếng thức ăn nóng hổi đã được mang lên, trên khay thức ăn còn đặt hẳn một nhành hoa hồng.

Tất nhiên là tặng cho omega duy nhất trong phòng này~

Khi biết phòng 1354 có một omega, giá tiền các món ăn được giảm đến một nửa, người Pháp đối với omega cực kỳ phóng khoáng, cũng tạm xem là họ tôn thờ những đối tượng chỉ chiếm khoảng 5% dân số thế giới.Đây được xem là một lối hành xử tinh tế dành cho omega, khiến họ cảm thấy được tôn trọng tuyệt đối và không bị xem là công cụ sinh đẻ của xã hội này.

Bạch Sanh cảm tưởng những omega sống ở đây sinh ra đã như quả trứng vàng hết người này đến người khác truyền nhau phủng trong lòng, đây cũng là nguyên nhân khiến omega Pháp khá thoải mái trong tất cả các phương diện.

Dùng xong bữa tối ngọt ngào dưới ánh nến vàng, hai người cùng nhau tắm rửa rồi quay trở về giường đi ngủ.

Đêm đầu tiên ở Paris, thủ đô ánh sáng, dịu dàng và trầm lặng trôi qua...

...

"Sao lại không bắt máy vậy chứ?"

Lan Linh đã gọi không dưới mười lần cho Bạch Sanh, kết quả chỉ nghe được tràng tiếng tút dài ở phía bên kia đầu dây truyền lại.

Đặng Khuynh đang chơi với con gái nhỏ, nghe Lan Linh nói thì phì cười: "Chúng ta bây giờ là ban ngày nhưng họ là ban đêm đấy, em có gọi nát điện thoại thì cũng không ai bắt máy đâu."

Lan Linh mím môi nghĩ ngợi, quyết định gửi một tin nhắn cho Bạch Sanh, mong rằng nàng sẽ sớm nhận được hồi âm.

"Em mau xem Quyên nhi nhà chúng ta này." Đặng Khuynh đưa tay chọc gò má của con gái nhỏ, đáy mắt đều là tiếu ý: "Càng lúc càng giống em, thật khả ái biết bao."

"Oa~"

Đặng Quyên vươn bàn tay nhỏ xíu của mình nắm lấy tay của mama, mắt cười cong cong, không khác biệt lúc Lan Linh cười là bao.

Đứa nhỏ này tuy là alpha nhưng lại phá lệ nhu thuận, từ lúc sinh ra đến giờ chỉ khóc nháo đúng một lần, về sau thì ngoan ngoãn mở to đôi mắt mèo quan sát mọi người. Tính cách này hoàn toàn bất đồng với Lan Linh, nàng hoạt bát ồn ào bao nhiêu thì đứa nhỏ này lại lười biếng yên lặng bấy nhiêu, có thể là giống với Đặng Khuynh lúc nhỏ.

Tuy vậy khi Lan Linh hỏi Đặng mẹ thì câu trả lời trái ngược hoàn toàn, Đặng Khuynh lúc nhỏ rất nghịch, thậm chí còn hay phá hỏng đồ dùng trong nhà, điều này có cả cô dì chú bác nội ngoại hai bên làm chứng. Trong lòng Lan Linh thầm nghĩ không biết có phải cha mẹ quá hoạt bát quá năng nổ nên con mới chậm chạp và lười biếng như vậy hay không?

Dù thế Lan Linh vẫn rất yêu thương tiểu Đặng Quyên, đứa nhỏ này nhu thuận cũng không phải một điều xấu, hơn nữa là alpha điềm tĩnh một chút mới thể hiện được phong thái.

Lan Linh nắm lấy ngón tay bé xíu của con gái, hai mắt lấp lánh hữu thần: "Em rất trông chờ đứa nhỏ của A Sanh ra đời đấy."

"Hửm?" Đặng Khuynh mờ mịt: "Tại sao?"

"Bọn em đã hứa với nhau rồi." Lan Linh cong mắt cười, đắc ý nói: "Nếu một người sinh con là alpha, người còn lại có con là omega thì nhất định sẽ kết thông gia với nhau!!"

Đặng Khuynh bất đắc dĩ liếc nàng một cái: "Chuyện hôn nhân trọng đại không nên lấy làm trò đùa như vậy."

"Chị nhìn em giống đùa hay sao?" Lan Linh gắt gỏng, rõ ràng là không đồng tình với việc Đặng Khuynh chỉ trích mình: "Chị có biết omega chỉ chiếm 5% dân số hay không? Nếu không nhanh tay chỉ sợ Quyên nhi nhà chúng ta không có phối ngẫu, có thể chị cảm thấy đây là chuyện bức ép, nhưng với em đây là việc hệ trọng quyết định tương lai của Đặng gia!!!"

Đặng Khuynh đổ một đầu mồ hôi lạnh, nàng không hiểu Lan Linh nói thế nào một hồi lại đẩy lên đầu nàng một đống tội danh, đúng là không nên chọc giận omega~