Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 62




Mặc dù chuyến bay bắt đầu lúc 9h nhưng Bạch Sanh đã ngồi chờ ở sân bay lúc 7h, đơn độc ngắm nhìn khung cảnh sân bay náo nhiệt. Có kẻ đi đón người thân trở về, có kẻ tiễn người yêu thương đi xa, đủ loại cảm xúc, chỉ là không ai hiểu được cuộc đời là những lần hội ngộ rồi từ ly vội vã.

Đỗ quản gia cẩn thận bước đến chỗ Bạch Sanh, hai tay đưa cho nàng vé máy bay và một ít giấy tờ cần thiết: "Phu nhân nhờ tôi nói với cô là cô ấy có việc bận không đến được, nhưng sau khi thu xếp xong mọi chuyện sẽ qua đó với Bạch tiểu thư."

"Cảm ơn ông."

Bạch Sanh tiếp nhận vé máy bay và giấy tờ, trầm mặc nhìn máy bay nặng nề cất cánh. Trong chuyến bay đó, sẽ chở những ai? Là bao nhiêu người được hội ngộ? Bao nhiêu kẻ phải phân ly?

Trong lòng Bạch Sanh hiểu rõ, lần này nàng đi, về sau nàng khó lòng gặp lại Giang Huyền Tranh nữa. Chỉ sợ khi nàng trở về, Giang Huyền Tranh đã không còn yêu nàng như hiện tại nữa, đã có thể triệt để quên nàng mà yêu một người khác tốt hơn rất nhiều.

Đồng hồ nhích từng nhịp nặng nề, dòng người hối hả không ngừng lướt qua nhau.

Chờ mãi đến 8h30 Bạch Sanh mới chịu đứng dậy, lặng lẽ kéo hành lý của mình, đơn độc tiến vào khu vực kiểm soát vé. Tay vẫn đặt trên tiểu phúc, dịu dàng vuốt hai cái, đáy mắt lộ ra một tia không nỡ, vẫn là nàng yếu đuối quay đầu nhìn lại một lần nữa.

Sảnh chính vẫn náo nhiệt, chỉ là không có hình bóng của người nàng mong chờ.

Bạch Sanh nặng nề thở ra một hơi, tay vuốt ve tiểu phúc: "Đừng buồn con nhé, hôm nay chúng ta đi đều là mong mẹ của con có thể sống hạnh phúc hơn."

Ngẩng đầu nhìn đoàn người vẫn nối tiếp nhau không ngừng, Bạch Sanh khuynh thân kéo hành lý, lẳng lẽ tiến vào khu soát vé...

Chạy đến sân bay cũng đã gần 10h, Giang Huyền Tranh hoảng hốt nhìn bốn bề sảnh chính náo nhiệt, dòng người nối đuôi nhau qua lại tấp nập chỉ là không thấy người nàng tìm kiếm ở đâu cả.

"Sanh nhi!! Sanh nhi!!!"

Không nghe thấy tiếng đáp lại, mọi người đưa mắt nhìn nàng, đều không hài lòng với việc nàng hét toáng lên ở trong sảnh chính như vậy.

Giang Huyền Tranh mặc kệ người khác nghĩ gì về nàng, vội vàng kéo lấy một nữ tiếp viên, kích động hỏi: "Cô cho tôi hỏi chuyến bay đến Pháp đã khởi hành chưa?"

Nữ tiếp viên lễ độ trả lời: "Đã bay được gần một tiếng rồi."

Giang Huyền Tranh suy sụp hoàn toàn, ngơ ngác nhìn bốn phía sân bay, dáng vẻ lúc này chẳng khác nào đứa trẻ lạc đường chơi vơi giữa biển người xa lạ. Trấn định lại tinh thần, cố sức lách người vào đám đông thử tìm kiếm Bạch Sanh, kết quả vẫn như cũ không thay đổi được gì. Đoàn người hối hả ngược xuôi, lại không thấy được bóng dáng người nàng tìm kiếm.

"Sanh nhi! Sanh nhi chị ở đâu?"

Đám đông náo nhiệt không thấy Bạch Sanh, Giang Huyền Tranh vội vàng lách người rời khỏi, một mạch chạy khắp sảnh chính của sân bay.

Dòng người thưa thớt dần, không ai thấu nỗi đau trong lòng nàng.

Không biết đã tìm bao lâu, chân cũng phát đau nhưng Giang Huyền Tranh không từ bỏ, cô đơn đưa mắt nhìn bao quát bốn phía chính sảnh thưa người qua lại. Chẳng mấy chốc, trong sảnh chẳng còn bao nhiêu người, chỉ là vẫn nhìn không thấy Bạch Sanh ở nơi đâu.

"Sanh nhi..."

Giang Huyền Tranh suy sụp đổ gục xuống sàn lạnh băng băng, cả người co rúm lại thành một đoàn, đem đầu vùi vào hai tay cố ngăn tiếng nức nở yếu ớt thoát ra ngoài. Bạch Sanh đi rồi, không còn ở nơi này nữa, thời gian trôi qua nàng ấy đã chẳng nguyện ý chờ đợi nàng rồi...

"Sanh nhi... tại sao lại như vậy... tại sao lại bỏ đi..."

Người qua đường lạnh lùng nhấc chân bước đi, đối với đau đớn của người trong cuộc chẳng thể hiểu được, cũng không muốn dành thời gian để tìm hiểu. Tiếng bước chân vẫn dồn dập, chỉ là dòng người thưa thớt dần, tiếng kéo hành lý vang lên lạch xạch lạch xạch trên sàn nhà lạnh lẽo.

Đôi giày bata trắng ôm trọn bàn chân bé nhỏ, mỗi khi gió thổi sẽ khiến làn váy hoa ren bạch sắc nhẹ nhàng lay động.

Cảm nhận có người chạm vào mình, Giang Huyền Tranh bài xích tránh né, yếu ớt nói: "Đừng chạm vào tôi!"

"Cái này..." Đối phương thoáng ngập ngừng, kết quả vẫn mở miệng gọi thêm lần nữa: "A Tranh, em sao lại ngồi ở đây?"

Tiếng nói quen thuộc đánh thẳng vào đầu Giang Huyền Tranh đau điếng, nàng dùng tốc độ nhanh nhất đứng bật dậy, hai mắt trừng trừng mở lớn nhìn người đứng trước mặt.

Làn váy trắng tinh khiết, tóc dài tùy tiện xõa ở phía sau, khuôn dung trong trẻo như ngọc in hằn trong tâm khảm của Giang Huyền Tranh.

"Sanh nhi!"

Không chần chờ mà lao vào ôm chặt đối phương, nàng sợ rồi, nàng sợ một lúc lơ đễnh nàng sẽ lại đánh mất nữ nhân mà nàng yêu thương nhất.

Bạch Sanh giật mình một chốc, nhưng rồi cũng đáp lại cái ôm ấm áp của Giang Huyền Tranh, dịu dàng vuốt lưng nàng: "Không nên khóc, đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc đây?"

Giang Huyền Tranh không biết phải nói những gì, không biết phải trả lời thế nào, nàng lúc này chỉ muốn ôm Bạch Sanh thật chặt, khỏa lấp nhớ nhung xa cách nhiều ngày qua.

Hai người đứng giữa dòng người náo nhiệt lướt qua, ôm chặt lấy nhau, cảm giác vụt mất lại tìm thấy nhau không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Mất một lúc lâu Giang Huyền Tranh mới bình tĩnh lại được, lung tung lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào hỏi: "Không phải chị sẽ bay chuyến 9h sao? Em còn nghĩ chị đã đi mất rồi."

Bạch Sanh chậm rãi lấy trong túi giấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng giúp Giang Huyền Tranh lau nước mắt: "Lúc chuẩn bị lên máy bay chị nghe bên sân bay thông báo tên chị, lúc đó chị cũng không biết xảy ra chuyện gì mới theo nhân viên ra ngoài xem thử. Nào ngờ lại thấy buổi họp báo phỏng vấn của em, lời mà em nói... chị... chị thật sự không đành lòng bỏ em lại."

"Sanh nhi." Giang Huyền Tranh lần nữa đem nàng ôm chặt vào lòng, thì thầm: "Sẽ không đi nữa đúng không?"

Ý cười trong mắt Bạch Sanh càng đậm hơn: "Ân, sẽ không đi nữa."

Giang Huyền Tranh ôm Bạch Sanh thêm một lúc mới chịu buông ra, chậm rãi lùi lại một chút, không nói không rằng nửa quỳ nửa ngồi trước mặt nàng.

"A!" Bạch Sanh hoảng hốt kêu lên, đưa tay muốn đỡ nàng dậy: "Em làm cái gì vậy? Mau đứng dậy đi."

Giang Huyền Tranh không có ý muốn đứng dậy, chậm rãi lấy trong túi áo khoác một cái hộp đỏ vỏ nhung, nhỏ chưa đến nửa gang tay. Bàn tay run rẩy đem hộp nhỏ mở ra, không khó đoán được bên trong là một chiếc nhẫn, kiểu dáng trang nhã đẹp mắt, nhìn một cái đã nhận ra đây là mẫu nhẫn mới nhất của công ty Phương gia.

"Lấy em có được hay không?"

Lời nói chân thành tha thiết, còn mang theo ba phần cầu khẩn, nếu như Bạch Sanh từ chối rất có thể nữ nhân này sẽ tại đây mà khóc ngất!!

Bạch Sanh cảm động không ngớt, bàn tay siết chặt rồi thả lỏng, ngập ngừng rất lâu vẫn chưa nói được một lời trọn vẹn. Vạn vạn không ngờ những người có mặt trong sảnh chính sân bay cũng ủng hộ Giang Huyền Tranh, thúc giúc Bạch Sanh mau đồng ý, có người chân thành muốn mang đến hạnh phúc chỉ có ngốc mới không chấp nhận.

Đến cả Lâm Thác và Từ Giai Thượng cũng có mặt, thấy một cảnh đặc sắc như vậy tất nhiên sẽ đứng ở bên ngoài hóng hớt chuyện vui.

Chờ mãi không nghe Bạch Sanh trả lời, Lâm Thác liền thúc khuỷu tay nàng: "Chị còn không mau trả lời a? Người ta quỳ đến mỏi chân rồi kìa, người ta là đại minh tinh đó, ở trước mặt nhiều người mà cầu hôn chị rồi, chị còn chưa đủ cảm động sao?"

Bạch Sanh hốc mắt hoe đỏ, chậm chạp đưa tay về phía của Giang Huyền Tranh.

Trong mắt Giang Huyền Tranh ban đầu là nóng lòng hồi hộp, nhưng khi thấy Bạch Sanh nguyện ý đưa tay cho nàng, đáy mắt liền vỡ òa hạnh phúc, vội chộp lấy ngay tức khắc đeo nhẫn vào ngón tay xinh đẹp kia.

Giống như sợ Bạch Sanh lại đổi ý, bộ dáng hệt như con khỉ nhỏ bị dí lửa vào mông.

Bạch Sanh nhịn không được mà bật cười, đón nhận cái ôm ấm áp từ phía Giang Huyền Tranh, đã từ rất lâu rồi nàng mong chờ ngày hạnh phúc này đến với nàng...

Bốn phía truyền đến tiếng vỗ tay kịch liệt, mọi người không ngừng chúc mừng cho các nàng. Nhanh nhất vẫn là phóng viên nhà báo, bọn họ chạy tới chạy lui chụp lại những khoảnh khắc đẹp mắt này, xem ra tin tức hot nhất hôm nay sẽ là việc đại minh tinh Giang nữ thần cầu hôn bạn gái.

Lâm Thác hé môi nhỏ mỉm cười, thông báo một tin đủ chấn động: "Chị Lan Linh đang ở bệnh viện, chúng ta sẽ đi thăm chứ?"

"Bệnh viện?" Bạch Sanh vội buông Giang Huyền Tranh ra, sợ hãi tràn ngập trong mắt: "Sao cậu ấy lại ở bệnh viện? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì à?"

"Tất nhiên là không rồi." Lâm Thác cong mắt: "Chị Lan Linh sinh con tất nhiên phải vào bệnh viện a~"

Nghe xong, Bạch Sanh liền kéo kéo cánh tay của Giang Huyền Tranh, đầy mặt gấp gáp: "Chúng ta mau đi thôi."

...

"A Khuynh, cho em xem con một cái đi."

Lan Linh buồn bực lên tiếng, nữ hộ lí vừa bồng con đến thì Đặng Khuynh đã giành ôm, giành rồi thì thôi đi còn ôm mãi không chịu cho nàng nhìn con một cái nữa.

Đặng Khuynh xấu hổ cười trừ, chậm rãi bồng con đến chỗ của Lan Linh: "Em xem đi."

Nhẹ nhàng kéo góc khăn ra, hiện lên gương mặt nho nhỏ vặn vẹo sắp khóc của oa nhi, hai tay nhỏ quơ quào trong không trung dường như là muốn nói cái gì đó. Đường nét trên mặt vẫn chưa nhìn rõ, cơ thể nhỏ xíu như một đoàn bột, đến cả ngón tay ngón chân cũng bé tí, nhìn thế nào cũng thấy khả ái.

Lan Linh phi thường cảm động, bé con nàng trông ngóng cũng đã ra đời rồi, là đứa con mà nàng cực khổ hoài thai đã bình bình an an mà đến bên cạnh nàng.

"Tiểu hài tử..."

Lan Linh vuốt vuốt gò má bầu bĩnh kia, tuy nặng chưa đến 3kg, nhưng tiểu hầu tử này vẫn trắng trẻo mập mạp không thua kém những đứa trẻ khác.

Đặng Khuynh khom người hôn lên trán Lan Linh, thâm tình nói: "Cảm ơn em."

Lan Linh ôm con vào lòng, hạnh phúc cong mắt cười, thoáng thấy khóe mắt đong đầy nhãn lệ.

Đang yên đang lành cửa lại bị đẩy mạnh ra, ở bên ngoài Bạch Sanh dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến chỗ của Lan Linh, không nói không rằng ôm chầm lấy nàng.

"Mình xin lỗi, Lan Linh! Lẽ ra mình phải nhớ là cậu sắp sinh mới đúng, không thể ở bên cạnh cậu những lúc khó khăn như vậy, mình thật có lỗi."

"Không có gì đâu, không có cậu còn có A Khuynh mà." Lan Linh híp mắt, tràn đầy vui vẻ nói: "Cậu mau xem, đứa nhỏ này có đáng yêu hay không?"

Bạch Sanh nhìn theo, phát hiện trong tay Lan Linh đang ôm một tiểu hầu tử, mặt nhỏ vẫn còn đỏ ửng, cánh tay bé xíu cứ ra sức quơ quào trong không trung.

"Đáng yêu quá." Bạch Sanh nhịn không được mà nói: "Mình ôm nó nhé?"

"Được thôi."

Bạch Sanh cả thở mạnh cũng không dám, cẩn trọng ôm đứa nhỏ lên, trong mắt tràn ngập tiếu ý. Vừa vặn Giang Huyền Tranh, Từ Giai Thượng và Lâm Thác cũng đi vào, thấy Bạch Sanh ôm tiểu hài tử, tiểu màn thầu nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh xem thử.

"Nya, hảo khả ái." Lâm Thác phấn khích nói: "Chị Lan Linh, đứa nhỏ này đáng yêu quá, chị làm sao có thể sinh một đứa nhỏ mập mạp như vậy a?"

Lan Linh chẳng biết phải trả lời câu hỏi của Lâm Thác thế nào, cười cười cho qua.

Từ Giai Thượng không chút nể tình kéo cái khăn ra, ngạc nhiên nói: "Là tiểu alpha sao? Béo ú đến nổi nhìn không thấy gà nhỏ đâu cả."

"Cái này gọi là phì nộn!" Lâm Thác vỗ vào tay của Từ Giai Thượng, không hài lòng nói: "Chị luôn chỉ biết khi dễ hài tử."

Từ Giai Thượng nhún nhún vai: "Cái này khác biệt, em sinh thì chị tất nhiên sẽ không khi dễ."

Lâm Thác liếc trắng mắt!

Bạch Sanh lại cực kỳ phấn khởi đối Giang Huyền Tranh nói: "Tranh nhi em xem, đứa nhỏ này thật đáng yêu."

Giang Huyền Tranh cũng chỉ liếc mắt một cái, hời hợt gật đầu.

Trong lòng Bạch Sanh chấn kinh, lẽ nào Giang Huyền Tranh không thích hài tử?

Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh đã bị dập tắt khi bên ngoài có một nam beta khác đi qua, trên tay bồng theo một cái bọc vải nho nhỏ, cười cười nói nói với đứa con gái mới sinh của mình.

Đột nhiên Giang Huyền Tranh lại bỏ chạy ra khỏi phòng, đuổi theo cái nam beta kia.

"Làm ơn dừng lại một chút!"

Nam beta kia thật sự dừng lại, đứa mắt nhìn Giang Huyền Tranh, nhận ra nàng là một alpha không khỏi hiếu kỳ: "Tiểu thư có gì sao?"

"À, cái kia." Giang Huyền Tranh chỉ vào cái bọc vải trên tay hắn, hỏi: "Đứa nhỏ đó là omega sao?"

Nam beta gật gật đầu, cười nói: "Vợ tôi là omega, cô ấy đã sinh đứa nhỏ này cho tôi, giống cô ấy đều là omega nữ tính."

"Tôi ôm một chút được không?"

Phát hiện Giang Huyền Tranh rất thích bé gái sơ sinh là omega, nam beta cũng không từ chối mà đưa cho nàng ôm.

Đáy mắt tràn ngập vui sướng, xem con của nam beta kia giống như con của mình, dịu dàng sờ sờ gò má phúng phính kia. Đứa nhỏ cũng rất thích Giang Huyền Tranh, ngước đôi mắt ngây thơ nhìn nàng, ngón tay bé xíu nắm chặt lấy ngón tay nàng không chịu buông.

"Đáng yêu quá." Giang Huyền Tranh vừa ôm đứa nhỏ vừa nói: "Tôi có thể giống anh thì tốt quá, có một đứa nhỏ omega."

"Người khác đều mong có con là alpha, cô lại thích sinh con là omega?" Nam beta kia cười cười nói tiếp: "Bất quá tôi giống cô vậy, đều rất thích có một đứa nhỏ omega, thật đáng yêu biết bao. Lần đầu vợ tôi sinh ra beta, tôi cũng khá thất vọng, nhưng lần này may sao lại sinh được một tiểu omega, đúng là trời không phụ lòng người mà."

"Nếu tôi được như vậy thì tốt quá." Giang Huyền Tranh sủng nịch nhìn đứa nhỏ trong lòng mình: "Tôi cũng muốn có một đứa nhỏ là omega."

Bạch Sanh bám ở cửa nghe thấy tất cả, trong lòng an tâm một nửa, hóa ra không phải Giang Huyền Tranh ghét trẻ con mà là thích có con là omega. Nhưng nàng lại lo lắng hơn, nếu nhỡ như con nàng là alpha, Giang Huyền Tranh có ghét bỏ hay lạnh nhạt giống như đối với con của Lan Linh không?

Ở bên cạnh Lâm Thác hiếu kỳ hỏi Từ Giai Thượng: "Chị thích con của chúng ta là alpha hay omega?"

"Chị thì sao cũng được." Từ Giai Thượng híp mắt cười: "Chỉ cần em sinh là quá tốt rồi."

Lâm Thác hé miệng xấu hổ cười~

Bạch Sanh không quản hai người đang liếc mắt đưa tình, một đường đến chỗ Lan Linh, đem tiểu hài tử giao lại cho nàng.

"Thế cậu đã nghĩ ra tên cho nha đầu này chưa?"

"Đúng nhỉ?" Lan Linh quay sang Đặng Khuynh mà nói: "Con chúng ta vẫn chưa có tên nữa."

Đặng Khuynh nghĩ ngợi một chút, nói: "Gọi Quyên đi, được chứ?"

Lan Linh nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, gọi thử một tiếng Đặng Quyên, đứa nhỏ này liền vung vẩy tay, dường như là rất thích cái tên này.

"Vậy sau này gọi con là Đặng Quyên, nhé?"