Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 55




Không ngoài dự đoán, tin tức hot nhất ngày hôm nay chính là Giang nữ thần cùng Dịch tiểu hoa đán công khai tình cảm ở trước mặt nhiều người, còn thân mật khóa môi nhau.

Tin này không khác gì một đòn thật đau đánh vào lòng Bạch Sanh, nàng đã từng hi vọng rất nhiều, kết quả vẫn tránh không được thất vọng tràn trề. Một mình lang thang trên đường lớn, dừng lại trước vạch dừng chờ qua đường, nước mắt lẳng lặng theo khóe mắt trượt dài xuống.

Trên màn hình lớn đặt trước một tòa nhà vẫn đang phát tin tức, hình ảnh đẹp mắt đó như một con dao sắt bén cứa nát trái tim nàng. Bạch Sanh đổ gục xuống vệ đường, tay ôm mặt nức nở khóc lớn, nàng thua rồi, vĩnh viễn thua dưới danh vọng hào quang.

Bất cứ ai cũng sẽ bị danh vọng tiền tài che mờ đôi mắt, quên đi ân nghĩa...

Trước đây là Hàn Thuần, bây giờ là Giang Huyền Tranh, nàng vẫn là người bị bỏ lại ở phía sau. Tình yêu hóa ra là trò chơi tuổi trẻ, là một thứ phù phiếm xa hoa mà cả đời này Bạch Sanh cũng không thể chạm đến được.

Người nàng yêu nhất phản bội nàng tìm đến bốn bề hào quang.

Người nàng tin tưởng nhất ruồng bỏ nàng giữa dòng người xa lạ.

Người nàng một mực khẳng định có thể đi đến tương lai lại lạnh lùng buông đôi tay ra giữa đường dài hun hút.

Liệu trên đời này còn ai có thể khiến nàng tiếp tục tin tưởng? Hay cả đời này chỉ có thể ôm giấc mộng thanh xuân sẽ có một ai đó dừng chân vì nàng? Cuộc đời này không có hạnh phúc thật sự, chỉ có những ảo tượng về một tương lai mà bản thân thêu dệt nên, che giấu đằng sau là vô vàn đắng cay dối lừa.

Bạch Sanh là kẻ thất bại nhất trên đời này, không học vấn, không sự nghiệp, không tiền tài, không người yêu càng không có con cái. Tất cả những thứ tốt đẹp nhất đều đã đem dâng hết cho người, nhận lại là chồng chất đau thương xé nát tâm can.

Yêu nhiều như vậy nhận lại được cái gì?

Một cái chớp mắt, tình cảm hóa hư vô, thua dưới tiền tài vật chất xa hoa. Bạch Sanh không có gì cả, chỉ có một trái tim chân thành bị giẫm nát dưới chân người mà nàng hết lòng trao trọn niềm tin.

Đời người thanh xuân không hai lần lặp lại, chỉ còn nàng ngu ngốc làm lỡ mất thanh xuân của mình. Chờ đợi cái gì nữa đây? Hay chính là muốn gặp lại cơn mưa tháng sáu năm ấy, đoạn tình cảm mà nàng vẫn hay mơ ước khi ngồi trên ghế nhà trường? Sẽ chẳng có đồng học nào ngượng ngùng kéo tay áo nàng bày tỏ, càng không có ai vì nàng mà nguyện ý dừng lại, tất cả đều vô tình lướt qua, để lại nỗi đau câm lặng.

Người đi đường chỉ trỏ vào nàng, cười nhạo có, trêu chọc có, lãnh đạm lướt qua cũng có, chỉ là không ai dừng lại hỏi nàng có ổn hay không.

Bạch Sanh cứ khóc như vậy, khóc cho hết đau thương trong lòng, không cho nước mắt đừng bao giờ rơi nữa. Tình yêu là một trò cá cược, kẻ thắng có được mọi thứ, kẻ thua nhận lại không chỉ bàn tay trắng mà là đau thương đeo đuổi cả đời.

Thậm chí, yêu một ai đó giống như chơi bóng rổ vậy. Ai yêu trước người đó là quả bóng, ai yêu sau người đó là kẻ dẫn bóng. Quả bóng cả đời cũng chỉ nghe theo chuyển động tay thoăn thoắt của kẻ có được bóng trong tay, không bao giờ xác định được phương hướng chính mình. Cho dù bóng có vào rổ thì da thịt cũng bị mặt đất cào nát, lớp da dày đến đâu cũng có ngày rách bươm tan nát.

Bạch Sanh đã không còn lý do gì để cố gắng nữa, chính nàng đã trộm nghĩ nếu ngày đó nàng không giúp đỡ Giang Huyền Tranh thì hôm nay có thể tim đã không đau như vậy.

Bốn phía đèn đường soi rọi, dòng xe hối hả lướt qua nhau, không màn đến bi thương của kẻ khác, càng không rảnh rỗi đến mức dừng lại hỏi thăm đôi câu.

Mưa rơi rồi, không rõ là mưa hay nước mắt, hay thậm chí là nước mắt rơi quá nhiều hóa thành mưa đêm. Bạch Sanh cứ ngồi ở vệ đường mà khóc, nàng không biết chính xác mình phải làm gì, phải đi đâu, phải sống tiếp như thế nào.

Dòng người đông đúc như vậy, vẫn chẳng ai thấu hiểu được ai.

Cuộc đời tăm tối chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp bi thương, hồn tan vỡ thành trăm mảnh, còn lại chỉ là thân xác kiệt quệ co quắp dưới màn mưa dày đặc.

Chết rồi cũng tốt, đi theo cha mẹ, không cần phải đau lòng nữa. Mãi mãi dừng lại ở năm mười tám tuổi, mãi mãi ngu ngốc, mãi mãi không chịu trưởng thành.

Chẳng biết đến khi nào, ngẩng đầu lên thì phố xá đã thưa người, hàng quán tắt đèn đóng cửa im lìm. Kẻ khác nghĩ nàng điên rồi, không dám đến gần nàng dù chỉ ba bước, càng đừng nói đến hỏi thăm.

Đêm nay thật lạnh, là cõi lòng nàng lạnh hay là trời đất hóa sương mờ?

Bạch Sanh co rúm người dựa vào trụ đèn, bộ quần áo trên người ướt sũng, thậm chí mấy tên lưu manh đi ngang qua đều cho rằng nàng điên mà không dám lại gần. Đêm hôm đó, Bạch Sanh cứ ngồi ở vệ đường, nàng nhìn đèn đường lấp lánh ở trên đầu, nàng nhìn nước mắt xuôi dòng.

...

"Sanh nhi!! Sanh nhi!!!!!"

Giang Huyền Tranh chạy hết mười hai con đường, phải, là mười hai con đường. Nàng không dám ngồi xe, nàng sợ một lúc lơ đãng sẽ lỡ mất Bạch Sanh, nàng cứ chạy như vậy, chưa từng ngơi nghỉ một phút giây nào.

Bạch Sanh không về, nàng đã không suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết cố sức chạy đi tìm, còn đi nhất định là sẽ thấy.

Tại sao lại bỏ đi? Tại sao một lời cũng không nói? Mâu thuẫn thì cùng nhau nói, hà tất lại phải tàn nhẫn rời đi như vậy?

Nhất định là Bạch Sanh đã thấy đoạn tin tức đó, nhất định là đã hiểu lầm nàng!

Điện thoại trong tay rung lên, Giang Huyền Tranh vội vã bắt máy.

Là Lan Linh, đầu dây truyền đến tiếng nói hoảng hốt: [Đã tìm thấy Bạch Sanh chưa?]

"Vẫn chưa!!" Giang Huyền Tranh gấp gáp nói: "Bên chị thì sao? Vẫn chưa tìm thấy à?"

[Không thấy cậu ấy!] Lan Linh hoảng đến phát khóc, tay ôm tiểu phúc đã rất lớn của mình, run rẩy nhấc chân đi trên phố: [Cậu ấy có thể đi đâu được chứ? Em đã tìm thử những nơi cậu ấy hay đến chưa?]

"Đã tìm hết rồi vẫn không thấy." Giang Huyền Tranh đưa mắt nhìn bốn phía đường phố vắng lặng, tâm cũng chết nửa đoạn: "Chị ấy thật sự bỏ đi rồi..."

[Em phải bình tĩnh.] Mặc dù bản thân là kẻ hoảng hốt nhất nhưng Lan Linh vẫn không muốn khiến Giang Huyền Tranh lo lắng thêm: [Tìm lại lần nữa đi, chị, A Khuynh và phía Từ chủ tịch sẽ phụ em tìm A Sanh!]

"Cảm ơn mọi người, em tắt máy đây."

Nhận được tiếp đáp lời đồng ý của đầu dây bên kia, Giang Huyền Tranh vội vã nhét điện thoại vào túi áo khoác, nhấc chân quẹo sang một hẻm nhỏ khác tìm kiếm thử.

Bên Lan Linh cũng náo loạn không kém, thân là omega lại còn sắp sinh vẫn không từ bỏ tìm kiếm, từ chiều đến giờ nàng đã đi không dưới năm con đường để tìm khuê mật của mình.

Đặng Khuynh dìu đỡ nàng bước đi, lo lắng giấu không được trong mắt: "Hay là em về nhà trước đi, chị sẽ thay em tìm."

"Không được." Lan Linh siết chặt nắm tay, đôi mắt hoe đỏ: "Em không thể bỏ mặc A Sanh, hiện giờ cậu ấy nhất định rất cô đơn..."

Lẽ nào Đặng Khuynh còn không hiểu Lan Linh, nữ nhân này trọng tình trọng nghĩa, đối với Bạch Sanh xem như chị em trong nhà mà đối đãi. Hôm nay Bạch Sanh xảy ra chuyện, Lan Linh lo lắng không thua kém Giang Huyền Tranh, thà rằng đi bộ cũng không muốn ngồi xe sợ rằng kính xe phản sáng sẽ che mất tầm nhìn.

Bụng dưới đau thắt, Lan Linh đổ sụp xuống may mắn được Đặng Khuynh đỡ lấy, nếu không là cả mẹ và con đều đáp đất rồi.

"Không được rồi, em phải lên xe ngồi cho chị!!" Đặng Khuynh cứng rắn nói: "Bên Từ chủ tịch đã giúp đỡ nhất định sẽ tìm ra Bạch Sanh nhanh thôi, nếu em cứ chống đỡ như vậy sẽ sảy thai đó!!"

Lan Linh cắn chặt hàm răng lại với nhau, ngước nhìn phố xá vặng lặng không người, lòng quặn thắt đau đớn. Bạch Sanh sợ tối như vậy nhất định sẽ hoảng muốn chết, nếu nàng còn chậm chạp lãng phí thời gian ở đây thì không tốt chút nào.

"Chúng ta đi xe..."

Đặng Khuynh hài lòng gật đầu, dùng sức ôm Lan Linh vào trong xe hơi vẫn luôn có tài xế chạy theo phía sau.

Đường đi khá vắng, nếu nhìn qua kính vẫn có thể thấy rất rõ khung cảnh bên ngoài. Lan Linh dán cả người vào kính xe, hai mắt mở trừng trừng nhìn hai bên vệ đường, nàng chỉ nhìn như vậy, cũng không chắc chắn Bạch Sanh sẽ ở đó.

Vạn vạn không ngờ đến, lúc đi qua một khúc quanh ngã tư lại phát hiện một người ngồi co rúm bên vệ đường, tóc tai bết dính vào mặt. Người đang ngồi lại đột nhiên đứng dậy, chậm chạp đi ra ngoài đường lớn.

Ở cách đó không xa một chiếc xe tải vẫn đang lao nhanh đến, người kia là cố tình lao đầu ra ngoài!!

"A Sanh!!!"

Lan Linh gần như thét lên trong tuyệt vọng, không nghĩ nhiều đã túm lấy vô lăng từ tay của Đặng Khuynh, chuyển hướng muốn chặn đầu xe tải lại.

"Lan Linh, em đang làm cái gì vậy hả?"

Đặng Khuynh chụp cánh tay Lan Linh lại nhưng vẫn không ngăn được nàng ấy liều lĩnh đâm đầu vào xe tải.

Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm, quét một đường dài trên mặt đất, vụt qua đứng chắn trước Bạch Sanh hai mét. Vừa lúc đó xe tải cũng lao đến, nhưng may mắn đã thắng xe lại kịp, cách đầu xe của Lan Linh chưa đến 20cm.

Lan Linh đổ gục trên vô lăng thở dốc, nàng cảm thấy nửa cái mạng cũng bay mất rồi.

Đặng Khuynh vội xốc đỡ nàng dựa vào lòng mình: "Không sao, mọi việc ổn rồi."

Lan Linh nuốt một ngụm nước bọt, dùng sức chống đỡ cơ thể gắng sức bước xuống xe. Nào ngờ lại thấy Bạch Sanh nằm ngất xỉu trên đường, không biết là do mệt mỏi hay là sợ hãi nữa.

"A Sanh!! Cậu mau tỉnh lại!!" Lan Linh vỗ mặt Bạch Sanh mấy cái nàng ấy vẫn không tỉnh, hoảng hốt kéo tay Đặng Khuynh: "Chị giúp em, mau giúp em đưa cậu ấy vào bệnh viện đi!!"

"Hảo, hảo."

Đặng Khuynh vội vã khom người ôm Bạch Sanh lên, một đường tiến thẳng về phía xe hơi vẫn đang đỗ gần đó. Đợi Lan Linh vào trong xe rồi, Đặng Khuynh mới dúi tiền vào tay tài xế xe tải, mong hắn bỏ qua việc này không truy cứu nữa. Tài xế xe tải cũng hiểu người giàu có không dễ đắc tội, hắn chỉ có thể nhận tiền rồi lên xe tiếp tục hành trình.

Xe lao thẳng đến bệnh viện gần nhất, Lan Linh vẫn không quên báo tin lẫn địa chỉ bệnh viện cho Giang Huyền Tranh.

Sớm nhận được tin người của phía Đặng tổng sẽ chuyển đến bệnh viện này nên tập thể y bác sĩ đã tập trung ở bên ngoài, đợi khi Bạch Sanh được đặt lên giường liền vội vã đẩy vào phòng cấp cứu.

Giang Huyền Tranh đến thì Bạch Sanh cũng đã ở trong phòng cấp cứu hơn nửa tiếng, suy sụp đổ gục trước cửa phòng cấp cứu, giấu không được vẻ bất lực yếu đuối của mình.

"Chị Bạch Sanh là người tốt, nhất định không có chuyện gì đâu." Lâm Thác vỗ vỗ vai Giang Huyền Tranh khuyên nhủ: "Cậu không cần lo, bác sĩ cũng nói không có gì đáng ngại."

Giang Huyền Tranh không nói gì, cứ ngồi ngây ra đó, dường như cảm thế giới đã đổ sụp trước mặt nàng.

Biết khuyên thế nào cũng vậy, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn đợi chờ.

Nửa tiếng sau đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ đẩy cửa ra ngoài, nhìn xung quanh hỏi: "Cho hỏi ai là người nhà của cô Bạch?"

Giang Huyền Tranh chống đỡ thân thể mệt nhoài đứng dậy, gấp gáp nói: "Là tôi, tôi là chồng của cô ấy."

"Sức khỏe của cô Bạch không tốt lắm, theo hồ sơ bệnh án đã không dưới hai lần nhập viện, hơn nữa tình trạng lao lực trở nên rất nghiêm trọng. Tôi đề nghị người nhà nên ra sức chăm sóc bệnh nhân hơn nữa, tránh để bệnh nhân xúc động sẽ ảnh hướng đến sức khỏe sau này."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi."

Bác sĩ nhắc nhở thêm hai câu nữa thì rời đi, nhưng chỉ cho phép một người vào thăm. Mọi người cũng không muốn tranh giành với Giang Huyền Tranh, quyết định trở về nghỉ ngơi trước, sáng mai sẽ vào đây thay thế nàng ấy.