Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 27




Tiếng nói quen thuộc đánh vào tai đau buốt, Dịch Lăng vội quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Giang Huyền Tranh đứng cách nàng mười bước, gương mặt lãnh liệt tàn khốc.

"Huyền... Huyền Tranh!"

Nữ sinh kia cảm thấy tình hình không ổn, sớm đã chuồn đi trước.

Chỉ còn lại duy nhất Dịch Lăng, nàng hoảng hốt hươ tay múa chân lại không biết phải giải thích thế nào cho đúng, mắt cũng nhanh chóng rớm lệ.

Đột ngột cằm bị nâng lên, đối diện với đôi hắc mâu lạnh nhạt kia.

"Cô cố tình hại Sanh nhi?"

Dịch Lăng run rẩy, tay siết lại thành đấm: "Tôi... tôi không có, là Thành Huệ bịa đặt, cậu đừng tin cô ta!"

"Bịa đặt?" Giang Huyền Tranh giận dữ siết mạnh cằm của Dịch Lăng, hai mắt tràn ngập lệ khí: "Bịa đặt thì cô cần gì phải gửi tiền cho cô ta? Bịa đặt thì cô cần phải sợ hãi việc cô ta tung tin này lên báo!?"

"Tôi... tôi..."

Dịch Lăng có nói cũng nói không được, sự thật rành rành ra trước mắt nàng càng cố gắng biện hộ thì Giang Huyền Tranh chỉ càng thêm chán ghét nàng.

"Tôi thật sự không có cố ý đâu, tôi..."

"Cô không cố ý vậy sau khi Sanh nhi bị ngã sao cô không lên tiếng!?" Giang Huyền Tranh gằn từng tiếng: "Là cô cố tình hại Sanh nhi nên sợ hãi không dám nhận tội!"

"Tôi không có, tôi chỉ..."

"Im đi!"

Giang Huyền Tranh rống lên một tiếng, chỉ tay vào mặt Dịch Lăng mà nói: "Tôi không ngờ cô là loại người như vậy, tôi đúng là xem thường cô rồi, Dịch tiểu thư."

"Không phải mà! Tôi đúng là chút cố ý, nhưng chỉ muốn cô ấy ngã xuống một cái thôi, vạn vạn không hề nghĩ giày thủy tinh sẽ vỡ ra!"

"Đến giờ phút này cô còn ngụy biện được sao?"

Giang Huyền Tranh gạt tay Dịch Lăng ra, lạnh lùng nói: "Trên phim trường chúng ta là bạn diễn, nhưng ngoài đời chúng ta là kẻ thù, cảm phiền Dịch tiểu thư đừng tìm đến quấy nhiễu tôi và Sanh nhi nữa!"

Nói xong liền lưu loát xoay người rời đi, chỉ để lại cho Dịch Lăng tấm lưng xinh đẹp tàn nhẫn.

"Lại là Bạch Sanh... tại sao chứ!?"

...

Bạch Sanh phát hiện sau khi trở về từ trường học tâm tình của Giang Huyền Tranh kém đi rất nhiều, rõ ràng là khác biệt với lúc giờ nghỉ trưa gặp nàng ở trường.

Hỏi đến thì đều bảo không có gì, nhưng xem ra không đơn giản như vậy.

Đến tối Bạch tham tiền muốn tiết kiệm tiền nước đã lôi Giang Huyền Tranh vào tắm chung, bản thân ngắm mình trong bồn còn tiểu nha đầu thì ngồi trên ghế trầm mặc.

Đến cả lúc tắm cũng suy nghĩ à?!

Bạch Sanh bám tay lên bồn tắm, nước sóng sánh tràn ra ngoài, nghiêng đầu hỏi: "A Tranh, sao vậy?"

Giang Huyền Tranh không có trả lời, đúng hơn là không có nghe Bạch Sanh nói gì.

Thuận tay cầm lấy con vịt nhựa, Bạch Sanh thẳng thừng ném vào người của Giang Huyền Tranh, cao giọng gọi: "Huyền Tranh!!!"

Giang Huyền Tranh giật mình, đưa mắt nhìn Bạch Sanh đang phồng má giận dữ nhìn nàng, trong lòng thầm than không ổn.

"Suy nghĩ cái gì mà trầm tư như vậy?" Bạch Sanh bám sát cả người vào vách bồn tắm, nghiêng đầu nhìn: "Ai chọc giận em à? Hay lại bị Dịch Lăng hôn một cái nữa rồi?"

Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ liếc trắng mắt: "Trong đầu của chị cũng chỉ nghĩ đến việc em bị Dịch Lăng hôn thôi sao?"

"Vậy là không phải à?" Bạch Sanh nghĩ ngợi một chút, chồm người về phía Giang Huyền Tranh, nhân cơ hội này xin lỗi chuyện hôm trước: "Chuyện lần trước, em giận như vậy chị cũng thấy sợ, sau này sẽ không nói lung tung nữa."

Giang Huyền Tranh sớm đã quên chuyện lần bị Dịch Lăng hôn trước đó, nhưng hôm nay Bạch Sanh nhắc lại trong lòng có điểm khó chịu, nữ nhân này cư nhiên đám đem nàng gán ghép với họ Dịch!?

"A Tranh, chị nói ra cũng không phải cố tình chọc giận em, chỉ là em muốn trở thành diễn viên nổi tiếng tất nhiên phải có một chút quan hệ với người trong giới..." Bạch Sanh mím môi, hơi lắc người cho đỡ mỏi khiến nước sóng sánh tràn ra ngoài: "Điều kiện của Dịch Lăng không tồi, là một tiểu hoa đán đang rất được săn đón, nếu em với tiểu nha đầu này thành một cặp thì..."

"Đủ rồi!"

Tiếng quát khẽ của Giang Huyền Tranh khiến Bạch Sanh chột dạ cúi đầu xuống, lại giận nữa rồi sao?

"Hôm nay em nói rõ một lần với chị, trừ phi là người em thích còn bằng không những người khác cũng đừng nghĩ đến!"

Nói xong liền túm khăn tắm trên giá quấn người rồi đi ra khỏi phòng tắm, còn cố tình đóng mạnh cửa lại.

Bạch Sanh giật mình, trợn mắt: "Đến giờ vẫn còn giận à?"

Vội vàng rời khỏi bồn tắm, Bạch Sanh tìm một cái khăn lau sạch nước đọng thành giọt trên cơ thể, không quên kéo dây cố định nút cao su đợi nước rút xuống. Chụp vội cái khăn tắm còn lại trên giá đem bản thân quấn thành đòn bánh, Bạch Sanh hé cửa nhìn ra bên ngoài, xác định được mục tiêu mới rời khỏi phòng.

Tiểu nha đầu lúc này đang đứng trước tủ quần áo thay đồ, bóng lưng cao gầy đổ xuống mặt đất, phủ một tầng ánh trăng yêu mị.

Bạch Sanh mím mím môi, rón rén mò đến chỗ của Giang Huyền Tranh, nhỏ giọng gọi: "A Tranh à~"

Giang Huyền Tranh liếc nàng một cái, cũng không có nói gì, sau khi đem quần áo ngủ mặc xong thì xoay người đến bàn làm bài tập.

Bạch Sanh trơ mắt nhìn theo, tay siết lại thành đấm, là alpha sao lại nhỏ mọn như vậy chứ!?

Âm thầm bĩu môi, Bạch Sanh đem tủ mở ra, tìm một bộ váy ngủ với quần lót cùng màu leo lên giường thay.

Cái tính tùy tiện này của Bạch Sanh có trước khi Giang Huyền Tranh chuyển đến ở chung, nàng không hay ở trong nhà tắm thay đồ. Nghĩ thử xem vừa nằm trên giường vừa lướt weibo sẵn tiện mặc quần áo, chẳng phải tiết kiệm được nhiều thời gian hơn à?

Mặc dù đã leo lên giường nhưng vẫn chưa chịu mặc quần áo vào, đưa mắt nhìn sang tủ lạnh, đói quá~ Rõ ràng vừa mới ăn cơm xong lại đói bụng nữa, xem ra nàng thật sự tăng cân rồi!

Tuy đói mốc meo nhưng vẫn cố thủ trên giường, há miệng làm nũng: "A Tranh, em lấy giùm chị trái cây trong tủ lạnh đi."

Vạn vạn không ngờ nha đầu này thật sự đi lấy trái cây, Bạch Sanh còn tưởng tượng ra cảnh tiểu nha đầu liếc nàng một cái rồi tiếp tục làm bài, thậm chị là rống vào mặt nàng bảo nàng tự đi lấy.

Trái cây trong tủ chỉ còn táo, nhưng tất cả đều chưa gọt vỏ.Bên ngoài vỏ táo đều là thuốc trừ sâu, rửa kỹ thế nào cũng không sạch, tốt nhất là gọt bỏ vỏ đi.

Bạch Sanh cắn móng tay, nhịn không được mà nói: "Ây, A Tranh à, em gọt vỏ cho chị luôn được không?"

Giang Huyền Tranh liếc nàng một cái, cũng không có nói gì, loay hoay gọt táo cho Bạch lười biếng.

Trong lòng Bạch Sanh vô vàn đắc ý, tiếp tục xoay người nằm dài trên giường viết kịch bản. Còn vài ngày nữa là đến hạn nộp bản thảo, nàng cũng đã hoàn tất 90% rồi, giờ chỉ còn lại một chút nữa là...

"A a a a a a a!!!!"

Bạch Sanh kêu thảm một tiếng, đem laptop hất ra xa, chụp lấy chăn bông quấn vào người.

Giang Huyền Tranh bị tiếng kêu như cắt tiết của Bạch Sanh làm giật mình suýt chút đã tự gọt vào tay, vội vàng ném dao sang một bên chạy ra xem có chuyện gì xảy ra.

"Chị làm sao vậy? Bị muỗi đốt sao?"

Bạch Sanh ở trên giường co cụm lại thành một đoạn, run rẩy chỉ tay vào laptop, hai mắt ứa lệ: "Bản thảo của chị... bản thảo..."

Giang Huyền Tranh nghi hoặc cầm laptop lên, đập vào mắt là trang word vẫn đang sáng. Trong nháy mắt gương mặt của Giang Huyền Tranh biến thành trắng bệt, rồi từ trắng chuyển sang đen, từ đen chuyển sang đỏ, chẳng khác nào một bản phối màu.

"Ai đã đụng tay vào bản thảo của chị vậy!?

Bạch Sanh khóc không ra nước mắt, nàng trước giờ đều không viết H văn, sao bây giờ trong bản thảo đều là mấy đoạn miêu tả phóng túng như vậy chứ!?

Trong lòng Giang Huyền Tranh giật nảy, xem ra trong kỳ động tình Bạch Sanh vẫn không quên nhiệm vụ mở máy ra chăm chỉ viết bản thảo. Chỉ là suy nghĩ trong kỳ động tình khác biệt lúc bình thường, viết chưa được mấy câu nghiêm túc đã chuyển sang miêu tả cảnh giao triền của hai nhân vật chính, toàn bộ những chương sau đó đều là thịt văn.

"Bản thảo của chị cài khóa kia mà, làm sao có ai đụng vào được?"

Bạch Sanh ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, kịch bản nàng đặt trong một thư mục khóa kín, đến cả mật khẩu cũng chỉ có một mình nàng biết, làm sao có kẻ nhún tay vào được?

"Nhưng cái này..."

Dù có đánh chết Bạch Sanh cũng không tin mình viết ra mấy câu từ phóng đãng như vậy!

Giang Huyền Tranh mặt không đỏ tim không đập nhanh, thản nhiên nói: "Dù sao thị hiếu bây giờ là tìm văn có xôi thịt mà xem, chị viết như vậy cũng coi như đáp ứng yêu cầu của người đọc bây giờ."

"Cái này... cái này..." Mặt Bạch Sanh nghẹn đến đỏ bừng lại không biết nói sao cho đúng, vặn vẹo nửa ngày cũng chỉ nói được mấy chữ: "Chị... chị..."

"Được rồi, dù gì cũng viết rồi lẽ nào lại xóa đi hết?" Giang Huyền Tranh đưa laptop lại cho Bạch Sanh: "Giờ em đi gọt táo, có chuyện gì cũng đừng hét lớn như vậy, hàng xóm cũng cần phải ngủ."

"Ách... ân."

Giang Huyền Tranh cũng không nán lại lâu, một đường đi thẳng vào bếp, tiếp tục công cuộc gọt vỏ táo.

Trên giường chỉ còn lại Bạch Sanh, trong lòng ngượng ngùng muốn chết, đôi lúc liếc mắt nhìn nội dung hiển thị trên màn hình, trống ngực đập inh ỏi không ngừng.

Thật biết làm người khác ngượng ngùng!

Bạch Sanh vội đóng laptop lại, đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn, lướt lướt xem tin tức trên weibo. Không ngờ được một ngày không lên mạng trên weibo lại nhiều biến động như vậy, mọi người lan truyền nhau một tấm hình chụp lại một đoạn văn tầm 200 chữ, nội dung trên đó vừa đọc là biết.

Là tiểu thuyết tình cảm.

Bạch Sanh háo hức mở lớn hình ra xem, vừa đọc được hai câu gương mặt liền chuyển sang trắng bệt.

Đây... đây là hai câu trong [Thanh xuân không hai lần lặp lại] kia mà!!

Phim chưa ra mắt đã có tiểu thuyết khác chiếm dụng làm của riêng, nói thế nào cũng là phim ra sau tác phẩm đó, có khi chính nàng bị tố đạo văn.

Có thể là trùng hợp ngẫu nhiên chăng?

Bạch Sanh kéo xuống xem thử, hai mắt mở lớn, mấy câu sau đều là trích ra từ trong truyện của nàng, chỉ thay đổi nhân vật.

Trong đó có cả [Ngược dòng]...

Phim chưa công chiếu, làm sao chủ nhân weibo đó có được nội dung trong kịch bản? Bạch Sanh đánh rơi cả điện thoại, không thể tin vào mắt mình được, trên đời này vẫn có sự trùng hợp vậy sao?

Vừa vặn đúng lúc Giang Huyền Tranh đi ra, bắt gặp Bạch Sanh lặng người ngồi trên giường, vội vàng đem dĩa táo đặt ngay ngắn trên bàn rồi tiến đến chỗ nàng.

"Chị bị cái gì vậy?" Giang Huyền Tranh nghi hoặc hỏi: "Sao lại ngây người ra rồi?"

Chưa kịp hiểu chuyện gì đối phương đã xoay người ôm chặt lấy nàng, loáng thoáng còn nghe được tiếng khóc nức nở.

"A Tranh, kịch bản của chị... kịch bản của chị..."

Giang Huyền Tranh vội cầm điện thoại lên xem thử, vừa đọc được tấm hình đó liền nhướn mày. Bên dưới phần bình luận không ngừng khen ngợi chủ nhân nick Hoa Anh này, còn nói nàng viết truyện quá hay có thể dùng tác phẩm này chuyển thể thành phim cho mọi người xem.

Người đạo văn được vạn kẻ tung hô, người sáng tác lại chìm trong bóng tối không ai đoái hoài.

Xã hội này dơ bẩn thối nát đến vậy à?

Giang Huyền Tranh ôm lấy hai vai run rẩy của Bạch Sanh, nhỏ giọng nói: "Không sao, chúng ta có thể kiện cô ta."

"Chị lấy tư cách gì mà kiện?" Bạch Sanh khóc nấc lên: "Kịch bản không đề tên của chị, nếu Hàn Thuần không kiện, tất cả công sức của chị đều sẽ đổ sông đổ biển. Em có biết [Ngược dòng] với [Thanh xuân không hai lần lặp lại] đều là những kịch bản tâm huyết của chị hay không? Tại sao người ta lại ngang nhiên cướp lấy rồi bảo của mình như vậy chứ!?"

Giang Huyền Tranh siết chặt tay, mỗi tiếng nức nở của Bạch Sanh đánh vào lòng nàng đau buốt, tại sao lão thiên gia vẫn chưa buông tha cho nàng ấy vậy?

"Đừng khóc, chúng ta đi tìm đạo diễn Lý thảo luận, nhất định sẽ kiện được."

"Hức..." Bạch Sanh đưa tay chùi chùi nước mắt: "Ân..."

Lúc này nàng thật sự không thể nghĩ đến cái gì khác nữa rồi, công sức của nàng bị người khác trắng trợn đoạt lấy, nàng không thể không đau lòng.