Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 22




"Em bị người khác hôn chị còn có thể thản nhiên như vậy hay sao?" Giang Huyền Tranh túm lấy cái gáy của Bạch Sanh đem nàng kéo gần thêm một đoạn, trong mắt sớm đã ngập tràn lệ khí: "Chị chưa bao giờ hiểu được cảm nhận của em!"

Hai mắt Bạch Sanh mở to, có chút run rẩy, nàng đúng là chỉ biết hồ lộng suy nghĩ mà chưa từng nghĩ rằng Giang Huyền Tranh có muốn nghe hay không. Lần đầu phát tính khí lớn như vậy, khẳng định đã nghẹn đủ rồi mới bộc phát ra, xem ra nàng cũng đã hơi quá phận rồi.

"Cái kia... Huyền Tranh..." Bạch Sanh mím môi dưới, run rẩy mở miệng: "Chị xin lỗi, chị không có cố ý lớn tiếng với em..."

Giang Huyền Tranh hốc mắt đã đỏ, lưu loát buông Bạch Sanh ra một đường thẳng đến nhà tắm, đến cả cơm tối cũng không muốn ăn.

Bạch Sanh muốn đuổi theo nhưng chân nàng không cho phép, hối hận nhìn chằm chằm bóng lưng của tiểu nha đầu. Trước giờ đều cho rằng nha đầu này còn nhỏ, đối với mọi chuyện đều không cưỡng cầu, hôm nay bộc phát tình tính chẳng khác nào giáng một đòn thật đau vào tim nàng.

Trưởng thành rồi, có phải hay không?

Muốn rời xa nàng rồi, có phải hay không?

Nhìn bàn cơm nguội lạnh trên bàn, Bạch Sanh không có tâm tình, đem đầu vùi đầu đầu gối nén tiếng thở dài.

Một lúc sau thì Giang Huyền Tranh cũng trở ra, đầu tóc ướt đẫm nước, có lẽ là vừa mới gội đầu xong. Một mạch đi thẳng đến bàn làm bài tập, mắt cũng không thèm liếc nhìn đến Bạch Sanh đang ũ rũ ngồi trên ghế.

Bạch Sanh chua xót nhìn theo, cố gượng chống đỡ thân thể đứng dậy, dù sao cũng không ai ăn, tất cả đều đổ hết đi. Nhảy lò cò đến bồn rửa lại luyến tiếc không muốn đổ, đồ ăn a~ Đổ hết đi sẽ mắc tội nặng đó!!

Nghĩ thế nào lại quyết định nhét hết đồ ăn vào tủ lạnh, tiếp tục nhảy lò cò trở về giường ngồi xuống.

"A Tranh, chân chị đau quá..."

Đối phương đến cả quay lại cũng không thèm!!

Bạch Sanh chun chun mũi, bám lên giường, bày ra dáng vẻ ủy khuất: "Chân chị đau lắm đó, A Tranh~"

Giang Huyền Tranh thản nhiên lật thêm một trang sách, cầm bút lên chăm chú giải bài tập.

Bạch Sanh: "..."

Có cần phải giận đến thế không?

Âm thầm thở dài một tiếng, Bạch Sanh chống tay xuống giường đứng dậy, nhảy lò cò vào phòng tắm. Cả ngày đều là mồ hôi, nàng không tắm là không được. Chân thật sự rất buốt, Bạch Sanh loay hoay mãi vẫn không thể đặt chân vào trong phòng tắm được. Sàn phòng trơn trượt, nếu nàng nhảy vào nhất định sẽ ngã sấp mặt.

Hít một hơi thật sâu, Bạch Sanh giống như anh hùng đứng giữa bốn bề giặc dữ, liều mình nhảy vào vòng vây tả xung hữu đột.

Không ngoài dự đoán, đúng là ngã sấp mặt!!!

Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ động đến Giang Huyền Tranh ngồi bên ngoài, nàng vội vàng ném bỏ bài tập chạy vào phòng tắm.

"Bạch Sanh!!"

Nhân vật chính vừa tả xung hữu đột giờ đây nằm dài trên sàn nhà, đầu đội một cái thau nhỏ, giá đựng sữa tắm vẫn còn rung lên, mấy chai sữa tắm rơi vãi trên mặt đất.

Giang Huyền Tranh nhanh nhẹn đỡ lấy Bạch Sanh, đem cái thau nhỏ trên đầu nàng tháo xuống, vạn vạn không ngờ lại thấy được gương mặt bánh bao vặn vẹo ứa nước mắt.

"Là do em!!" Bạch Sanh vung tay đánh vào người Giang Huyền Tranh, ô a gào khóc: "Em không quan tâm đến chị hại chị ngã đau như vậy!!"

Giang Huyền Tranh vội chụp lấy cánh tay đang vung vẩy muốn đánh nàng, nghiêm giọng nói: "Là do chị ngốc thôi, ai lại nhảy vào nhà tắm như vậy, giờ hay rồi, vết thương dính nước nữa rồi."

Bạch Sanh ôm mặt khóc rống: "Chị đúng là mệnh khổ mà!!"

Giang Huyền Tranh liếc trắng mắt: "Tự làm tự chịu trách được ai."

Bạch Sanh rời mặt ra khỏi hai tay, nhìn Giang Huyền Tranh một lúc rồi lại vùi đầu vào hai tay khóc tiếp!!

Giang Huyền Tranh: "..."

"Được rồi, đừng khóc nữa, để em giúp chị tắm rửa."

Vừa nói Giang Huyền Tranh vừa đứng dậy cởi quần áo ra.

Bạch Sanh trợn mắt, vội vàng quay mặt đi hướng khác, xấu hổ kêu lên: "E-em làm cái gì vậy?"

"Tắm cho chị a." Giang Huyền Tranh thản nhiên đặt đồ lại trên rổ: "Dù gì tắm cho chị xong em cũng phải tắm lại, tắm chung đỡ tốn tiền nước."

Bạch tham tiền suy nghĩ một chút, đưa tay ra tính toán, theo lời Giang Huyền Tranh nói thì lượng nước một người dùng giờ thành hai người cùng dùng đúng là giảm được tiền nước đáng kể nha!

Giang Huyền Tranh liếc trắng mắt, giờ phút này còn nghĩ đến tiền?

"Hảo a!" Bạch Sanh nghĩ đến số tiền tích góp được sau khi giảm tiền nước thì phấn khởi đến mắt cũng phát sáng: "Cùng tắm chung!!"

Giang Huyền Tranh: "..."

Lần này Bạch Sanh còn tự động cởi áo trước mặt của Giang Huyền Tranh, thuận tay ném vào trong rổ, chỉ nghĩ đến tiền thôi cũng khiến nàng sung sướng~

Giang Huyền Tranh chán nản bước đến chỗ của Bạch Sanh, vươn tay lấy vòi hoa sen chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi mới giúp Bạch tham tiền tắm rửa.

Bạch Sanh như cũ tựa ngực vào thành bồn tắm, tay vọc vọc nước trong bồn. Lúc tắm còn đặc biệt thích mang theo mấy tiểu đồ vật. Theo thói quen thả vịt con vào bồn tắm, đưa tay nghịch quấy nhiễu vịt con đang ung dung bơi trong bồn.

"Đừng có nghịch." Giang Huyền Tranh đỡ lấy thắt lưng của Bạch Sanh: "Ngồi thẳng lên để em giúp chị tắm rửa."

"Nhưng chị mệt quá, cho chị dựa vào bồn tắm đi."

Giang Huyền Tranh không nói nhiều, một phát đem Bạch Sanh ôm thẳng dậy, bàn tay tà ác như vô ý lại giống cố ý chạm vào bộ vị mềm mại trước ngực.

Bạch Sanh xấu hổ giãy ra, đưa tay che ngực lại: "Em muốn làm gì? Sao lại chạm... chạm vào chỗ đó!?"

"Chạm vào chỗ nào?" Giang Huyền Tranh tỉnh bơ đáp lại: "Chị nói rõ xem, em không biết chị đang nói chạm ở đâu."

"Em chạm... em..."

Bạch Sanh hé miệng muốn nói lý nhưng lại ngại nói ra vị trí mà Giang Huyền vừa chạm phải, vừa xấu hổ vừa quẫn bách không biết phải làm gì mới đúng.

"Chẳng lẽ..." Giang Huyền Tranh xảo hoạt cười, tay lại lần nữa chạm vào nơi mềm mại kia: "Là chỗ này?"

"Em!!"

Bạch Sanh mặt nghẹn đỏ bừng, muốn đẩy tay Giang Huyền Tranh ra nhưng không ngờ cả người đều là sữa tắm, trơn trượt đẩy mãi không ra.

"Ngồi yên đi." Giang Huyền Tranh cúi đầu thì thầm vào tai Bạch Sanh: "Em sẽ giúp chị tắm rửa, hảo hảo chăm sóc nó..."

Bạch Sanh trừng mắt, sắc lang a a a!!!

Giang sắc lang một phát đem nàng xoay lại, ngón tay lướt qua chiếc cổ cao kiêu hãnh, trượt dần đến xương quai xanh chăm chú thoa sữa tắm lên.Điểm nhạy cảm của Bạch Sanh nằm ở cổ, bị Giang Huyền Tranh hết thoa một lần lại thoa thêm một lần sữa tắm lên, nhịn không được cựa quậy mấy cái né tránh.

"Đừng cử động."

Giang Huyền Tranh cố định vai của Bạch Sanh không cho nàng cựa quậy nữa, tiếp tục công cuộc thoa a thoa sữa tắm~

Bạch Sanh xấu hổ nhưng không thể né tránh được, để yên cho Giang Huyền Tranh hết lần này đến lần khác ăn đậu hủ của mình, tiểu nha đầu này trưởng thành rồi liền học cách khi dễ nàng!!

Trước mắt đột nhiên tối sầm, ánh sáng tái hiện khiến khung cảnh lóe sáng, cuối cùng lại trở nên mờ nhạt. Cơ thể giật nảy một cái, Bạch Sanh đổ sụp vào người của Giang Huyền Tranh, thắt lưng vẫn đang run lên từng hồi.

Một đợt tin tức tố của omega mãnh liệt tràn ra!

Trong mắt mất dần tiêu cự, Giang Huyền Tranh siết tay đến trắng bệt, Bạch Sanh tới ngày động tình!?

Trước nay Bạch Sanh đều ở một mình, ngày động tình cũng không vồ vập như vậy, ít nhất còn có đủ thời gian thanh tỉnh để tìm thuốc mà uống. Nhưng ở gần một alpha, cơ thể của Bạch Sanh không khống chế được nữa, đến cả vài giây thanh tỉnh cũng không có.

Hoàn toàn bùng nổ!

Giang Huyền Tranh có thể cảm nhận được Bạch Sanh trong lòng mình run rẩy đến lợi hại, các cơ căng cứng, tin tức tố thật sự rất nồng đậm, cả cái kia cũng vậy...

Kia dịch thủy men theo đùi non chảy xuống, không cần hỏi Giang Huyền Tranh cũng biết đó là gì, cơ thể của Bạch Sanh lúc này cực kỳ khát khao da thịt chi thân, mỗi tấc da thịt đều tản mát mùi hương câu nhân.

Mỗi omega đều có một kỳ động tình hay còn gọi là kỳ động dục, dựa vào phẩm cấp của mỗi omega mà kỳ động dục kéo dài bao lâu, đồng thời quy định cả khả năng thụ thai của các omega khác nhau.

Omega phẩm cấp càng cao, kỳ động dục càng dài và khả năng thụ thai càng cao.

Vốn suy nghĩ làm sao ra ngoài mua thuốc thì Bạch Sanh đã như bạch tuột đem nàng bám dính, mắt nhỏ đỏ bừng, hai mắt mơ màng đong đầy nước. Vạn vạn không ngờ đến bộ dáng động tình của Bạch Sanh lại mê người như vậy, Giang Huyền Tranh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cả người đều cảm thấy khô nóng lên rồi.

"Khó chịu..." Bạch Sanh giơ trư trảo đầy sữa tắm chạm vào người của Giang Huyền Tranh, nỉ non kêu: "A Tranh, mau tắm, ưm, mau đến tắm~"

Hai mắt Giang Huyền Tranh mở lớn, không thể tin được mà nhìn Bạch Sanh, động tình vẫn có thể nhận thức được người xung quanh hay sao?

Bạch Sanh há miệng kêu thêm vài tiếng, ra sức dán cả người vào Giang Huyền Tranh, lý trí sớm đã bị gió cuốn đi mất rồi. Thân thể quân quý chính là như vậy, trong quá trình động tình đều khát cầu alpha chạm vào từng tấc da thịt, dịch thủy giữa hai chân ướt đẫm bết dính đến khó chịu.

Giang Huyền Tranh cảm giác như ăn trúng xuân dược, mấy lần nuốt nước bọt, yết hầu theo bản năng di chuyển lên xuống. Kỳ động tình có thể tự rút lui không cần dùng thuốc, hiếm khi Bạch Sanh nhu thuận chủ động tìm nàng gần gũi như vậy, nàng cũng luyến tiếc không muốn để nàng ấy uống thuốc.

Âm thầm mắng chửi chính mình không khác gì sắc lang, lợi dụng lúc Bạch Sanh khó khăn nhất mà chiếm tiện nghi.

Cơ mà... alpha không sắc không phải alpha!!

Giang Huyền Tranh hoàn hảo tự bào chữa cho chính mình, một phát nhào đến ăn đậu hủ Bạch Sanh~