Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 1




Bốn phía yên ắng không một tiếng động, ngoài khung cửa sổ mưa vẫn đang rả rích rơi, từng giọt nặng trĩu như cõi lòng của hai người đang đứng trong phòng lúc này.

Vỡ tan...

Nữ omega cúi đầu ôm mặt thổn thức, đầu vai nhỏ thoáng run lên, có lẽ đã không thể kiềm nén nỗi xót xa lúc này của mình nữa mà yếu đuối bộc lộ ra ngoài.

"A Diêu, đừng khóc..."

Nữ alpha đối diện chỉ có thể nặng nề buông ra bốn chữ, nhưng cõi lòng tê tái của nàng đã quặn lên từng cơn, tưởng chừng như có thể đổ gục bất cứ lúc nào.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại phải chia tay? Em thật sự không cách nào hiểu được."

Trong mắt nữ omega đều là tuyệt vọng, hai tay run rẩy tự ôm lấy bản thân mình, nàng đã khổ sở đến mức nào mới biến thành như vậy? Cố gắng gặm nhắm đau đớn của mình một cách thê thảm.

"Bởi vì chúng ta khác biệt, A Diêu, nếu em ở bên cạnh chị, thứ em nhận lại chỉ có đau khổ."

"Không sao, em có thể vì chị mà chịu đựng!!" Nữ omega bất chợt chạy vào lòng nữ alpha, tiếng khóc đánh vào lòng nghe tê tái: "Đừng bỏ rơi em, làm ơn, không có chị thì em biết sống thế nào đây!"

"A Diêu..."

"Á Cơ!" Nữ omega như khóc ngất đi: "Đừng bỏ rơi em, đừng làm như vậy."

Nữ alpha mím chặt môi dưới, đau khổ dằn vặt dày xéo tâm can nàng, nhưng vẫn không đành lòng mà ôm chặt nữ omega vào lòng.

"A Diêu, chị sẽ không bỏ rơi em."

"Á Cơ..."

"Cắt!!"

Đạo diễn từ trên ghế đứng bật dậy, sung sướng nói: "Diễn tốt lắm, Hàn Thuần, Chu Lệ, hai người nghỉ ngơi đi rồi chúng ta chuyển sang phân cảnh khác!"

"Cảm ơn đạo diễn."

Hàn Thuần lịch sự đáp lại đạo diễn, tiếp nhận khăn lau của trợ lý, chậm rãi lau đi mồ hôi đọng trên trán.

Mà Chu Lệ cũng đang cho người giúp mình dặm lại phấn son, thấy Hàn Thuần đi về phía mình thì khoát tay ngăn trợ lý lại, đón nàng ấy bằng một nụ cười rạng rỡ.

Hàn Thuần vô cùng phong độ rút khăn tay trong hộp giấy ra, giúp Chu Lệ lau mồ hôi, còn cười đặt biệt ôn nhu: "Nhìn em xem, mệt đến như vậy à?"

"Cũng không có mệt lắm đâu." Chu Lệ giúp Hàn Thuần vén tóc mai: "Chị xem chị kìa, cũng đầy hãn."

Hàn Thuần cười cười, nói: "Chiều nay chúng ta đi ăn, nhé?"

Chu Lệ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: "Được, tối nay em cũng không có việc gì làm."

Hai người nói được mấy câu thì cửa phòng cũng bị đẩy ra, tiếp đó là tiếng nước chân gấp gáp, vừa nghe thấy tiếng bước chân này hai chân mày Hàn Thuần liền nhíu chặt.

"Hàn Thuần, xin lỗi, em đến trễ!!"

Trước mặt xuất hiện một cô gái mặc áo thun trắng, quần jean xanh bạc màu, còn đi một đôi giày bata trắng, trông rất lượm thượm, đến khi đứng kế Hàn Thuần liền trở thành khó coi.

Cô gái này là Bạch Sanh, thanh mai trúc mã của Hàn Thuần, là người giúp đỡ Hàn Thuần khi nàng mới chập chững bước vào nghề, và cũng là bạn gái của nàng ấy...

Bạch Sanh loay hoay lấy chai nước lấy khăn tay ra giúp Hàn Thuần lau mồ hôi, còn không quên nhắc nhở: "Chị mau uống nước đi, à, chị có đói không, ăn chút gì nhé? Em có làm món gà chiên mà chị thích ăn đây này."

Hàn Thuần nhịn không được chau mày, đem tay Bạch Sanh tháo xuống: "Đừng có lau, trôi hết lớp trang điểm."

"À, em xin lỗi."

Bạch Sanh rụt rè rút tay lại, ngước mắt nhìn Hàn Thuần, trong lòng không khỏi kiêu ngạo, người yêu nàng đúng là xinh đẹp hết phần người khác mà~

Dáng người cao gầy cân xứng, tóc vàng quá vai tùy tiện xõa tung, từng sợi tóc mềm mại lướt qua gò má, khiến người khác vô thức mà ngẩn ngơ nhìn. Lúc này trên mặt còn có một lớp trang điểm mỏng, mắt phượng mày kiếm đặc trưng của alpha, phối cùng sóng mũi cao và môi son đỏ thì thật sự là quá mức xinh đẹp rồi.

Từ nhỏ Bạch Sanh đã là cái đuôi đi theo Hàn Thuần, nữ nhân này đi phía đông nàng sẽ đi phía đông, còn nếu đi phía tây thì nàng cũng nhất nhất đi phía tây.

Bạch Sanh dám khẳng định trên đời này không ai yêu Hàn Thuần bằng nàng nữa!

Chỉ là Hàn Thuần không muốn công khai chuyện tình cảm của các nàng, Bạch Sanh bất đắc dĩ thỏa hiệp, dù sao nàng ấy cũng là người của công chúng, nàng muốn chiếm lấy một mình cũng khó.

Hiện tại có thể ở bên Hàn Thuần đã là quá tốt rồi!

Bạch Sanh rất đơn giản, còn có phần ngốc nghếch.

Hàn Thuần qua loa dùng chút nước rồi tiến vào phim trường tiếp tục quay, đến một ánh mắt cũng không cho Bạch Sanh, khác hẳn với thái độ dành cho Chu Lệ lúc nãy. Mà Bạch Sanh lại cho rằng Hàn Thuần tính tình vốn lạnh nhạt như vậy, nàng cũng chưa từng cưỡng cầu hay thúc ép nàng ấy, dù gì các nàng trước sau gì cũng sẽ kết hôn.

Mắt thấy Hàn Thuần đã bắt đầu vào vai diễn thì Bạch Sanh mới tiến lại chỗ của Lý đạo diễn, dâng lên cho hắn một hộp bánh quy.

Lý đạo diễn vui vẻ cười: "Ây da, A Sanh à, lần nào đến cũng tặng bánh tặng kẹo, tôi cũng bị cô vỗ béo hai cân rồi."

Bạch Sanh híp híp mắt cười, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lý đạo diễn: "Làm sao mà được? Cũng là nhờ Lý đạo diễn giúp đỡ cho Thuần vào vai chính phim Cách Anh thì Thuần mới có được ngày hôm nay, tôi không biết đền đáp sao cho vừa nữa."

"Nói gì đây chứ? Hàn Thuần có tài năng thực sự, sớm hay muộn cũng sẽ nổi tiếng. Vấn đề là ở Cách Anh, cô có biết không? Cách Anh thật sự là một tiếng vang khủng khiếp, tôi chưa từng thấy tác phẩm nào vượt mặt Cách Anh cả." Lý đạo diễn vỗ bụng bự, vô cùng hoài niệm: "Cũng nhờ nó mà cả đoàn phim được vực dậy hoàn toàn, tôi còn phải ra sức cảm ơn cô đây, thật sự là không thể tin được một người trẻ như cô lại có thể viết được một tác phẩm xuất sắc như vậy."

Bạch Sanh xấu hổ cười, nàng cũng chỉ có chút tài mọn này, giúp được Hàn Thuần nàng tất nhiên sẽ tận lực tận trách.

Nghĩ đến gì đó, Lý đạo diễn bật dậy, nói: "Bạch Sanh này, cô viết ra ba bộ phim, bộ nào cũng có tiếng vang lớn, vậy mà đều không để tên mình, tất cả đều tặng cho Hàn Thuần như vậy sao?"

Bạch Sanh thoáng ngạc nhiên, sau đó thì cười nói: "Dù sao tôi với Hàn Thuần cũng sẽ kết hôn, của tôi cũng là của chị ấy thôi."

"Ai, đúng là ngây thơ mà." Lý đạo diễn ý vị thâm trường nói: "Ai bước chân vào giới giải trí đều không giữ được thiện lương ban đầu đâu, cô nhớ trông chừng Hàn Thuần cẩn thận."

Bạch Sanh nghe không hiểu Lý đạo diễn muốn nói gì, cũng chỉ ậm ờ đáp lại, tiếp tục bàn thêm về bộ phim đang quay.

Trong vài năm kể lại đây Bạch Sanh có được ba bộ phim gây tiếng vang lớn, đầu tiên phải kể đến [Cách Anh], đây là bộ phim duy nhất được nhận liền năm giải thưởng còn được đề cử là bộ phim đáng xem nhất thế giới. Sau đó là hai bộ [Thanh xuân không hai lần lặp lại] và bộ phim đang quay [Ngược dòng], hiện tại bộ [Thanh xuân không hai lần lặp lại] vẫn chưa bấm máy, còn đang trong giai đoạn tìm diễn viên.

Tuy nói vậy nhưng diễn viên alpha chính của [Thanh xuân không hai lần lặp lại] sớm được ứng định, chính là Hàn Thuần, còn omega chính dĩ nhiên là Chu Lệ. Yêu cầu về nhân vật alpha là của Bạch Sanh, nàng đã mấy lần đề cử Hàn Thuần với Lý đạo diễn, ông ấy cũng đồng ý để lại vai diễn chính cho nàng ấy.

Xem như trước mắt Hàn Thuần đã có được ba vai chính, mà tất cả đều là nhờ Bạch Sanh giúp đỡ.

Lúc quay [Ngược dòng], Lý đạo diễn luôn trân trọng ý kiến của Bạch Sanh, bởi vì nàng là biên kịch của những bộ phim này, nàng sẽ hiểu nhân vật của mình nhất. Bạch Sanh không có yêu cầu nhiều, bởi tính cách nhân vật nàng đều xây dựng từ tính cách của Hàn Thuần, cho nên Hàn Thuần chỉ cần diễn đã đúng nội tâm của nhân vật.

Buổi quay vô cùng thuận lợi, đến sáu giờ thì mọi người tản ra đi ăn tối, dù sao hôm nay cũng đã hoàn thành theo đúng kế hoạch rồi.

Bạch Sanh nhanh nhẹn cầm túi xách đến chỗ của Hàn Thuần, háo hức nói: "Hàn Thuần, chúng ta đi ăn đi, được không? Em biết có một tiệm mỳ mới mở, chúng ta..."

"Xin lỗi, tôi bận rồi, khi khác đi."

Hàn Thuần nói xong liền xoay người bỏ đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng từ chối Bạch Sanh.

Bạch Sanh cứ ngây ngốc nhìn theo phía sau, bận sao? Đã hết cảnh quay mà vẫn còn bận?

Nhưng chưa bao giờ Bạch Sanh chất vấn Hàn Thuần, nàng đã nghĩ ai cũng cần có một khoảng không gian riêng tư nên đối với việc Hàn Thuần đi sớm về muộn nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Ghen tuông sao?

Hàn Thuần rất khó tính, chỉ cần Bạch Sanh ghen một chút thì nàng ấy đã bỏ mặc nàng, nhiều lần như vậy nàng cũng không dám ở trước mặt Hàn Thuần giở tính tình.

Âm thầm thở dài một tiếng, Bạch Sanh buồn bã cầm túi xách đi bộ về nhà.

Vì để hoàn thành ước mơ học đại học sân khấu của Hàn Thuần mà Bạch Sanh đã nghỉ học, toàn tâm toàn ý chiếu cố nàng ấy để nàng ấy có thể thoải mái tài chính một chút. Đến cả đi xe buýt về Bạch Sanh cũng không dám, ngày ngày đi làm thêm dành dụm tiền để giúp Hàn Thuần trang trải học phí, nửa lời ca thán cũng không có.

Nàng yêu Hàn Thuần, từ rất lâu đã yêu nàng ấy.

Hàn Thuần từng hứa với nàng, chỉ cần Hàn Thuần nổi tiếng rồi nàng ấy nhất định sẽ chiếu cố Bạch Sanh, sẽ cho Bạch Sanh một cuộc sống thoải mái nhất.

Nhưng đến bây giờ, Hàn Thuần đã nổi tiếng rồi mà Bạch Sanh vẫn từng ngày đi bộ về nhà, vài đồng đi xe buýt cũng không dám động đến.

Mắt thấy đèn chuyển xanh, Bạch Sanh mới nhấc chân đi trên làn đường đi bộ, phía bên kia cũng có vài người đang đi qua, không ngừng trao đổi với nhau.

"Cậu nghe gì chưa? Nghe nói Hàn Thuần với Chu Lệ đang quen nhau đó!"

"Thật sao?"

"Thật chứ, còn có ảnh chụp mà!"

"Hai người đều là đại minh tinh, đến với nhau thật sự quá đẹp đôi rồi, ghen tỵ chết được."

Tai Bạch Sanh như ù đi, hai người kia đã đi xa nhưng tiếng nói vẫn vọng lại đánh vào đâu nàng đau buốt.

Hàn Thuần đang... tìm hiểu Chu Lệ?