Biên tập: Nhã.
Trong quán.
Đường Miểu và Hứa Hải Bình đang ngồi nói chuyện với nhau, có lẽ là do bàn quá chật, cũng có lẽ bọn họ đang nói về một số vấn đề quan trọng, hai người trông rất gần nhau.
Phó Khả Dịch ở phía đối diện càng nhìn lòng càng thấy không công bằng.
Hôm đấy cậu mới ôm cô một chút, mà cô đã không thèm để ý đến cậu. Vậy mà giờ lại có thể đầu kề đầu, mặt kề mặt với nam sinh khác.
“Này, đó không phải là chị Đường Miểu sao?”
Tầm mắt của Tô Luân di chuyển ra khỏi màn hình điện thoại, tình cờ nhìn thấy Đường Miểu đang ngồi ở phía đối diện, thế là Cao Hồng Bảo và Hà Cao Phi đồng thời quay đầu lại nhìn, duy chỉ có Phó Khả Dịch là không phản ứng gì.
“Nói thật thì, đàn chị Đường Miểu rất xinh đẹp.” Hà Cao Phi nói.
Cao Hồng Bảo: “Xinh thì xinh thật, nhưng mỗi lần tao nhìn thấy chị ấy là lại có một loại ảo giác.”
“Ảo giác gì?”
“Chị ấy là người máy, làm từ sắt thép.”
“Khụ khụ…” Phó Khả Dịch đang lúc ăn mì, nghe thấy lời đánh giá của Cao Hồng Bảo lập tức bị sặc, sau đó Cao Hồng Bảo ngồi ở đối diện giơ ngón tay cái lên: “Đúng thế, làm từ sắt thép.”
Lúc cậu ôm lấy cô, người cô lạnh lạnh, cũng khá rắn chắc.
“Ma bệnh, mày ăn xong chưa vậy, bọn tao chờ mày được hẳn ngày rồi đấy!” Tô Luân cười một tiếng.
Phó Khả Dịch: “Hừm, đi thôi.”
Thế là bốn cậu nam sinh đứng dậy rời khỏi, Phó Khả Dịch rời đi sau ba người.
Tính cách Cao Hồng Bảo rất hoạt bát, còn chủ động chào hỏi Đường Miểu khi đi ngang qua, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, cô gật đầu mỉm cười rồi tiếp tục nói chuyện với Hứa Hải Bình.
Phó Khả Dịch: “…”
Chị ấy hình như không nhìn thấy cậu? Thật sự không nhìn thấy gì sao? Một chút cũng không có hả…
Cúi đầu nhìn nam sinh trước mặt Đường Miểu, kiểu tóc bình thường, mày rậm, đeo kính, cái mũi hơi to, môi dày, cằm thì ngắn… Trông rất bình thường mà.
Sau khi bốn chàng nam sinh rời khỏi tiệm mì, Đường Miểu mới tiếp tục đề tài vừa rồi: “Ông thấy thế nào hả?”
“Theo như ý tưởng của bà thì cũng khá hay, trước tiên cứ thử một chút xem sao, không thì cũng tích lũy được chút kinh nghiệm cho công việc sau này.” Hứa Hải Bình cúi đầu ăn mì.
Đường Miểu vừa muốn cầm đũa ăn mì, nghe câu sau của Hứa Hải Bình liền dừng lại bảo: “Đừng ôm thái độ thử một chút, đã làm thì phải làm cho chót.”
Nhìn vào đôi mắt của cô, sâu bên trong dường như có một tia sáng lấp lóe kiên định vững chắc, như là lời cổ vũ lớn nhất, Hứa Hải Bình theo bản năng mà trịnh trọng gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Ừm.”
“Bà có biết học viện bọn mình có ‘Makerspace’ không?” Hứa Hải Bình hỏi.
Đường Miểu: “Biết.”
‘Makerspace’ là một studio được trường đại học thành lập dành riêng cho những sinh viên muốn khởi nghiệp, bên trong có thiết bị máy tính mới toanh, chuyện này giúp đỡ rất nhiều cho những bạn học sinh có ước mơ lập nghiệp.
Tất nhiên trường học sẽ không cung cấp cho học sinh sân bãi và phần cứng thiết bị máy tính không. Các học sinh lập nghiệp cần phải gửi mẫu trình báo các hạng mục của mình, nếu nhân viên xét duyệt nhà trường cảm thấy có khả năng thành công, thì mới phê duyệt cho học sinh dùng ‘Makerspace’, theo điều kiện, nếu dự án khởi nghiệp được tung ra thị trường thành công trường sẽ sở hữu một bộ phận cổ phần trong đó.
Đây là chính sách đôi bên cùng có lợi, đây quả thực là một sự giúp đỡ lớn đối với những bạn học sinh điều kiện có hạn.
“Nếu muốn làm thì chúng ta có cần phải xin trường không?”
Đường Miểu gật đầu: “Chúng ta cũng cần một số người trong giai đoạn sau nữa, chẳng hạn như kiểu trang trí, thiết kế giao diện, cho nên nhất định cần một khu làm việc, mọi người tụ họp ở cùng một chỗ mới có hiệu suất công việc vả lại cũng gắn kết hơn.”
“Vậy chúng ta có cần gửi trình báo cho nhân viên nhà trường không?”
“Hừm, để tôi viết cho.”
Trò chuyện gần bốn mươi điểm phút, Đường Miểu và Hứa Hải Bình cuối cùng cũng bước ra khỏi tiệm mì sợi.
Chẳng biết bên đã rơi tuyết từ lúc nào, những bông tuyết nhỏ rơi xuống, dọc đường có một đám học sinh co rúm chạy lon ton trên đường trường.
“Tôi đi trước nhé.” Hứa Hải Bình tạm biệt.
Đường Miểu: “Ừm.”
Hai người tách ra.
Khi xoay người lại, Đường Miểu thấy Phó Khả Dịch đứng ở dưới một gốc cây trụi lủi lá.
Cậu mặc một bộ quần áo lông màu đen, cũng rất thích mở rộng khóa áo như nhiều nam sinh khác, cậu mặc một chiếc áo ken sẫm màu bên ngoài áo sơ mi, chỉ để lộ hai cổ áo sơ mi cao bồi bên trong, mặt của cậu nhõi rất trắng, lỗ tai mỏng lại có hơi phiếm hồng, cũng không biết cậu đã đứng ở trước cửa tiệm mì bao lâu.
“Chị ơi, chị ăn mì chậm quá.” Người kia cười nhạt nói.
Không thể không thừa nhận, lúc cậu cười lên… nhìn vừa ngọt vừa đẹp, nhưng lại không thể nói chính xác nó trông đẹp ở đâu.
Đường Miểu tiến lên: “Cậu đang chờ tôi à?”
“Dạ.”
“Cậu đợi tôi từ lúc cậu ra ngoài đến giờ hả?”
Ai kia gật đầu.
Đường Miểu nhíu mày.
Trời lạnh như vậy, cậu thì mặc ít áo như thế, đứng ở bên ngoài lâu như thế mà không lạnh sao?
Còn nhớ mấy hôm trước khi mọi người rủ nhau ra ngoài ăn lâu, cậu vẫn còn đang ho khan.
“Mặc thêm quần áo, bị ốm là mệt lắm đấy.”
Đường Miểu thân cao một mét sáu lăm, lúc cô đứng ở trước mắt cậu mới phát hiện bản thân chỉ đứng đến cằm người ta.
Vừa dứt lời, ánh mắt cu cậu sáng rực lên một chút.
“Chị đang quan tâm em đấy hả?”
“Quan tâm bạn học là chuyện sai à? ”
“Không sai.”
Đối mặt, yên tĩnh.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Có phải chị còn giận em đúng không?”
“Giận cái gì?”
“Hôm đó chị giận ý.”
“Hôm đó có chuyện gì?”
“Do em không nghe lời chị.”
Một vài bông tuyết rơi trên đầu vai cậu, bông tuyết màu trắng từ từ thấm vào áo lông đen của cậu, tất cả mọi thứ đều im lặng cực kỳ.
“Hôm đi xe điện em quả thực hơi đường đột khi ôm chị từ phía sau, giữa nam nữ với nhau nên có giới hạn, em đã quay lại ngẫm nghĩ rất nhiều nên em muốn gửi lời xin lỗi đến chị… ” Cậu nói.
Nét mặt thái độ vô cùng thành khẩn.
Rõ ràng bộ dáng bây giờ của cậu rất ngoan, nhưng Đường Miểu luôn có cảm giác đây không phải là dáng vẻ vốn có của cậu, chắc hẳn đây là cậu bé cứng đầu cứng cổ.
Vỗ nhẹ bông tuyết trên vai cậu, Đường Miểu nói: “Chỉ vì chuyện này thôi hả? Tôi thậm chí còn không nhớ rõ.”
“Vậy chị đừng bơ em như vậy nữa.”
Cậu nhìn cô một cách nghiêm túc, phảng phất như muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt cô.
“Tôi không có…”
“Chị có.”
“Không có.”
“Được rồi, không có.” Đột nhiên cậu cười một tiếng: “Vậy chị đến thư viện cùng với em nha?”
“…”
Hành lang vườn trường, mặt đất xi măng xám trắng vì trận tuyết rơi, để lại một chút màu trắng.
Gió lạnh thổi qua, cái lạnh ập đến, mùa này thích hợp để ngủ trong chăn hơn là ra ngoài.
Thư viện.
Đường Miểu ngồi trước máy tính viết trình báo, Phó Khả Dịch ngồi ở bên cạnh cô, sau đó đội mũ đi ngủ, tư thế kia có thể ám chỉ cách học sinh trung học lười biếng.
Đường Miểu: “… ”
Cậu chàng đến thư viện chỉ để ngủ? Ngủ ở phòng không ngon sao?
Trong túi xách có một chiếc áo khoác dự phòng, nghĩ đến người bên cạnh có thể bị lạnh, nên Đường Miểu đã cầm quần áo đắp lên người cậu, sau đó mới tiếp tục làm việc trước máy tính.
Bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm, Phó Khả Dịch cười một tiếng, sau đó đổi tư thế và tiếp tục cúi đầu ngủ.
Một khi con người đã bận rộn thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh, trình báo của Đường Miểu đã viết gần xong, nhìn thời gian đã tám giờ tối, cảm giác đói bụng đã dâng trào.
Nhìn Phó Khả Dịch, cậu vẫn còn đang ngủ…
“Đàn em ơi?”
Không có phản ứng.
“Phó Khả Dịch?”
Vẫn không phản ứng gì hết.
Khi tay cô chạm vào trán cậu, quả nhiên vô cùng nóng.
Cậu phát sốt.
Đường Miểu vừa mới biết trình báo, hai tay vẫn luôn tiếp xúc với khí lạnh nên hai tay cô vô cùng buốt.
Lúc tay cô chạm vào cái trán của cậu, cậu lập tức có phản ứng: “Đàn chị ơi, tay chị thoải mái quá.”
Cậu ốm yếu quay sang một bên, cậu chàng ôm tay Đường Miểu chuyển từ trán xuống má, cậu nhắm mắt lại, dường như đang cảm nhận sự mát lạnh của bàn tay cô vậy, mà Đường Miểu thì chỉ thấy gò má trơn nhẵn nóng hổi của cậu.
“Đến bệnh viện.” Cô nói.
“Chị đi với em đi.”
Cậu từ từ mở mắt: “Không ai đi cùng em hết, một mình em đến bệnh viện để tiêm thì đáng thương lắm.”
Cậu nói vô cùng đáng thương.
Đường Miểu hít một hơi thật sâu: “Đứng dậy, tôi dẫn cậu đến bệnh viện.”
Nhã: Aishi chết tiệt, bị u mê chiếc tình chị em này rồi!!!Hết chương 13