Thằng Ngốc (II): Cuộc Sống Sau Này

Chương 5: Gặp lại người cũ




Tiểu Nguyên gặp được Khắc Kiệt mới một lần nhưng tưởng như bạn lâu năm. Hai người ngốc gặp nhau, bản thân thấy có chút gì đó giống nhau. Bọn họ nhìn nhau rồi cười ngốc.

Khắc Kiệt vốn dĩ đã quen thuộc với nhà của Mạnh Nghiêm, cậu nắm tay Tiểu Nguyên phấn khích nói.

" Nguyên Nguyên, anh đưa Nguyên Nguyên sang hồ bơi chơi nhé? Có được không ? Được không ?"

" Ưm"

Tiểu Nguyên ngại ngùng gật đầu đồng ý, Hứa Lâm Hàn và Hoắc Đông cũng đồng ý cho bọn họ không gian riêng để chơi đùa.

Thế là hai nhóc nào đó tự nắm tay nhau chạy đến hồ bơi. Bỏ mặc không khí xã giao ở xung quanh, bọn họ đơn giản là vậy, nghĩ nhiều sẽ đau đầu lại chẳng muốn tiếp khách chút nào. Bây giờ được không gian riêng tư thì còn gì bằng.

Hai nhóc con rời đi, Tử Hoàng lần này mới đột nhiên xoa đầu Lâm Hàn nói.

" Có lỗi thì phải nhận, muốn yêu thì cứ yêu. Cậu đừng phân biệt giới tính, bóng ma khi cũ đã rời đi rồi. Cậu nhìn xem, ban đầu tụi anh cũng nghĩ sẽ thích con gái. Cho đến khi gặp được người đàn ông của đời mình, cậu nhìn anh Mạnh Nghiêm đi. Dù có phải từ bỏ đi người thân cậu ấy vẫn sẽ nhất quyết bảo vệ vợ mình có thấy không ?"

Hứa Lâm Hàn gật đầu, hắn cũng nhận ra được điều này rồi. Chỉ tiếc là hắn nhận ra trễ hơn mọi người cho nên Tiểu Nguyên của hắn phải chịu khổ nhiều rồi.

" Ai vừa nhắc đến tên tôi vậy?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, Hứa Lâm Hàn quay đầu lại nhìn. Hắn thấy được một nam nhân cao ngang mình, khuôn mặt điển trai kèm theo nét trưởng thành. Trên cánh tay phải của người này lộ ra hình xăm chữ " Tiểu Thiên". Cánh tay còn lại bế một đứa nhỏ vẫn còn đang say giấc ngủ, một nam nhân nhỏ nhắn với khuôn mặt không thể gọi là mỹ thụ trong truyền thuyết nhưng lại mang theo nét hiền hòa đang khoát tay người còn lại bước đến.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là chủ của buổi tiệc này. Vợ chồng cùng đứa con nhà họ Khang.

Tử Hoàng vừa nhìn thấy bé con liền phấn khích chạy đến đưa tay đòi bế.

" Ôi, Mạnh Nhi của chú. Lại đây chú bế con một chút nào. Cục cưng của chú..."

" Làm phiền anh Tử Hoàng rồi"

Lục Tiểu Thiên bế đứa nhỏ truyền qua tay của Tử Hoàng, Tử Hoàng nhận được cháu lại chạy về chỗ của Dương Thanh cùng với Hoắc Đông để chơi với bé con.

Khang Mạnh Nghiêm gật đầu chào Lâm Hàn, Lâm Hàn cũng lịch sự chào lại người kia. Hai anh em vốn dĩ đã quen biết từ lâu, không có gì gọi là xã giao ở đây đã.

Trước khi nói chuyện với Lâm Hàn, Khang Mạnh Nghiêm quay sang nhìn Lục Tiểu Thiên, cẩn thận lấy từ trong túi quần ra một cái khăn nhỏ lau đi vài giọt mồ hôi trên trán cậu. Ân cần hỏi.

" Em có mệt không ?"

Tiểu Thiên gật đầu, nụ cười nhu hòa nở ra đáp.

" Có! Hôm nay tiếp khách hơi nhiều. Em có chút mệt. Nhưng không sao em chịu được"

Trong mắt Khang Mạnh Nghiêm ánh lên sự đau lòng, hắn vén mái tóc của vợ mình lên rồi hôn một cái ân cần đáp.

" Anh vừa dặn đầu bếp nấu riêng cho em một chén súp nóng. Một lát nữa họ mang lên em cứ đứng với đám người của Tử Hoàng mà ăn, việc tiếp khách chăm con cứ để anh. Em mới hồi phục cơ thể chưa bao lâu, nếu xảy ra chuyện gì anh lại đau lòng"

" Ưm...em biết rồi, anh uống ít rượu thôi nhé"

Hai vợ chồng nhà họ Khang suốt bao năm nay tình cảm lại ấm áp bên nhau. Tình yêu mà Khang Mạnh Nghiêm dành cho Lục Tiểu Thiên thật to lớn biết bao nhiêu.

Hắn còn nghe được người tên Tiểu Thiên từng đánh đổi cả mạng sống của mình vì Mạnh Nghiêm. Đó mới thật sự là một tình yêu đẹp.

Hứa Lâm Hàn nhìn đến vợ chồng kia rồi lại tự trách mình. Hắn trách mình vì đã không chăm sóc Tiểu Nguyên thật tốt để cậu chịu ấm ức một thời gian dài rồi.

Hứa Lâm Hàn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Khang Mạnh Nghiêm đã bắt chuyện trước.

" Anh vừa hay tin của cậu sáng nay trên tivi. Bản lãnh lắm, chỉ là cậu cũng có lỗi. Nhớ nương tay là được"

Hứa Lâm Hàn cười trừ gật đầu, không nhanh không chậm thốt ra một câu.

" Em hiểu mà... Anh, vợ chồng anh thật hạnh phúc nhỉ"

Khang Mạnh Nghiêm ôm ấp Lục Tiểu Thiên vào lòng, chỉ cười không nói.

Bỗng nhiên, Khắc Kiệt mang theo vẻ mặt hốt hoảng chạy vào. Lắp bắp nói.

" Đông Đông... Tiểu Nguyên được ai đó đưa ra hồ bơi rồi. Người xấu..."

" Cái gì ?"

Hứa Lâm Hàn sợ đến hồn phi phách lạc, lập tức chạy lên sân thượng.