Thằng Ngốc (II): Cuộc Sống Sau Này

Chương 2: Mời thầy pháp Thẩm vào nhà. Kết nối âm dương




Dưới ánh đèn flash của cánh nhà báo, Hứa Lâm Hàn cũng không có trốn tránh nữa. Hắn che mặt của Tiểu Nguyên thật kĩ là bởi vì sợ sau này nhiều người sẽ quay ra chỉ trích cậu. Mang những hình ảnh của cậu lên trên mạng nói xấu, bịa đặt nhiều chuyện.

Tiểu Nguyên được Lâm Hàn mang đến đây cũng chỉ vì một lí do, đó chính là ' tôi dám công khai, tôi dám bảo vệ em ấy. Chỉ hy vọng mọi người hãy để Tiểu Nguyên được yên"

Mà Tiểu Nguyên được Hứa Lâm Hàn che chở cuối cùng cũng được ngồi vào trong xe, vệ sĩ hai bên ngăn cản đám phóng viên. Hứa Lâm Hàn ôm cậu vào lòng khẽ nói.

" Anh có khiến em sợ không ? Chỗ này đông người như vậy anh còn mang em đến đây, Nguyên Nguyên có sợ không ?"

Tiểu Nguyên ngẩn mặt lên, qua lớp khẩu trang vẫn thấy được nét cười của cậu trong đó. Cậu lắc đầu đáp.

" Không sợ, anh Hàn thương em. Anh Hàn bảo vệ Tiểu Nguyên."

" Ngoan lắm!"

Tiểu Nguyên rất thích bám lấy Hứa Lâm Hàn, trong trí não ngô nghê không chứa được nhiều điều của cậu ấy thế mà luôn ưu ái nhớ đến người họ Hứa này. Dù hắn đã tổn thương cậu, cậu vẫn sẽ thương hắn như những ngày đầu vậy.

Nhìn bầu trời nhỏ nằm trong lòng mình, Hứa Lâm Hàn nhẹ hôn lên đầu của cậu. Cửa kính xe ô tô của hắn là loại người ngoài không thể nhìn vào bên trong xe, cho nên dĩ nhiên đám phóng viên đó có nằm mơ cũng không thể chụp thêm được tấm ảnh nào.

Dì Linh ngồi ở ghế phó lái, nhìn ra phía sau thấy cảnh người trẻ tuổi cuối cùng cũng yên ổn. Trong lòng nhẹ đi một ít, mặc dù không muốn phá hủy bầu không khí ngọt ngào kia nhưng bà vẫn có chuyện cần nói.

" Lâm Hàn, vừa rồi cậu nhờ tôi mời thầy pháp cao tay về để hỏi xem cha mẹ mình ở đâu đấy. Tôi tìm ra rồi, người nọ tên là Thẩm Trúc Bạch. Hành nghề mới được một năm thôi nhưng rất cao tay, tôi nghe họ nói cậu ta còn có thể làm phép để cho người ở trần gian thấy được người thân đã mất đang ở dưới âm phủ. Mặc dù có hơi mê tín nhưng cậu có muốn thử không ?"

Hứa Lâm Hàn vốn dĩ không tin vào những chuyện gọi hồn cầu quỷ hay nhìn thấy ma. Nhưng từ sau khi biết được sự đau khổ ngày xưa cha mình và chú kia chịu đựng, hắn muốn mê tín một chút để có thể nói lời xin lỗi đến bọn họ. Dì Linh là người lớn tuổi, chuyện này nhờ bà ấy là tốt nhất.

Hứa Lâm Hàn nghe tin tìm được thầy pháp tốt, hắn cũng không bán tín bán nghi gì cả. Chỉ thong thả hỏi.

" Vậy người họ Thẩm kia khi nào mới đến ?"

Dì Linh cười nhẹ nhàng đến.

" Vừa nãy lúc cậu sắp tan họp báo thì người ta đã đến rồi. Họ đang đợi cậu ở nhà"

Hứa Lâm Hàn gật đầu, tài xế qua gương chiếu hậu nhìn cái gật đó liền lái xe chạy về nhà. Hứa Lâm Hàn dùng tay vỗ nhẹ lên mông Tiểu Nguyên nói.

" Sáng nay dậy sớm hơn mọi hôm, em ngủ một chút nhé ? Lát về nhà đến giờ ăn cơm trưa anh gọi dậy có được không ?"

Tiểu Nguyên gỡ khẩu trang ra, dụi mắt rồi gật đầu. Cậu gối đầu mình lên đùi hắn nằm xuống, âm thanh lười biếng như con mèo nhỏ thốt ra.

" Nguyên Nguyên buồn ngủ, một lát nữa anh Hàn bế Nguyên Nguyên lên giường nhé ?"

" Ừm! Ngoan lắm, em ngủ đi. Một lát nữa anh bế em vào phòng"

Tiểu Nguyên được Hứa Lâm Hàn xoa đầu đến nghiện, như con mèo nhỏ nằm trên đùi hắn thiu thiu mắt ngủ. Hứa Lâm Hàn nhìn Tiểu Nguyên ở bên cạnh mình đã chìm vào mộng, lòng vừa vui vừa thương xót cậu.

Bọn họ tan rồi lại hợp, ở gần rồi lại xa. Hắn vì cố chấp mà làm tổn thương cậu bằng nhiều cách. Cũng may ông trời còn thương hắn cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu. Nếu không có lẽ hắn sẽ sống với nổi dằn vặt suốt một thời gian dài mất.

Chiếc xe của bọn họ vẫn thong thả chạy trên đường lớn, về đến nhà cũng chỉ mất tầm ba mươi phút hơn. Hứa Lâm Hàn bế Tiểu Nguyên còn say ngủ đi vào trong nhà. Một vài người làm chạy ra nói nhỏ vào tai hắn.

" Thưa ông chủ, người mà dì Linh đã đến rồi. Đang đợi ông ở tầng để thờ cúng ạ"

" Tôi biết rồi, để tôi bế Tiểu Nguyên rồi lên sau"

" Vâng ạ"

Hứa Lâm Hàn bế Tiểu Nguyên lên thẳng phòng ngủ, hắn nhẹ đặt cậu xuống rồi đắp chăn. Sau đó cẩn thận dặn dì Linh.

" Dì giúp tôi chưng một bát tổ yến, một lát nữa Tiểu Nguyên dậy thì cho em ấy ăn lót dạ. Tôi xong việc sẽ xuống ngay."

" Được rồi, mau đi đi. Tôi nhớ mà"

Hứa Lâm Hàn sau khi căn dặn xong thì cẩn thận rời đi. Hắn đi lên trên tầng ba, là nơi dùng để thờ cúng cha và mẹ cùng chú Dĩ Anh. Vốn dĩ khi xưa không có bàn thở của chú này, nhưng về sau là do Lâm Hàn mang về. Thờ chung với cha mình, còn bàn thờ mẹ của hắn thì lớn hơn một chút. Được đặt gần bàn thờ Bồ Tát.

Hứa Lâm Hàn vừa đi lên đến nơi đã nghe thấy tiếng người nói.

" Ừm! Nhà này giàu thế chúng ta có thờ cúng họ cũng sẽ ăn rất ít. À ừm! Cho con xin dĩa quýt này nhé, con ăn một chút thôi ạ. Không ăn nhiều đâu"

Hứa Lâm Hàn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì khi hắn vừa lên đã thấy cảnh tượng.

Một nam nhân mặc đồ vest đen, khuôn mặt điển trai trong rất thành đạt, nhìn thì trông bằng tuổi hắn, tay người này lấy dĩa hoa quả trên bàn thờ cha hắn xuống. Người còn lại mặc áo vàng như mấy vị hành nghề pháp sư trên phim, một chân ngồi co lại, chân kia ngồi xếp bằng đang lột quýt ăn. Miệng còn không quên nói.

" Nho trên bàn thờ cũng ngon lắm, là cái chú trên bàn thờ bảo em lấy xuống ăn đi. Khiết Long, mau lấy luôn"

" Không biết là họ cho thật hay là em tự tiện lấy ăn không biết nữa"

Bọn họ vừa đối thoại vừa " chôm chỉa" thức ăn. Hứa Lâm Hàn nhìn thấy cảnh tượng phía trước mặt mà hai mắt giật liên hồi. Miệng tự lẩm bẩm.

" Là thầy pháp cao tay thật hay là lừa đảo đây?"