Thằng Ngốc (I)

Chương 93: Em sợ anh




Lâm Hàn cứ nằm thổn thức trên giường như vậy đến khoảng bốn giờ sáng mới chợp mắt được, có lẽ dạo gần đây thân thể mệt mỏi. Khó ngủ, cho nên hắn ngủ một mạch đến giữa trứ vẫn không tỉnh lại. Ngay cả tin nhắn Hoắc Đông gửi đến hắn cũng không hề nghe thấy.

Văn Khang ở trên công ty cả một buổi, từ khi sáng đến giờ gọi cho Lâm Hàn cũng không thấy ai bắt máy. Tầm này cũng gần mười giờ sáng mà tổng tài vẫn chưa đến công ty khiến cậu cảm thấy kì lạ, Văn Khang không yên lòng nên vội chạy xe đến nhà của Hứa Lâm Hàn.

Vì thường xuyên đến đây lấy tài liệu cho sếp, cho nên Văn Khang rất tự nhiên đi vào nhà. Bên trong chẳng có ai cả, sự tĩnh lặng cùng chút ánh nắng mặt trời khẽ soi vào căn nhà. Cậu tự hỏi, căn nhà này từ khi nào đã trở nên u ám như vậy?

- Hàn tổng, ngài có ở đây không? Hàn tổng?

Vừa nãy đi vào nhà thấy xe ô tô của Hứa Lâm Hàn vẫn còn đậu ở đó, Văn Linh gọi cũng chẳng ai đáp lại cho nên đánh liều mình tự vào phòng của Lâm Hàn.

- Ông chủ... ngài còn ngủ sao?

Mở cửa phòng ra, cậu thấy Lâm Hàn vẻ mặt nhắm mắt nằm trên giường. Cả người đầy mô hôi, khuôn mặt đỏ bừng, Văn Khang cảm thấy làm lạ lập tức tiến đến kiểm tra... sau đó mới biết là Hứa Lâm Hàn bị sốt.

Nam thư kí hôm nay lại có trách nhiệm chăm sóc ông chủ. Nhà chẳng có một ai, hắn phải hầu hạ người này khỏi bệnh thôi.

Gọi bác sĩ riêng của Lâm Hàn đến, để người ta chuẩn đoán bệnh và cho thuốc... Văn Khang bỗng nhiên trở thành osin không công hết ba ngày.

Qua đến ngày thứ ba, mặc dù vẫn còn chút mệt mỏi và đau đầu. Nhưng chân tay đã cử động được, Hứa Lâm Hàn vội đưa tay đến tìm điện thoại.... chỉ thấy bên trong là nhiều cuộc gọi cùng tin nhắn của Hoắc Đông.

Mà nội dung tin nhắn đều giống hệt nhau, tin nhắn gửi đến chính là nơi ở của Tiểu Nguyên và dì Linh hiện tại. Một vùng quê hẻo lánh cách xa trốn thành thị tấp nập này.

Hứa Lâm Hàn mừng như điên, mặc kệ Văn Khang khuyên ngăn nên nghỉ ngơi thêm một ngày rồi hẳn đi tìm người nhưng hắn nhất quyết không chịu. Cứ thế một hai thay đồ rồi đánh xe ô tô bắt đầu khởi hành.

Ở vùng quê hai người đang ở kia, nếu đi xe lửa thì tốn hết một ngày. Nhưng nếu đi ô tô thì tốn gần ba ngày, cộng thêm ba ngày hắn nằm liệt trên giường nữa là sáu ngày. Hắn chợt nhận ra, mình đã " bỏ quên" Tiểu Nguyên gần một tuần rồi.

Chiếc xe ô tô của Lâm Hàn cứ thế đi hết ba ngày, việc ăn uống cũng chỉ dừng tại quán ven đường ăn tạm chút rồi lại đi tiếp. Hắn giờ đây mới hiểu cảm giác của những người dân bình dị ăn vội một miếng rồi tiếp tục làm việc là như thế nào.

Bởi vì thân thể không khoẻ, ngồi xe lâu có chút khó chịu. Khuôn mặt hắn tiều tuỵ hẳn đi, hai mắt cũng thâm hơn một chút. Cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng đến ngày thứ ba hắn cùng đến được nơi cần tìm.

Xung quanh bốn bề là cánh đồng ruộng xanh, đường thì gồ ghề khó đi. Hỏi địa chỉ nhà thì mới biết Tiểu Nguyên và dì Linh ở trong một căn hẻm nhỏ cũ kĩ.

Vì đi xe vào không được, cho nên hắn quyết định đi bộ.... Từ đây đi vào nhà của hai người kia mất mười phút.

Căn nhà nhỏ đơn sơ, mang theo chút cổ kính và đã cũ kĩ đúng theo phong cách làng quên bình dị, đẩy cánh cửa gỗ màu nâu đã mục kia. Hứa Lâm Hàn chậm rãi tiếng vào bên trong mà chẳng hỏi xin ý kiến của ai.

Sân trước chẳng có ai trông coi cả, hắn nhìn quanh một hồi rồi bỗng nhiên nghe tiếng động ở phía sân sau cho nên lập tức bước đến.

Bóng dáng một đứa nhỏ mặc bộ đồ màu xanh lam đang ngồi cạnh cái giếng, mặt cúi xuống đất nhìn hai con vịt con nối đuôi nhau chạy lạch bạch đập vào mắt hắn. Người nhớ nhung mấy ngày nay cuối cùng cũng đã xuất hiện. Hắn vui đến nổi hai tay run run, khoé môi giật giật vài cái gọi tên.

- Tiểu... Tiểu Nguyên.

Tiểu Nguyên đang nhìn hai con vịt nhỏ được dì Linh mua cho thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên lập tức giật mình. Mà giọng nói này nó thường xuyên vang bên tai cậu mấy ngày nay không ngừng. Vậy mà giờ đây lại vang lên một lần nữa khiến Tiểu Nguyên bất ngờ ngược mặt lên.

Hứa Lâm Hàn mặc một thân đồ màu đen, vẻ mặt mệt mỏi phong trần nhìn cậu cười hiền. Đưa một tay đến trước không trung vẫy vẫy, rồi hắn nói.

- Tiểu Nguyên, mình về nhà thôi... Anh nhớ em.

Tiểu Nguyên sững sờ mấy giây, rồi bỗng nhiên giấu tay mình ra sau. Lui vài bước chân, cậu lắc đầu nhìn hắn đáp.

- Tiểu Nguyên... không muốn về cùng anh. Em muốn ở đây với dì, anh đi đi.

Sự việc từ chối này hắn biết chắc chắn sẽ không tránh khỏi nên đã chuẩn bị tâm lí. Vậy mà lời Tiểu Nguyên nói ra, hắn cảm thấy thật hụt hẫng, tâm thì đâu như bị ai véo mạnh vậy... Tiểu Nguyên hoá ra vẫn không thể tha thứ cho hắn