Thằng Ngốc (I)

Chương 91: Biến mất




Lúc về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối, cánh cổng căn biệt thự ngày thường luôn rộng mở thì hôm nay lại đóng kín mít, Hứa Lâm Hàn cảm thấy lạ. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, linh cảm của hắn cho biết có chuyện không tốt đang diễn ra.

Tự bước xuống xe mở cửa nhà, Lâm Bàn đi thẳng vào trong nhà chính. Mọi ngày ánh đèn điện vẫn luôn soi sáng trong nhà mình thì ngày hôm nay lại tối om. Một mảng bóng tối bao trùm lấy căn biệt thự rộng lớn. Sự lạnh lẽo, cô đơn đánh úp vào nội tâm Hứa Lâm Hàn.

Vươn tay đến góc tường bên phải để đèn lên, căn nhà cuối cùng cũng được soi dáng một lần nữa. Chẳng qua là không hề có người ở đây thôi.

Hứa Lâm Hàn mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn cố gắng gọi.

- Tiểu Nguyên... anh về rồi, hôm nay anh mới mua cho em một món quà này.

Nhưng mà chẳng ai trả lời hắn cả, dì Linh cũng không thấy xuất hiện. Cả căn nhà này, hoá ra chỉ còn một mình hắn là tự đối thoại với bản thân.

Hứa Lâm Hàn cảm thấy hốt hoảng, hắn giật mình vội vàng chạy lên phòng ngủ, mở toang cửa phòng của cậu.

- Tiểu Nguyên... em... có...

Hứa Lâm Hàn còn chứ nói hết câu thì đã phải câm nín, mền gối được xếp ngay ngăn ở trên giường. Con thỏ nhỏ vẫn nằm trong lòng, cả thân thể nó ủ rũ tựa hồ như đang buồn tủi vì người chủ hay bồng bế nâng niu nó, giờ lại bỏ đi chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó.

Hứa Lâm Hàn tiếp tục mở tủ quần áo ra, chẳng còn cái gì ngoài mấy cái áo còn nguyên mác chứ tháo ra được treo trên móc kia một cách ngay ngắn. Con heo màu hồng vừa tay Tiểu Nguyên hay để trên đầu giường cũng biến mất. Như thể đứa nhóc ấy đem hết những cái gì quý báu nhất đi ra khỏi cuộc đời hắn vậy.

Sang phòng dì Linh, mọi thứ cũng giống hệt như phòng Tiểu Nguyên, lúc này Hứa Lâm Hàn hiểu ra, không cần ai nói cũng biết là hai người này đã bỏ đi.

Ánh mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, vài tia máu hiện rõ trong mắt, đại não căng cuáng mà mang theo sự vội vã. Lòng Lâm Hàn đau nhói từng cơn khi biết rằng người kia vẫn chọn cách bỏ hắn.

Nội tâm của Hứa Lâm Hàn như bị ai cào cấu vậy, mất đi Tiểu Nguyên chính là điều hiện tại làm hắn sợ hãi nhất, cũng là điều hắn không bao giờ muốn cả.

Lâm Hàn ngồi xuống chiếc giường lớn, dùng hai tay vuốt mặt mình một lần rồi thở hơi ra. Lâm Hàn nhìn toà nhà yên tĩnh này một lúc lâu, sau đó mới lôi điện thoại ra. Gọi một cuộc.

- Hoắc Đông, là tôi đây... tuy là trời tối rồi nhưng mà hy vọng anh có thể giúp tôi tìm Tiểu Nguyên và dì giúp việc, hai người ấy bỏ đi rồi.

Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ổn vang lên.

- Được rồi, cậu cứ để anh tìm giúp cậu. Ngày mai hoặc ngày kia là sẽ tìm ra người,thời gian gần đây nghe nói giới thương trường cũng có nhiều việc cần để ý. Công việc cậu nhiều gấp đôi, cố gắng nghỉ ngơi một bữa đi. Đừng cố sức tìm người nữa. Việc này là của bọn anh, cậu cứ yên tâm ngồi chờ tin là được.

Hứa Lâm Hàn cười khổ, xoa hai huyệt thái dương hắn mệt mỏi đáp lời.

- Cảm ơn anh đã quan tâm, lần này nhờ anh tìm người ra sớm giúp em.

Hoắc Đông ở đầu dây bên kia, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào. Hôm nay lại nói ra lời khuyên nhủ khá vô lí, hắn nói.

- Không phải anh mê tín gì đâu, nhưng mà đường tình duyên của cậu có vẻ trắc trở. Hay là cậu lên chùa giải nghiệp đi, không chừng có vong nữ nào đang đi theo cậu đấy.

" Quạc...quạc"

Quả thật lời nói của Hoắc Đông nếu để người ngoài nghe được chắc chắn sẽ không tin hắn là một ông chủ lạnh lùng thường ngày được. Lời nói ấy thật sự quá ngớ ngẩn khiến Hứa Lâm Hàn không biết nên nói thế nào cho phải.

- Làm phiền anh rồi, nếu có tin gì thì mong anh gọi giúp cho em sớm.

- Ừm... tạm biệt cậu.

Hình như Hoắc Đông cũng biết mình thất thố cho nên chào tạm biệt ngay.

Đầu dây bên kia vừa ngắt kết nối, Hứa Lâm Hàn tựa hồ mệt đến độ không thể chống nổi mà ngã lưng ra sau giường, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà trắng. Hắn thầm nghĩ.

- Là hắn sai quá nhiều, cho nên ai cũng từ từ rời xa hắn. Hắn biết lỗi của mình ở đâu, bản thân vẫn luôn cố gắng sửa chữa. Nhưng mà tại sao... Tiểu Nguyên lại không thể chờ hắn một chút.

Nới lỏng cà vạt của mình ra, Hứa Lâm Hàn nhắm mắt muốn nghỉ ngơi... nhưng mà tâm tình không tốt cho nên hắn không thể chợp mắt được. Không thể làm gì hơn, hắn quyết định đánh xe đi tìm hai người kia, giống hệt như lần đầu đánh mất Tiểu Nguyên cũng phải lao lực đi kiếm như vậy.

Hắn lúc này mới cảm thấy hối hận, vì ngay từ lúc đầu phải biết được quê quán của dì Linh ở đâu hơn, Hứa Lâm Hàn đại khái cũng đoán được... hai người này bỏ đi là vì trốn tránh hắn, để tìm một cuộc sống mới hơn.

Khởi động chiế xe của mình, Hứa Lâm Hàn bắt đầu đi tìm người.