Hứa Lâm Hàn vẫn vậy, cứ hết tìm kiếm rồi lại đi hỏi người dân xung quanh. Chỉ cần người ta chỉ dẫn hắn cái gì liên quan đến Tiểu Nguyên, Lâm Hàn cũng chẳng màng là sự thật hay giả. Cứ thế mà đi tìm kiếm cậu.
Cả một đêm không ngủ, tìm kiếm Tiểu Nguyên từ lúc ba giờ sáng cho đến chín giờ sáng. Vẫn là đáp án cũ, không hề có bất cứ một tin tức gì của nhóc con ấy.
Ngồi trong xe thở dài một hơi, hắn biết một mình mình cùng với đám bác sĩ kia tìm kiếm cũng chưa chắc đã nhanh. Cho nên Hứa Lâm Hàn quyết định di chuyển tay lái, nhấn chân ga chạy đến công ty vệ sĩ khiêm tìm người của nhà họ Hoắc....
Toà nhà làm việc của Hoắc thị gồm tám tầng, Hứa Lâm Hàn lại là bạn của chủ công ty này. Đến khi đám vệ sĩ của Hoắc thị vừa thấy hắn, liền thân thiện mở cửa. Nở nụ cười hỏi thăm.
-Ngài Hứa, đến tìm ông chủ của chúng tôi sao???
Hứa Lâm Hàn gật đầu, vẻ mặt uy nghiêm pha chút mệt mỏi nhàn nhàn trả lời bọn họ.
- Tôi đến để nhờ Hoắc Đông tìm người, cậu ấy đã đến công ty chưa??
-Đã đến rồi, đang ở trên phòng làm việc. Ngài cứ đi lên đi, chúng tôi sẽ gọi báo cho ông chủ.
Hứa Lâm Hàn được đám người vệ sĩ chỉ dẫn, hắn gật đầu cảm ơn rồi theo lối cũ đi đến văn phòng làm việc của Hoắc Đông.
Cửa phòng không đóng, Hoắc Đông đang ngồi tại bàn tiếp khác chăm chú đánh máy tính. Hứa Lâm Hàn vươn tay gõ cửa.
-Hoắc Đông, tôi có thể vào được chứ???
Con người ngồi trên ghế sofa tầm hai mươi bảy tuổi , bao nhiêu năm chăm chỉ luyện tập võ nên có thân hình rắn chắc. Khuôn mặt nam tính với vẻ ngoài nghiêm khắc ít cười càng khiến chủ tịch Hoắc Đông trở nên đẹp trai hơn trong mắt mọi người.
Hoắc Đông liếc mắt nhìn thấy Hứa Lâm Hàn, vẻ mặt tuy không cười nhưng có nét thân thiện hiện lên. Người kia hướng về phía hắn mời vào.
-Lâu lắm mới gặp lại anh, lần này anh đến tìm tôi có phải là chuẩn bị đi đâu cần thêm vệ sĩ để bảo vệ phải không???
Hứa Lâm Hàn tự nhiên ngồi xuống, cả người nặng nề uống một ngụm trà. Rồi lại lắc đầu phủ nhận.
- Không phải!!! Lần này đến đây là muốn nhờ vả cậu giúp tôi tìm một người.
Hoắc Đông vừa nghe đây, lập tức nhíu mày đặt tách trà xuống. Nghi hoặc hỏi.
- Là chị Diệp Anh sao??
Giờ đây, cái tên Diệp Anh là cái tên mà hắn không muốn nhắc đến nhất. Mỗi lần nhớ đến cô ta, Hứa Lâm Hàn như thấy muốn bùng nổ sự tức giận. Đồng thời bản thân lại tự trách mình nhiều hơn.
- Không phải, tôi muốn tìm kiếm Tiểu Nguyên, một đứa nhỏ ngốc đã đi lạc gần hai ngày. Em ấy còn bị thiểu năng trí tuệ. Cho nên tôi muốn có thêm nhiều người để hỗ trợ tìm em ấy nhanh hơn. Tôi muốn đưa Tiểu Nguyên về để bù đắp cho em ấy, bản thân thật sự gây ra nhiều lỗi lầm cần chuộc lại với đứa ngốc kia.
Nhắc đến Tiểu Nguyên, bao nhiêu sự uy nghiêm vừa nãy đều bị Hứa Lâm Hàn tháo bỏ xuống hết, khuôn mặt hắn hiện tại chỉ toàn đau thương và mệt mỏi. Ánh mắt không còn sự nhạy bén như trước, mà thay vào đó là ánh mắt tăm tối....chứa đầy sự buồn bã.
- Tôi đã làm tổn thương một người rất quan trọng rồi.
Dạo trước, Hoắc Đông cũng có nghe trong giới làm ăn truyền tai nhau việc Hứa Lâm Hàn có nuôi một chàng trai bị thiểu năng. Nhưng không phải cách đây nửa tháng, người này mới ở trước giới truyền thông công khai với mọi người rằng sẽ cưới Diệp Anh sao?? Thế nào mà bây giờ lại chuyển qua thích Tiểu Nguyên gì gì đó rồi.
Hoắc Đông khó hiểu nhíu mày, nhưng bản thân cậu ta là một người không thích hỏi sâu vào việc của người khác. Cho nên cậu ngồi thẳng lưng, nhàn nhạt nói.
- Vợ tôi cũng là một đứa ngốc, em ấy đã gần hai mươi tư tuổi rồi nhưng vẫn như đứa trẻ. Đã xác định yêu một người bình thường, thì việc đầu tiên cần đảm bảo là anh rất bình thường. Phải bảo vệ được em ấy, cưng chiều đứa nhỏ ngốc nhà anh. Bởi vì sự thật.....người bị thiểu năng họ chịu rất nhiều tổn thương. Nhưng nếu anh biết cách chăm sóc, thật tâm yêu thương người kia. Tôi bảo đảm, Tiểu Nguyên sẽ như một mặt trời nhỏ chiếu xung quanh anh vậy.
Lời của Hoắc Đông nói ra, tựa như vừa trách cứ vừa dạy cho hắn một điều mới vậy. Hứa Lâm Hàn lặng im không trả lời, chỉ từ trong điện thoại mở ra một tấm hình khi trước Tiểu Nguyên mượn điện thoại của anh nghịch ngợm rồi tự chụp hình mình đưa đến cho Hoắc Đông.
-Đây là hình của em ấy, cậu cứ cho thật nhiều người đi tìm kiếm. Tiền bạc không thành vấn đề.
Hoắc Đông gật đầu nhìn kĩ bức hình tỏ vẻ đã hiểu, một lát sau cậu ta mới nói.
- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ phái người đi tìm ngay.
- Thật sự cảm ơn cậu!!!
Hứa Lâm Hàn cảm thấy đã xong việc, định bụng đứng lên đi về tiếp tục với công cuộc tìm kiếm Tiểu Nguyên, nào ngờ từ bên ngoài chạy xộc vào một thân ảnh nam nhân nhỏ nhỏ. Nét mặt đáng yêu nhưng chứa đầy tủi thân, hai mắt đỏ ngầu vì khóc. Cậu trai đó nhanh chóng chạy đến ôm lấy Hoắc Đông, nức nở kể tội.
-Đông Đông.... A Vinh lại bắt nạt em kìa....ô....ô.
-----********------
Nhắc cho chị em nhớ, A Vinh là tên côn đồ ngày xưa đã đánh Khắc Kiệt ở phố, sau đó lại bị Hoắc Đông đập cho một trận. Rồi sau này về làm vệ sĩ cho công ty Hoắc Đông :vv
Hôm nay sẽ có hai chương, up tạm chương này lát up thêm chương nữa.