Dì Linh càng nghe càng thấy tức, bà quyết đi đến kéo Tiểu Nguyên còn ngơ ngác ra phía sau lưng mình. Như muốn che chắn cho thằng bé. Quả quyết nói:
- Tôi phản đối chuyện này, chỉ là một cú ngã nhẹ. Cậu lại muốn bắt người mới vừa bị thương quỳ gối?? Muốn cậu tan làm cũng tầm buổi tối, bây giờ là buổi sáng. Cậu định để thằng bé quỳ đến không đi được luôn sao??
Diệp Anh không nói, nhưng hai bàn tay đã bấu chặt lấy tay Lâm Hàn như thể " em đang chịu oan ức đó". Mà lần này, Lâm Hàn cũng không dễ dàng bỏ qua cho cậu.
- Dì Linh, chuyện của chúng tôi hy vọng dì đừng xen vào. Tiểu Nguyên, có lỗi thì phải phạt. Anh nói lại một lần nữa. Mau đi lên phòng anh quỳ gối mau.
" Mình đã sai gì nhỉ??? Anh Hàn tại sao lại muốn phạt mình??? "
Tiểu Nguyên không nói, nhưng mà trong lòng rất muốn đặt câu hỏi. Chỉ là lúc ngẩng mặt lên, cảnh tượng anh ấy che chở cho Diệp Anh khiến cậu không thể nói.
Hai lỗ tai ù đi, cậu không còn nghe thấy tiếng phản kháng của dì Linh hay ai khác nữa. Tâm trí cậu dần dần không sắp xếp được mọi chuyện nữa. Trong đầu chỉ loáng thoáng nghe được tiếng hối thúc " phải quỳ gối, phải quỳ gối"
Tiểu Nguyên mặc kệ mọi người nói gì, mặc kệ tiếng cãi nhau có lớn thế nào. Cậu cứ thế ngơ ngơ, ngác ngác chậm rãi bước lên cầu thang, hướng phòng Lâm Hàn đi thẳng.
Tiếng cãi nhau bỗng nhiên im bật, mọi người nhìn theo hướng Tiểu Nguyên đi, cũng chậm rãi bước theo cậu.
Tiểu Nguyên không nói lấy một lời. Cứ vậy mở cửa phòng Lâm Hàn, chọn ngay một góc tường gần giường nhất quỳ gối xuống. Đầu óc mơ mơ màn màn chẳng rõ thực hư nữa.
"Hình như.... quá khứ của cậu cũng đã từng bị như vậy"
Lâm Hàn nhìn bóng lưng gầy yếu đó cũng không biết nên nói gì cho phải. Nhưng mà hắn vẫn ẤU TRĨ suy nghĩ rằng,là Tiểu Nguyên sai hoàn toàn.
Dì Linh trong lòng tức đến muốn thổ huyết, khuôn mặt nhu hoà không còn nữa thay vào đó là một người phụ nữ chứa đầy sự mạnh mẽ và bình tĩnh. Nhẹ đi đến gần đứa ngốc đáng thương, bà nâng một cánh tay của cậu lên. Nhẹ giọng dỗ dành.
- Tiểu Nguyên, con đừng quỳ như thế. Bệnh tình chưa ổn đâu!!! Mau đứng lên đi.
Diệp Anh chứng kiến cảnh cậu bị phạt như vậy, trong lòng cười khẩy một cái đầy thoả mãn. Nhưng cô không ngờ rằng. Một lúc sau mình lại xảy ra chuyện.
Hình ảnh trí nhớ dần dần hiện rõ, một đêm mưa nào đó. Cậu bị nhiều người vây quanh bắt nạt, mắng nhiếc. Người ta không cho cậu đường lui, căn nhà đó toàn những người xấu....
Tiểu Nguyên không muốn bị đánh, không muốn bị hành hạ nữa. Cho nên cậu đã dùng hết sức mình, hết cắn người này, rồi xô ngã người kia. Và cứ thế xông thẳng một đường chạy ra ngoài thoát thân.... Chứ hoàn toàn không phải đám người kia đuổi cậu đi.
Ở đây cũng vậy, ở đây cũng có người xấu. Chị gái kia không tốt, chị gái kia rất giống với bọn người ấy. Cho nên muốn bản thân không bị đánh. Cậu phải tự bảo vệ lấy chính mình.
Tiểu Nguyên thét lên một tiếng, không còn biết ai ra ai nữa. Bản thân lại càng không nhận ra Lâm Hàn hay cả dì Linh, cứ thế điên loạn đứng lên. Chạy thẳng đến dùng hết sức mình đẩy Diệp Anh tách khỏi người Lâm Hàn.
Cậu thét lên như kẻ điên dại, trước sự ngỡ ngàng của Lâm Hàn cũng dì Linh, chẳng đợi mấy người kia phản ứng. Cậu ngồi thẳng lên người cô ta, cầm lấy cánh tay phải của Diệp Anh, rồi cắn thật mạnh lên đó một cái.
- Người này hại cậu, người này muốn đánh cậu. Người này là kẻ xấu!!!
Hành động của Tiểu Nguyên khiến Diệp Anh phản ứng không kịp, lúc cậu cắn cô đến chảy máu. Cô ả liền kêu lên liên tục.
- Tiểu Nguyên, con mau bình tĩnh lại đi. Sao lại thế này????
Dì Linh chạy đến gần, muốn ngăn cản cậu nhưng lại không được. Cậu vẫn một mực cắn lấy bàn tay mảnh khảnh đó, đến khi máu tanh tưởi đã tràn trong miệng. Tiểu Nguyên vẫn không chịu buông ra.
Trong khi dì Linh vẫn chưa biết làm thế nào thì Hứa Lâm Hàn đã mặt lạnh đi đến. Dùng bàn tay to lớn tát thẳng lên cậu một tiếng vang thật mạnh, khiến đầu cậu lệch sang một bên. Cánh tay của Diệp Anh cũng được giải thoát.
Một giọt nước mắt rươi xuống...hai giọt...ba giọt. Tiểu Nguyên bị đánh cũng không có tỉnh lại như trước nữa. Chỉ sững sững sờ sờ buông lỏng người rơi lệ.
" Người vừa đánh cậu là ai vậy? Sao người đó lại khiến trái tim cậu khó thở đến thế??"
Lợi dụng lúc Tiểu Nguyên không chú ý, Diệp Anh vội đẩy cậu sang một bên rồi chạy đến cạnh Lâm Hàn. Khuôn mặt chứa đầy hoảng sợ, dùng tay kia che lấy cánh tay bị thương. Tức giận nói.
- Hứa Lâm Hàn!!! Anh thấy không??? Ngay từ đầu em đã nói rồi, để một tên ngốc ở trong nhà là sẽ có chuyện mà. Anh nhìn đi, hôm nay nó còn cắn em, vậy ngày mai nó sẽ làm gì nữa đây hả?? Đã cưu mang còn làm ơn mắc oán.
Hứa Lâm Hàn khuôn mặt lạnh lại, trong lòng như nổi bão nhìn Tiểu Nguyên, giọng nói chứa đầy sự tức giân phát ra.
- Nếu đã như vậy, thì để tôi gọi người của bệnh viện tâm thần đến đưa cậu đi. Ghê tởm!!!
Chỉ một lời nói này thôi, đã khiến Lâm Hàn sau này phải rơi lệ lại biết bao nhiều lần.
Mà Tiểu Nguyên ngay tại lúc này cũng bị bức đến điên rồi!!!
---********---
Đoạn ngược này có nhiều tình tiết phi lí, Cỏ đã nói trước nên chị em đừng bắt bẽ...tội Cỏ TvT