Thằng Ngốc (I)

Chương 41: Sợ hãi




Tiểu Nguyên vừa rồi ngủ không có sâu giấc, đầu bị quấn miếng băng gạt cho nên có cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cộng thêm việc tay chân đều đau nhức, vì vậy ngủ chưa được bao lâu cậu đã tỉnh rồi.

Tiểu Nguyên vừa mở mắt đã loáng thoáng nghe được Lâm Hàn nói muốn đưa mình đi vào trại tâm thần. Còn có sẽ thuê người chăm sóc cậu.

Tiểu Nguyên không hiểu trại tâm thần là gì. Nhưng cậu vẫn có thể hiểu được lời Lâm Hàn muốn nói đại loại như :

- Sẽ mang mình đi vào một nơi xa lạ không có anh. Tiểu Nguyên sẽ bị bỏ rơi lại một lần nữa... Cậu sẽ rời khỏi Lâm Hàn sao?

Ý nghĩ người kia sẽ bỏ rơi mình xâm chiếm dần dần trong đầu óc Tiểu Nguyên, cậu thật sự rất sợ... sợ đến nổi không thể kìm lòng được mà thốt lên tên của Lâm Hàn.

Dịch Tĩnh và Hứa Lâm Hàn khi nghe tiếng người kia phát ra cũng có chút bất ngờ. Lúc cả hai xoay lại, chỉ thấy hai mắt Tiểu Nguyên tràn ngập nước, khuôn mặt chứa đầy vẻ sợ hãi.

- Anh... anh Hàn, sao anh bỏ rơi em?? Em không muốn đi đâu cả. Anh Hàn....

Quá khứ của Tiểu Nguyên, rất nhiều thứ cậu không biết cũng không nhớ được hết. Nhưng mà cậu nhớ rất rõ một đoạn kí ức rằng.

Mình được một người đàn ông béo mập đưa đến một căn nhà rộng như anh Hàn vậy, ngày nào người ta cũng đánh đập, mắng cậu là đồ ngốc. Họ bảo cậu cầm chổi quét nhà. Cậu không biết quét, liền bị ăn nguyên cây chổi lên đầu. Người ta bảo cậu chống hai tay hai chân trên sàn nhà, quỳ ở đó lâu thật là lâu để làm chỗ gác chân. Cuộc sống của cậu khi đó quá thật rất đáng sợ.

Người ta chê cậu ngốc, không cho cậu ăn cơm. Rồi có một lần, trời mưa to rất to. Người ta nói không muốn nuôi một tên ngốc trong nhà nữa. Liên đuổi Tiểu Nguyên đi.... Thế là cậu phải trở thành một kẻ ngốc lưu lạc ở ngoài đường.

Sau này có Lâm Hàn vươn tay ra, cho cậu ăn ngon, chỗ ngủ ấm. Còn không la mắng cậu khiến tâm tình Tiểu Nguyên bình ổn hơn nhiều.

Khi trước anh cũng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu. Vậy mà giờ đây Lâm Hàn ca muốn đưa cậu đi nơi khác là thế nào?

Thân thể thật sự rất đau nhức. Nhưng mà trong lòng cậu bỗng nhiên lại đau đớn đến quặn thắt vậy. Nước mắt rơi từng giọt, Tiểu Nguyên cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt đau thương hỏi Lâm Hàn :

- Anh Hàn... Tiểu Nguyên đã chọc giận anh hả? Hay là tại em hay khóc nên anh muốn đuổi em đi? Tiểu Nguyên xin lỗi, thật sự xin lỗi anh mà.

Hứa Lâm Hàn bỗng lặng yên không nói, hắn quả thật không ngờ cậu nhóc này vậy mà lại có thể hiểu được mỏi chuyện. Tâm tình của hắn cũng trở nên rối rắm không biết nên nói thế nào.

Đúng lúc này Dịch Tĩnh bước đến gần vỗ vai hắn. Thở dài nói nhỏ.

-Người ta dù có ngốc đến đâu, nhưng họ vẫn có thể nhận thức được. Huống gì ban đầu cậu đã đối tốt với Tiểu Nguyên như vậy rồi. Thằng bé chẳng lẽ nó còn không biết cậu đang nói gì nữa à??? Tiểu Nguyên ngốc chứ không có điên. Cậu liệu mà dỗ dành thằng bé đi, tôi đi trước đây.

Dịch Tĩnh liếc nhìn Tiểu Nguyên đang rơi lệ nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Lâm Hàn, hắn lập tức vỗ lên vai bạn mình ba cái. Rồi xoay người bỏ đi, trả lại không gian riêng tư cho hai người.

Hứa Lâm Hàn đứng đó nhìn Tiểu Nguyên, quả thật lời nói vừa nãy của cậu khiến hắn phải suy nghĩ lại.

- Tiểu Nguyên đúng là không có làm mình giận, cũng không có quậy phá gì thì lấy lí do gì đưa cậu đi đây? Nhưng mà hắn đối với Tiểu Nguyên hình như bắt đầu có chút bài xích rồi. Mà nguyên nhân vụ việc này cũng chỉ có mình Lâm Hàn hiểu rõ mà thôi.

Tiếng khóc thút thít của người kia vang lên, Lâm Hàn bỗng nhiên cảm thấy vừa mệt mỏi lại vừa có thấy có lỗi với cậu.

Nhẹ nâng gót chân đi đến cạnh giường bệnh, còn chưa kịp nói gì Tiểu Nguyên đã vội bắt lấy cánh tay anh. Lắc đầu khẩn khoản cầu xin.

- Anh Hàn... sau này Tiểu Nguyên sẽ ngoan hơn, anh đừng đuổi em đi mà. Tiểu Nguyên ăn ít lại một chút cũng được, không đi theo anh đến công ty . Em cũng sẽ không khóc nữa. Anh thấy em không đúng chỗ nào thì Tiểu Nguyên sẽ cố gắng sửa sai. Anh đừng đuổi em đi mà. Tiểu Nguyên hết đau rồi, chúng ta về nhà nhé??

Tiểu Nguyên sợ lắm... cậu thật sự rất sợ mình sẽ bị người ta bỏ rơi. Đặc biệt người đó chính là Lâm Hàn, Tiểu Nguyên chỉ muốn ở gần anh thôi.

Hứa Lâm Hàn nhìn bàn tay nhỏ bé gầy yếu, bàn tay phải còn gắm kim tiêm mà tâm tư cũng mâu thuẫn theo. Cuối cùng, một giọt nước mắt rơi trúng tay anh khiến Lâm Hàn hiện tại không muốn nghĩ thêm nữa.

Anh chỉ lặng lẽ thở dài rồi xoa đầu cậu, nở nụ cười ngượng ngạo trấn an Tiểu Nguyên.

- Được rồi... anh không có đuổi em đi đâu. Vừa nãy... chỉ là...chỉ là nói đùa thôi. Em đừng có lo.

Mãi đến sau này, khi Lâm Hàn nhớ lại câu nói này. Hắn chợt nhận ra tại lúc ấy. Bản thân đã chính thức gieo cho Tiểu Nguyên hy vọng mỏng manh, rồi lại đạp cậu xuống một vực đầy đau thương.

Lâm Hàn không hề biết được, lời trấn an này chính là lời nói dối độc ác nhất của anh dành cho Tiểu Nguyên.

Miệng thì nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn là Tiểu Nguyên phải vào trại tâm thần thật!!!

---*****---
Chuyện gì đến cũng phải đến. Chị em cứ chờ tiếp đi nè