Hứa Lâm Hàn đưa tay vẫy vẫy trước mặt Tiểu Nguyên, cứ tưởng cậu có chuyện gì cho nên quan tâm hỏi.
-Lại làm sao vậy? Tại sao lại không cẩn thận vậy?em làm rơi muỗng rồi kìa.
Tiểu Nguyên im lặng không trả lời,cảm thấy khí thở không thông, ánh mắt cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn người phía trước mặt. Có lẽ cậu lại thu được một chút đau thương bỏ vào trong trái tim.
-Này, anh hỏi sao em không trả lời. Đồ ăn ở đây không ngon sao?
Tiểu Nguyên muốn khóc, thật sự rất muốn khóc.... nhưng có cái gì đó chặn lại không cho cậu khóc. Tiểu Nguyên lắc lắc đầu, giọng nói mang theo buồn rầu từ từ trả lời.
- Lâm Hàn....ăn không ngon, em mệt.... muốn về nhà.
- Có phải bị bệnh rồi không? Anh đưa em đi khám nhé?
Khuôn mặt Tiểu Nguyên tái nhợt khiến Hứa Lâm Hàn cứ nghĩ rằng cậu bị bệnh thật, cho nên vội vã muốn đưa Tiểu Nguyên đến bệnh viện, nhưng cậu lại tránh né không cho anh chạm vào người.
-Không....không có. Tiểu Nguyên chỉ muốn về nhà nằm ngủ thôi, anh Hàn đưa em về nhà đi.
-Được được, người bệnh là lớn nhất. Anh đưa em về. Nếu có gì không ổn cứ nói với bác quản gia có hiểu chưa?
-Vâng ạ!!! Cảm ơn anh.
Hứa Lâm Hàn định đưa tay đến đỡ Tiểu Nguyên, nhưng cậu cố tình đi nhanh hơn anh một chút, để tránh sự đụng chạm với nhau. Anh cảm thấy hành động này có chút kì lạ, nhưng cứ nghĩ rằng Tiểu Nguyên đang khó chịu trong người nên mới khó tính như vậy.
Cứ như thế, suốt cả quãng đường đi. Cả hai người không ai nói với ai lời nào, cho đến khi Hứa Lâm Hàn đưa cậu về nhà,Tiểu Nguyên cũng không thèm chào hỏi ai cả. Cứ thể sững sờ đi thẳng lên phòng.
Bác quản gia thấy lạ, hướng Hứa Lâm Hàn thăm về tình hình của Tiểu Nguyên.
-Ông chủ, cậu ấy bị gì vậy?
Hứa Lâm Hàn nhìn theo Tiểu Nguyên, đợi cậu khuất sau hành lang. Anh mới đáp lại.
-Em ấy không được khoẻ, bác chăm sóc em ấy cẩn thận giúp tôi. À đúng rồi, hai ngày nữa Diệp Anh về nước, bác thu xếp chuẩn bị một căn phòng khác cho cô ấy nhé. Bây giờ tôi phải về công ty, có gì buổi tối tôi lại bàn thêm.
Dì Linh nghe đến lời dặn dò cuối cùng, lòng cũng không hề vui chút nào. Đại khái hiểu ra vấn đề gì đó, cho nên liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó đợi Lâm Hàn lái xe đi, bà đi lên phòng của Tiểu Nguyên gõ cửa.
-Tiểu Nguyên, ta vào có được không?
Bên trong không có người trả lời, quản gia Linh đợi một lúc lâu nữa cũng không thấy có động tĩnh gì. Cho nên tự mình mở cửa phòng. Bước vào bên trong, chính là một Tiểu Nguyên ngồi co ro trên giường,hàng lông mi vẫn còn đọng nước mắt.
-Tiểu Nguyên, sao con lại khóc? Ai đã làm gì con?
Ánh mắt Tiểu Nguyên đỏ hoe nhìn ra cửa sổ, cậu vừa khóc vừa nói.
-Có chị gái ấy nói cho con biết yêu là gì,Tiểu Nguyên cũng hiểu ra là mình yêu anh Hàn....nhưng anh Hàn không hiểu con, anh Hàn yêu một người tên Anh... dì ơi, con khó thở.
Dì Linh nào giờ cứ nghĩ Tiểu Nguyên chỉ là xem Lâm Hàn như một người anh thôi, vì vậy vừa nãy khi thấy cậu buồn bã, bà liên tưởng đến một đứa nhóc đang giận dỗi vì thiếu thốn tình cảm. Bây giờ Tiểu Nguyên nói ra, bà bỗng giật mình không tin được.
Bà ôm cậu vào lòng, giọng chua xót trấn an.
- Tiểu Nguyên...con đừng nói từ yêu với Lâm Hàn từ yêu đó. Nó sẽ gây cho con nhiều sự đau thương hơn nữa.Có hiểu không?
Dì Linh biết Lâm Hàn có vấn đề trong kí ức,biết rõ anh có một cô vợ sắp cưới cáo đội lốt người. Cho nên nếu bây giờ Tiểu Nguyên nói ra tiếng yêu không khác gì tự tìm đường chết cho mình.
Bỗng nhiên bà cảm thấy càng thương đứa bé này hơn, bàn tay siết chặt cậu vào lòng. Bà nghẹn ngào nói.
-Đừng nói tiếng yêu khi thấy đau, đừng yêu người không yêu mình. Đừng rơi lệ vì người ta cười với người khác mà không phải là con....Tiểu Nguyên, con đừng khóc.
Tiểu Nguyên lòng đau như cắt, trái tim như bị ai bóp nát vậy. Cậu bật khóc nức nở nói.
-Dì Tiểu Nguyên khó thở, con khó thở lắm.... vì sao anh ấy không hiểu con.
Quản Gia Linh không biết nói gì, chủ im lặng khóc cùng cậu, bà nhẹ giọng nói.
-Đứa ngốc!! Con mãi mãi chỉ là đứa ngốc.