Thằng Ngốc (I)

Chương 101: Hoàn chính văn




Hạ sang, thu qua... đông đến. Mới đó mà cũng gần hết một mùa đông lạnh lẽo, ngoảnh mặt nhìn lại một năm qua. Hứa Lâm Hàn chợt nhận ra rằng mình đã khám phá được nhiều thứ, đánh đổi nhiều việc để rồi có được sự minh mẫn như ngày hôm nay.

Mối hận mang tên " cha" cũng được hắn buông bỏ... Nỗi sợ hãi " đồng tính" cũng chẳng còn ý nghĩa với hắn, bởi vì giờ đây. Vợ của hắn cũng là nam nhân mà.

Người cần trả ơn thì cũng đã trả, kẻ có tội cũng phải chịu. Người gây thù chuốc oán với hắn cũng chẳng sống yên. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cái quý giá hắn nhận được lúc này. Chính là tình cảm của mình và Tiểu Nguyên đều không bị bỏ lỡ. Như vậy thì quả là hạnh phúc không còn gì bằng.

Nhớ lại cách đây ba tháng trước, sau khi hắn đơn phương tuyên bố huỷ hôn với Diệp Anh cho giới truyền thông biết, phải nói rằng tin tức này lập tức trở thành một cơn sốt trong giới thương trường. Bởi lẽ những doanh nhân khác cứ nghĩ rằng, hai công ty lớn khi hợp lại thành một sẽ không có đối thủ nào địch lại.

Vậy mà đùng một cái, Hàn tổng tuyên bố huỷ hôn... một tháng sau Diệp thị cũng phải ngậm ngùi thừa nhận công ty đã bị phá sản. Diệp gia chính thức trắng tay, vợ chồng họ Diệp và con trai phải gồng gánh trên vai số nợ lớn. Đứa con gái xinh đẹp thì lại trở thành kẻ điên được bệnh viện tâm thần chăm sóc. Gánh nặng nhà họ Diệp... e là, nếu không có ý chí cố gắng thì đến già vẫn không thể hết khổ mà.

Tin tức Diệp gia phá sản còn chưa hết sốt thì qua một thời gian sau, Hứa Lâm Hàn chính thức công khai với giới báo chí chuyện mình là đồng tính, vợ nhỏ của mình là một cậu trai mới hai mươi tuổi và bị nhược trí. Hắn còn không ngần ngại ở trước ống kính bày tỏ lời yêu thương Tiểu Nguyên cho mọi người cùng nghe.

Thế là giới làm ăn lại được một phen bất ngờ... ai cũng nói khẩu vị của Hứa Lâm Hàn thay đổi, đường đường có vị hôn thê xinh đẹp, giàu có, tài giỏi lại không muốn. Vậy mà lại đi nhặt một đứa nhỏ ngốc nghếch ở ngoài đường về chăm sóc, sau đó còn tự bẻ cong mình. Lúc đó mấy người trong giới nghe đến đây. Đều có cùng một suy nghĩ.

- Khẩu vị của Hàn tổng... quả thực mặn hơn chúng ta nghĩ nhiều.

Trong khi giới báo chí vẫn còn đang dành sự quan tâm rất nhiều về chuyện của Hứa Lâm Hàn, thì nhân vật chính của chúng ta lại rất thảnh thơi ngày chăm sóc vợ nhỏ của mình.

"Tựa hồ chuyện mọi người bàn tán chẳng hề có chút liên qua tới tôi, tôi bận chăm bà xã đại nhân của mình rồi."

Chỉ còn hai tuần nữa là đón năm mới, quan sát thời tiết hôm nay thật đẹp. Cho nên Hứa Lâm Hàn đã mặc cho Tiểu Nguyên một bộ đồ trắng tinh, đội cho cậu một cái mũ rồi ôn nhu nói.

- Tiểu Nguyên, hôm nay đi với anh đến một nơi này nhé?

Tiểu Nguyên hì hục mang đôi giày vào chân, sau đó chỉnh lại cái mũ rồi gật đầu đồng ý.

- Được, được... anh Hàn đi đâu. Tiểu Nguyên theo đó.

Hứa Lâm Hàn xoa mặt Tiểu Nguyên vài cái, hai người bọn họ sau khi chuẩn bị xong thì lập tức ngồi lên xe chạy thẳng về phía vùng ngoại ô. Cách xa thành phố nhộn nhịp.

Nếu để ý kĩ sẽ thấy trong xe Lâm Hàn còn mang theo một bó hoa màu trắng nữa. Nơi hắn đến, chẳng phải là biển... hay là một đồi cỏ xanh xanh thích hợp để đi chơi gì. Mà nơi hắn đến, chính là một nghĩa trang lớn có nhưng những ngôi mộ lại nằm cách xa nhau.

Bầu trời vẫn trong xanh, gió mùa xuân nhè nhẹ thổi làm bay vài cọc tóc của hai người. Mùi cỏ xanh cứ phảng phất quanh đây. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống đồi cỏ này... âm thanh yên tĩnh không có ai. Cảm giác ấy... thật bình yên.

Hoá ra, hôm nay hắn mang Tiểu Nguyên đến thăm mộ cha mẹ mình và người đàn ông tên Dĩ Anh.

Hứa Lâm Hàn nắm tay Tiểu Nguyên kéo đi, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng như chẳng còn gánh nặng gì. Ôn nhu nói với cậu.

- Đi thôi nào, anh đưa em đến gặp cha mẹ anh.

Đứng trước hai ngôi mộ, một là mộ của cha và người đàn ông kia chôn chung, hai là mộ của mẹ được xây bên cạnh. Hứa Lâm Hàn cảm thấy tâm mình giờ đây thật nhẹ nhõm, đặt hai vòng hoa màu trắng xuống hai ngôi mộ. Nhìn ba cái tên được khắc sâu trong bia đá. Hứa Lâm Hàn nắm chặt tay Tiểu Nguyên, ánh mắt trở nên bình thản hơn bao giờ hết.

- Mẹ.... xin lỗi vì đã làm người thất vọng, lần này con đến thăm mộ ba người còn có mang theo vợ sắp cưới của mình nữa. Đây là Tiểu Nguyên, em ấy là con trai và có hơi ngốc. Nhưng lại rất đáng yêu, hy vọng mọi người chấp thuận. Sau này Tiểu Nguyên sẽ là con dâu nhà họ Hàn, mong cha mẹ và chú kia ở trên thiên đường sẽ chúc phúc cho chúng con.

Bỗng nhiên, Tiểu Nguyên ánh mắt ngờ nghệch quay sang ngây thơ hỏi Hứa Lâm Hàn.

- Anh ơi... con dâu là gì vậy?

Hắn quay sang, dùng tay chỉnh lại mái tóc rồi của cậu. Không nhanh không chậm trả lại.

- Con dâu có nghĩa là sau này em sẽ thành con của cha mẹ anh, em sẽ ở bên anh suốt đời không chia lìa. Có hiểu không?

Tiểu Nguyên mỉm cười lấy hai tay ôm má hắn, hai mắt sáng lên như vừa tìm được chuyện vui. Hỏi lại một lần nữa.

- Vậy là em sẽ luôn ở bên anh, không đi đâu cả. Mà anh cũng không thể đuổi em đi đúng không?

Hắn gật đầu, rất hài lòng với câu nói này của cậu.

- Đúng rồi... chính là như vậy. Tiểu Nguyên... anh yêu em.

- Hi hi... anh Hàn, Tiểu Nguyên cũng thương anh nhiều lắm.

Gió vẫn thổi nhẹ tại đây, hai người ở trước ngộ mộ của người lớn nói lời yêu thương với nhau. Chẳng hề hay biết rằng từ lúc nào đã có ba con bướm trắng bay lượn xung quanh bọn họ.

Năm tháng vẫn trôi qua như vậy, Hứa Lâm Hàn và Tiểu Nguyên cuối cùng cũng có được hạnh phúc khi ở bên nhau. Thật may khi bọn họ đã kịp thời quay trở lại với nhau trước khi quá muộn.

Chẳng thà buông bỏ quá khứ để sống với thực tại. Biết sửa sai để có được hạnh phúc.... thì cuối cùng, kết thúc viên mãn cũng đến với bọn họ.

Vị tổng tài trẻ tuổi cuối cùng cũng có sống hạnh phúc với nhóc lang thang bị nhược trí. Câu chuyện của bọn họ chính thức khép lại.

---- Hoàn chính văn----

Hoàn tác phẩm ngày 30/4/2019.

Tác giả : DennyMocNhi ( Kiều Nhã)

Bút danh: Cỏ