Tuy Nhậm Dật Phi rất muốn xoay người đi về ngay, đi càng nhanh càng tốt, nhưng mà Hoang Vu Chi Giác đã quy định thời gian mười lăm phút mới rời phó bản, cho nên mười lăm phút này đã đủ cho các người chơi sống sót đuổi kịp đến hiện trường.
Thế là hiện tại bọn họ và Nhậm Dật Phi hai mặt nhìn nhau, đôi bên không nhịn được xấu hổ mấy giây.
“Ừm, đều còn sống cả.” Văn Lý nhướng mi cười, thân phận nguyên chủ của cô là nhân vật nam, lúc cười lên vẫn còn mang theo nét dịu dàng nữ tính.
Nhậm Dật Phi nhìn sang Salman, hắn sửa lời cho đúng: “Cũng không phải, Salman “đã chết” rồi, anh ấy được một đạo cụ mạnh giữ lại.”
Salman gật đầu nói đúng.
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe nói có đạo cụ như vậy, bọn họ lập tức kinh ngạc nhìn Salman: “Thật hay giả?”
“Không phải các anh ra ngoài sẽ biết ngay hay sao? Tôi lừa mọi người thì được gì?” Mặc dù “đã chết” nhưng Salman vẫn điềm tĩnh nhã nhặn, hắn còn tâm trạng nói đùa với đám người.
Người chơi khác bán tín bán nghi, chỉ có Thập Đại là không dễ lừa gạt. Bọn họ có kiến thức sâu rộng, gặp nhiều thấy nhiều, hơn nữa còn là người “săn thú” biết rõ mọi chuyện.
Lúc này nhìn thấy người chơi khác đều tử vong hoàn toàn, sau đó liên tưởng tới bóng dáng tà linh xuất hiện, bọn họ liền biết nhất định trong đó đã xảy ra một số chuyện đặc biệt. Tóm lại không đơn giản chỉ là một đạo cụ thần kỳ giữ linh hồn người chơi.
Chẳng qua, nhiều người biết thì không giữ được bí mật, mà hỏi ra thì lại rất khó hỏi…
“Chuyện tà linh xuất hiện lúc nãy là sao vậy? Ai trong các cậu gọi Boss ra sân?”
Mấy người chơi còn lại yên lặng nhìn về phía Trần Thâm vừa đặt câu hỏi…
Thật ra Trần Thâm vô cùng thoải mái, thắc mắc là hỏi đương sự ngay.
“Tôi.” Nhậm Dật Phi cũng đáp lời dứt khoát, ánh mắt thẳng thắn thành thật.
Hắn gọi bản thân ra, không tính là nói dối.
“Phó bản này còn có thể gọi Boss?” Những người khác vuốt cằm, có lẽ đây là cơ duyên của Thỏ Đen chăng.
Vậy có thể giải thích lý do vì sao ngoại trừ Nhậm Dật Phi, tất cả người chơi ở đó đều chết hết, ngay cả Salman cũng tử vong. Song về nguyên nhân Salman còn tồn tại thì bọn họ vẫn không giải thích được.
“Nếu muốn gọi Boss xuất hiện, người gọi cần đáp ứng vài điều kiện đặc thù.” Nhậm Dật Phi tiết lộ chút thông tin, “Boss sẽ tiến hành tấn công vô mục tiêu, ừm, ngoại trừ tôi, cho nên như các anh chứng kiến, chỉ có tôi sống sót.”
Salman tiếp tục gật đầu phụ họa: Đúng là A Phi tấn công vô mục tiêu thật, nếu hắn không có quả cầu nhỏ bảo vệ lý trí, chắc chắn Salman cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nghe Nhậm Dật Phi đáp lời, đám người chơi xung quanh cũng không hỏi sâu thêm. Bọn họ nói sang cốt truyện phó bản.
Tuyến cốt truyện của mỗi người chơi đều không giống nhau, đương nhiên manh mối tìm được cũng đều khác nhau. Hiện tại thông qua manh mối của những người khác, Nhậm Dật Phi mới biết vì sao phó chủ nhiệm là người được tà thần lựa chọn.
“Tà thần sẽ nghe thấy tiếng gọi sâu thẳm nhất, hẳn là phó chủ nhiệm có khát vọng nào đó quá mức mãnh liệt, cho nên người nọ mới được nó lựa chọn trở thành đối tượng tổ chức nghi lễ.”
Nhậm Dật Phi nhớ tới phó chủ nhiệm bị thu phục trở thành thẻ bài mà vẫn không cam lòng. Có thể chấp niệm ban đầu của đối phương là thay đổi giới tính. Không may lúc sau, sự tồn tại thần bí làm thiếu nữ nhìn thấy khung cảnh hiến tế, cũng thấy được nhiều khả năng có được trong tương lai, cuối cùng dục vọng người nọ càng trở nên mãnh liệt.
Đối phương không chỉ muốn trở thành một nữ sinh bình thường, cô càng muốn mình trở thành một cô gái quyền uy, nắm giữ sức mạnh đặc thù trong tay, vì vậy mới không tiếc bất kỳ cái giá nào.
Rõ ràng sự tồn tại thần bí sẽ kích thích cảm xúc tiêu cực của con người, nhưng mà nó chỉ thông qua cảnh trong mơ mà thôi, dĩ nhiên ảnh hưởng không lớn. Chỉ có kiểu người vốn không quan tâm đến tính mạng kẻ khác là mới có thể hiến tế người khác không chút do dự.
Hắn lại nhớ tới “Trương Chính Nguyên”. “Trương Chính Nguyên” có khát vọng, cho nên cậu ta mới đồng ý nhận vai diễn tế phẩm từ phó chủ nhiệm, thậm chí sau này còn phân liệt tinh thần ra một “người bạn cùng phòng” bảo vệ mình. Song “Trương Chính Nguyên” sẽ không làm chuyện giống như phó chủ nhiệm, cho dù cậu ta bị sức mạnh thần bí ảnh hưởng cũng không.
Lúc Nhậm Dật Phi chào tạm biệt “bạn cùng phòng”, dường như “bạn cùng phòng” đã biết rõ mọi chuyện, nhưng người nọ vẫn đứng trên ban công gật đầu với hắn.
Là “người” bị phân liệt, “bạn cùng phòng” có thể nhìn thấy nội tâm dịu dàng của nguyên chủ.
Còn có Triệu Nhị và Ngọc Diễn bên kia. Mặc dù các cô đều mang trong mình chấp niệm, cả hai người lại chưa từng nghĩ tới việc hãm hại người khác nhằm đạt được chấp niệm. Nhậm Dật Phi tin rằng có Ngọc Diễn bảo vệ, Triệu Nhị ở thế giới nguyên bản sẽ không xảy ra chuyện.
Về phần Vu Tuyết Minh thì hắn không nói rõ. Có lẽ cô gái này là người tốt, cũng có thể cô là người xấu, lựa chọn ngay trước mắt thiếu nữ.
Nhớ tới các NPC xong rồi, đột nhiên Nhậm Dật Phi nhận ra mình quên mất một chuyện. Hắn phải chào “người bạn” mình một tiếng mới về.
Giữa tà vật với nhau đều có tần sóng giao tiếp riêng, cho nên vài tà vật trời sinh không hề hợp tính nhau, vài tà vật thì lại rất hợp tính. Nhậm Dật Phi đoán chính mình và đồng loại dưới đáy biển thuộc về kiểu tà vật khá hợp tính nhau.
Hiếm khi gặp được người bạn tà vật nhỏ, đương nhiên muốn liên lạc nhiều chút.
Sự tồn tại thần bí vốn không tồn tại trong thế giới phó bản, chẳng qua là nó có một chút liên hệ. Một con bướm đen mang theo cảm xúc cực đoan bay ra từ tay Nhậm Dật Phi. Nó xuyên qua không gian rồi bay đến thế giới nguyên bản. Bướm đen là lễ vật, cũng là phương thức Nhậm Dật Phi gửi tin.
Nếu như sau này có cơ hội, hắn sẽ đi tới thế giới đó một chuyến.
Lúc ấy Nhậm Dật Phi sẽ mang quà tặng nó, cũng không biết nó thích cái gì nữa.
“Thỏ Đen, hóa ra cậu chính là Thỏ Đen.” Một người chơi đi lên đằng trước, đối phương nhìn Nhậm Dật Phi tò mò.
Nhậm Dật Phi luôn làm ổ trong nhà nên rất nhiều người tò mò về hắn đều không có dịp gặp. Hiện tại có cơ hội nhìn thấy, bọn họ đồng thời ùa lên bắt chuyện làm quen, hoặc là hỏi tình tiết phó bản.
“Xin chào.” Nhậm Dật Phi vươn tay, hắn mỉm cười tự nhiên, thoạt nhìn vừa ôn hòa vừa lễ độ.
Salman đứng bên cạnh nhìn Nhậm Dật Phi đáp lời lưu loát, trên mặt thoáng xuất hiện ý cười.
Thật ra lúc phát hiện tà linh đang lơ lửng trên không, trong lòng Salman không phải không phát hoảng. Khi nhìn thấy một bộ dạng khác của A Phi, hắn cũng rất ngạc nhiên. Song ngoại trừ hoảng sợ và ngạc nhiên, một loại cảm xúc khác lại càng chiếm ưu thế. Đó là… Salman muốn làm A Phi yên lòng.
Rốt cuộc sau một cái chớp mắt, hắn liền lựa chọn thuận theo trái tim, thải y ngu “tình”*. Bao nhiêu bất an và hoài nghi trong đôi mắt đỏ lập tức dập tắt, chỉ còn lại niềm vui vô tư quen thuộc.
*Thải y ngu thân: Truyền thuyết kể rằng thời Xuân Thu có một lão Lai Tử rất hiếu thảo, đã 70 tuổi nhưng vẫn mặc quần áo màu sắc sặc sỡ như trẻ con để ba mẹ vui cười. Thành ngữ ám chỉ lòng hiếu thảo. Tương tự “thải y ngu tình” là cố gắng làm chuyện gì vì tình yêu, đâm đầu vào conditinhyeu.
“Có lẽ đó là năng lực diễn xuất đỉnh cao của mình?” Salman thầm nghĩ.
A Phi vui là được.
Mười lăm phút trôi qua rất nhanh, bọn họ trở về Hoang Vu Chi Giác.
Đối với phó bản cấp cao trăm người này mà nói, số lượng người chơi cấp cao khác tử vong không nhiều, trong khi Thập Đại đã chết hết bốn người, số một Thập Đại là Kỳ Minh cũng chết. Người nọ chính là người sống 7 năm lâu nhất, rốt cuộc phó bản đó nguy hiểm thế nào vậy?
Chẳng qua mặc kệ bọn họ hỏi thăm bao nhiêu, phần lớn người chơi tham gia phó bản đều giữ kín như bưng.
Vài người chơi cấp cao may mắn sống sót tiết lộ trọng tâm: “Bên trong thật sự có tà thần, chỉ cần liếc nhìn nó từ xa cũng có thể đánh mất lý trí, con người tuyệt vọng tới mức chỉ muốn tự sát.”
“Người chơi cũng bị ảnh hưởng sao?”
“Đúng vậy.”
“Tình huống cụ thể cứ đợi xem video qua màn sẽ biết. À, phải rồi, người qua màn là Thỏ Đen, cái người đệ nhất ngụy trang giả ấy.”
Bọn họ ném ra quả bom phát nổ —— Tập thể Thập Đại tham gia trò chơi, bốn người tử vong, cuối cùng một ngụy trang giả qua màn.
Mà dù cho bọn họ không nói thì người chơi bên ngoài cũng sẽ biết thôi, bởi vì thứ tự xếp hạng của Thỏ Đen bắt đầu nhảy lên với tốc độ tên lửa.
Tính thêm cả người chơi ở vị trí thứ mười vừa chết, Thập Đại dư ra năm vị trí trống, Nhậm Dật Phi vừa lúc chen vào vị trí thứ mười.
Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, vì sao người nọ không khác nào uống thuốc tăng lực thế. Trước khi tiến vào Quần Tinh Bảng, Thỏ Đen đã mạnh rồi không nói, bây giờ vào Quần Tinh Bảng mà vẫn mạnh như vậy, đám người chơi rất muốn nghi ngờ có phải chính phủ mở cửa sau cho cậu ta chui không.
“Xem đi, bọn họ đều đang nghi ngờ ngài mở cửa sau cho tôi chui đó. Lỡ mang tiếng rồi, ngài phải mở cửa sau cho tôi mới được.” Nhậm Dật Phi chỉ vào bình luận trên mạng đe dọa chính phủ. Sau khi xé rách mặt nhau, hắn bắt đầu cò kè mặc cả.
“Cậu đừng có được voi đòi tiên! Ta đã mắt nhắm mắt mở cho cậu mang Salman đi, bây giờ cậu còn muốn mang tinh linh hướng dẫn của Salman đi cùng? Cậu cần nó làm gì? Nó chính là tinh linh hướng dẫn của Hoang Vu Chi Giác!” Hoang Vu Chi Giác chưa từng gặp người nào mặt dày như thế này.
“Có thể mua.” Nhậm Dật Phi vừa kế thừa “di sản” Âu hoàng của Salman, hắn mua luôn một phần bảy Hoang Vu Chi Giác cũng được.
Hoang Vu Chi Giác không khỏi run giọng: “Hàng không bán.”
Nhậm Dật Phi trầm tư trong chốc lát: “Vậy tôi đoạt luôn, không trả tiền, không tính mua bán nhỉ?”
Học theo khả năng suy luận kinh khủng của hắn, Hoang Vu Chi Giác yên lặng nửa phút rồi nói ra mục đích chính mình: “Đổi bằng game giả tưởng đi.”
“Không được.” Nhậm Dật Phi không chút do dự.
“Một nửa.” Hoang Vu Chi Giác xuống nước.
“Tôi vẫn nên đoạt nó thì hơn.”
“49%.” Salman ở bên cạnh nhìn bọn họ tranh luận không ngừng, hắn quyết định đưa ra một con số, “Đến lượt tôi và tinh linh hướng dẫn của A Phi.”
Salman để lại mấy thứ này chủ yếu cho A Phi phòng thân. Nhưng mà hiện tại xem ra, bản thân A Phi cũng muốn rời đi, như vậy mấy thứ kia chỉ còn là khối tài sản ảo.
Về phần game giả tưởng, hắn có thể chế tạo ở Hoang Vu Chi Giác thì cũng sẽ chế tạo được ở trong thế giới khác (chỉ cần đáp ứng yêu cầu nguyên vật liệu). Dù sao mục đích tồn tại của game giả tưởng là làm tăng cơ hội sống sót cho người chơi cấp thấp.
Nếu lúc này có thể dùng nó trao đổi với hai tinh linh hướng dẫn, vậy cũng xem như “mại đắc kỳ sở”* rồi.
*Bán buôn vừa lòng.
Hoang Vu Chi Giác vốn không cam tâm lắm. Nó nhìn Nhậm Dật Phi đòi “đoạt” với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, sau đó lại nhìn Salman đưa ra một con số cụ thể. Cuối cùng Hoang Vu Chi Giác cảm thấy thật ra con số này cũng không phải không thể chấp nhận.
Tuy không bóp chết game giả tưởng kéo dài thời gian sống của người chơi cấp thấp được, ít ra Hoang Vu Chi Giác có thể ngăn cản nó tiếp tục phát triển.
“Được, thành giao!”
Sau một hồi giao dịch phi pháp, tinh linh hướng dẫn độc mồm độc miệng của Salman đã xuất hiện trở lại. Tinh linh nhỏ hơi không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng nó đã vào trung tâm xử lý tinh linh đợi xóa sạch dữ liệu, sao bây giờ lại trở về rồi?
“Ký chủ cậu dùng game giả tưởng để đổi chúng ta á.” Tinh linh hướng dẫn của Nhậm Dật Phi vui vẻ nhào tới, màn hình trắng của nó hiển thị rất nhiều pháo hoa nở rộ, “Lúc cậu biến mất dọa tôi sợ chết khiếp.”
“Ký chủ tôi quyết định? Anh ta chết rồi sao quyết định được?” Tinh linh hướng dẫn của Salman vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải, nó nghĩ thế nào cũng cảm thấy ký chủ nhà mình không giống kiểu người có thể đưa ra quyết định.
Tinh linh Nhậm Dật Phi phải giải thích một lần cho tinh linh Salman nghe. Thật ra nó không biết nhiều chuyện cho lắm, chỉ biết Salman được ký chủ mình giữ lại bằng phương pháp đặc biệt nào đó, còn tiện tay kế thừa tài sản Salman. Lúc sau bọn họ cãi nhau một trận với chính phủ, xong dùng game giả tưởng đổi lấy chúng nó.
“Không ngờ chính phủ dễ nói chuyện ghê.” Tinh linh hướng dẫn Nhậm Dật Phi ngây thơ cảm thán.
Tinh linh hướng dẫn Salman: …Chắc kẻ ngốc cũng có phúc phần của kẻ ngốc ha?
Mặc dù nói thế nào đi nữa, tinh linh hướng dẫn vẫn thấy rất vui vẻ. Sau khi bị xóa sạch dữ liệu, chúng nó sẽ giống như con người vừa bị mất trí nhớ. Người thì vẫn là người, nhưng luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quặc.
Rốt cuộc còn chưa đến nửa ngày, quyền sở hữu game giả tưởng đã thay đổi hai lần: Một lần là Nhậm Dật Phi tiếp nhận, lần thứ hai là phía chính phủ bê chạy phân nửa.
Mà Nhậm Dật Phi còn muốn cho nó thay đổi thêm một lần —— Đợi bàn bạc ý kiến với Salman xong xuôi, bọn họ quyết định đem 51% game giả tưởng giao cho cấp dưới thân tín của Salman.
Nhậm Dật Phi tìm được số điện thoại Đao Nguyệt, hắn trực tiếp gửi lời mời kết bạn.
Chưa tới ba phút, lời mời kết bạn đã được chấp nhận. Nhậm Dật Phi ấn gọi video, không lâu sau Đao Nguyệt khóc đỏ đôi mắt xuất hiện trước màn ảnh.
Người nọ vẫn chưa hết đau lòng: “Mong Nhậm tiên sinh yên tâm, lão đại đã nói với tụi em rồi, ngài là góa phụ của lão đại. Nếu lão đại ra ngoài gặp chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi chuyện lúc sau sẽ do ngài làm chủ. Cho dù ngài muốn tới tiếp nhận đảo Nguyệt Trân Chân thì cũng có thể đến đây bất cứ lúc nào.”
Nhậm Dật Phi gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: “Góa phụ?”
Đao Nguyệt hít hít nước mũi: “Nhậm tiên sinh, tụi em đều biết chuyện của ngài với lão đại mà. Hai người còn viết di chúc cho nhau đồ đó…”
Cậu ta còn chưa kịp nói xong, gương mặt Salman “đã chết” xuất hiện trước màn hình. Đao Nguyệt lập tức sặc nước bọt, đôi mắt càng ửng đỏ: “Lão đại, anh không yên tâm nên hiện về đúng không? Anh cứ yên tâm, chắc chắn tụi em sẽ kính trọng Nhậm tiên sinh như đối xử với anh, anh ra đi thanh thản.”