“Triệu Nhị không sao à? Thật tốt quá… Hóa ra là vậy, không ngờ chỉ qua một buổi trưa mà nhiều chuyện xảy ra như thế.”
Nhậm Dật Phi tắt điện thoại di động.
Hắn vừa liên lạc với Ngọc Diễn ở bệnh viện xác nhận, hiện tại có ba thành viên câu lạc bộ không may tử vong, năm người khác được cứu về kịp thời, còn lại mọi người đều không sao.
Thời gian chuyện này xảy ra tầm hơn mười phút trước, cách thời gian kết thúc của buổi kiểm tra sức khỏe còn chưa tới một giờ.
Không lâu ban nãy, sinh viên vốn đang hôn mê trong bệnh viện đột nhiên đồng loạt tỉnh dậy. Không hiểu vì sao bọn họ chợt chạy ra nhảy lầu, có người úp mặt vào bồn nước, có người túm lấy dây truyền dịch rồi siết cổ chính mình.
Mà nguyên nhân gây ra những chuyện đó không phải do cái gì hay thuốc độc, thứ kia là một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ chỉ lớn bằng móng tay.
Tuy quái vật điêu khắc bằng gỗ trong mơ rất nhỏ, song nó lại tỏa ra hơi thở tà ác, nhìn cực kỳ dữ tợn.
Đáng lẽ Triệu Nhị là một trong số các thành viên xui xẻo, có điều cũng may Ngọc Diễn ở bên cạnh luôn quan sát nhất cử nhất động, nhìn Triệu Nhị chằm chằm không chớp mắt nên thiếu nữ còn chưa kịp làm gì bất thường, cô đã bị Ngọc Diễn ngăn cản. Bây giờ Triệu Nhị đang nằm ăn táo, bác sĩ vừa kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô xong, người nọ nói Triệu Nhị hơi thiếu chất dinh dưỡng, ngoài ra mọi thứ đều bình thường.
Triệu Nhị có kể lại cảm giác lúc ấy cho Nhậm Dật Phi. Giống như trong giấc mơ, cô trông thấy quái vật đang rượt đuổi mình nên không khỏi hoảng hốt, nghĩ tới việc nhảy lầu bỏ chạy. Nhưng mà ngay giây phút cuối cùng, Triệu Nhị bị Ngọc Diễn kéo tỉnh.
Trong ảo giác Triệu Nhị có rất nhiều hình ảnh phi logic, giống như vô vàn yếu tố rời rạc bị gom vào rồi khâu chung một chỗ. Song vì ở đó thiếu nữ không rảnh nghĩ nhiều, cho nên cô chỉ muốn chạy thoát.
Mãi tới lúc Triệu Nhị “tỉnh táo”, cô mới biết bản thân suýt chút nữa đã làm chuyện dại dột.
Như vậy, một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ nhỏ bé, không lớn hơn so với hạt dưa là bao, nếu người nào đó tới đây tùy tiện nhét đại vào một góc, chắc chắn không ai có thể phát hiện được.
Sau sự kiện sinh viên bỗng tự sát hàng loạt, bệnh viện bắt đầu tra xét cẩn thận một lần, kết quả là bọn họ tìm ra các bức tượng điêu khắc bằng gỗ trong nhiều góc nhỏ, có tổng cộng 12 bức tượng rải rác trong các phòng bệnh hơn 50 sinh viên.
Những người may mắn không bị nhét tượng vào phòng thì không gặp chuyện gì, những người có người thân hoặc bạn bè cạnh bên cũng ổn, chỉ có mười mấy sinh viên không có người thân và bạn bè chăm sóc là không may gặp phải vận xui.
Hiện tại bệnh viện đang điều tra xem, rốt cuộc là ai đem tà vật kia tiến vào phòng bệnh.
Ngoài hành lang có camera theo dõi nhưng trong phòng không có, hiển nhiên không dễ tra xét.
Trên thực tế, bọn họ có thể bắt đầu điều tra từ một vài sinh viên đặc biệt, ví dụ như Triệu Nhị. Từ khi thiếu nữ vào viện hôm qua cho tới hôm nay xảy ra ảo giác, có vẻ còn chưa tới một ngày.
Trong khoảng thời gian một ngày này, ngoại trừ thời gian mua cơm thì Ngọc Diễn vẫn luôn có mặt bên trong phòng bệnh, một bước không rời. Những người vào phòng là các bác sĩ y tá, ngoài ra còn có bạn bè đến thăm.
Nhóm thứ nhất là bạn cùng phòng ký túc xá Triệu Nhị, nhóm thứ hai là thành viên câu lạc bộ, khoảng tầm mười mấy người, vừa rời đi chưa tới nửa tiếng. Bọn họ không những thăm bệnh Triệu Nhị mà còn thăm bệnh mấy sinh viên hôn mê.
Bác sĩ và y tá không oán không thù với nhóm sinh viên, hiển nhiên bọn họ không có động cơ ra tay. Bạn cùng phòng ký túc xá chỉ đi thăm một mình Triệu Nhị rồi thôi, vì vậy cũng không phải. Xem ra hung thủ là một thành viên câu lạc bộ tới viện thăm bọn họ.
Về cơ bản, mấy người biết chuyện xảy ra trong bệnh viện đều nghĩ giống vậy. Bọn họ đã liệt kê danh sách thành viên câu lạc bộ tới thăm. Thậm chí cảnh sát cũng bắt tay vào cuộc điều tra.
Đương nhiên không ít người kêu oan, bọn họ nói mình không làm gì cả, bản thân bị người khác liên lụy.
Nhậm Dật Phi liệt kê nữ sinh họ Y từ trong danh sách. Không biết vì sao, hắn cảm thấy trong nhóm sinh viên có người động tay giúp đỡ “quỷ”, đối phương còn có quan hệ khá đặc biệt với “quỷ”.
Như người yêu chẳng hạn.
Nhậm Dật Phi nhìn xem thời gian, chắc mấy người trong danh sách đã được mời tới cục cảnh sát, hoặc là bọn họ đang được mời tới cục cảnh sát.
Hắn quyết định chơi lại trò cũ, biến ra hai con muỗi nhỏ bằng giấy rồi điều khiển chúng nó bay tới cổng trường ôm cây đợi thỏ.
Không bao lâu sau thì xe cảnh sát tới, mấy cảnh sát mặc thường phục dẫn mười mấy thành viên câu lạc bộ đi ra. Bọn họ đi đường đều cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, có thể vì bảo vệ danh dự sinh viên, cũng có thể vì không muốn rút dây động rừng.
Nhậm Dật Phi điều khiển muỗi nhỏ bay lên sau xe, sau đó hắn phát hiện dấu vết người chơi khác cũng đang bám đuôi theo dõi… Bọn họ biến mình thành thế giới giả tưởng, hoặc dán vào gầm xe vân vân.
So với mấy thứ này thì camera theo dõi hay thiết bị nghe lén đều chỉ là thao tác tầm thường.
Ngoài ra trong số mấy người chơi, Nhậm Dật Phi còn trông thấy chủ nhiệm câu lạc bộ Văn Lý và nhóm trưởng Trần Thâm, nhưng mà hắn không thấy Kha Bắc.
Lại nói, lần đầu tiên bọn họ tụ họp trong tiệm trà sữa, Nhậm Dật Phi chỉ tìm được ba người trong “Thập Đại”. Hắn không biết những người còn lại đi đâu cả rồi.
Sơn Xuyên là người chơi Phật hệ, anh ta không xuất hiện là chuyện bình thường. Hồ Điệp thích giết người, phó bản càng khó khăn, anh ta giết người được thì sẽ càng vui vẻ, cho nên đối phương không xuất hiện cũng không có gì lạ.
Nhưng những người khác đâu?
Nhậm Dật Phi không có thời gian suy nghĩ lâu lắm vì rất nhanh tiếp theo, bọn họ đã đến cục cảnh sát.
Các người chơi trên xe đều đang quan sát thế giới ngoài trường học, đây giống như bản đồ mở rộng của phó bản. Loại bản đồ mở rộng này thường có tác dụng thúc đẩy và hỗ trợ cốt truyện.
Sinh viên từng đến bệnh viện tiến vào cục cảnh sát. Vì là lần đầu tiên bị cảnh sát dẫn đi với lý do này nên tay chân bọn họ không khỏi run rẩy, gương mặt đổ đầy mồ hôi, dường như còn căng thẳng hơn bị lực lượng thần bí đuổi kịp.
Có điều các cảnh sát cũng không xem bọn họ là phạm nhân, ngược lại còn rót nước cho đám sinh viên, thậm chí động viên để bọn họ thả lỏng.
Nhóm sinh viên thoáng bình tĩnh hơn chút, song bọn họ vẫn nhấn mạnh một chuyện: Bọn họ thật sự không biết gì, cùng nhau đi thăm bệnh là vì tình nghĩa bạn học.
“Chỉ cần các em không làm thì không có gì cả.” Một cảnh sát nghiêm túc mở miệng, cô nhìn đám sinh viên một lượt, sau đó gọi một cái tên.
Sinh viên được gọi vào phòng thẩm vấn, bởi vì đối phương là nữ sinh họ Y nên Nhậm Dật Phi lập tức điều khiển muỗi nhỏ bay theo. Hắn cẩn thận đậu trên vai nữ cảnh sát, không phát ra tiếng động.
“Tên họ, tuổi, giới tính.” Phòng thẩm vấn có hai cảnh sát theo thường lệ, một người tra hỏi một người cầm bảng ghi.
Nữ sinh cực kỳ hồi hộp, đôi tay vô thức níu chặt vải váy ở trên đùi. Song cô không hề cố tình lảng tránh tầm mắt của cảnh sát, hơn nữa chỉ cần là chuyện mình biết thì đều nói ra hết.
Chưa đánh giá nội dung, nếu chỉ xem xét trên phương diện thái độ thì người nọ không có điểm bất thường.
“Là ai đề xuất chuyện đi thăm bệnh trước?” Cảnh sát hỏi.
Nữ sinh suy nghĩ trong chốc lát: “Em không nhớ nữa, chỉ nhớ trong nhóm có người từng nói chuyện này, em nghĩ đi một chuyến cũng được nên mới đồng ý đi. Giá mà biết mọi chuyện sẽ như thế, em thà về ký túc xá ngủ một giấc còn hơn.”
Cảnh sát hỏi nhiều vấn đề liên tiếp, thỉnh thoảng còn cố ý làm rối loạn trình tự câu trả lời nữ sinh, nhưng mà lời khai thiếu nữ không có vấn đề gì.
Vì vậy cảnh sát gọi người thứ hai là một nam sinh. Cô đặt câu hỏi giống như ban nãy, nam sinh nọ cũng trả lời tương tự. Bởi vì nhìn thấy mọi người đều đồng ý đi nên cậu ta cũng đồng ý đi. Không ngờ lần này đi thăm về, lúc sau lại có vài người chết.
Chẳng qua lúc hỏi người nào đề xuất đi thăm bệnh, cậu ta đưa ra một đáp án rõ ràng: “Nhóm trưởng của tụi em ạ, tụi em gặp nhau khi kiểm tra sức khỏe, chị ấy hỏi mọi người có muốn đi bệnh viện sau khi kiểm tra sức khỏe không, cuối cùng mọi người quyết định cùng đi.”
Thế nên người bị gọi vào phòng tiếp theo chính là Trần Thâm.
So với mấy sinh viên nhút nhát sợ hãi khác, Trần Thâm biểu hiện thái độ rất bình tĩnh vững vàng. Cảnh sát cảm thấy sinh viên này đặc biệt nên nhìn nhiều vài lần: “Hình như em không sợ hãi thì phải.”
“Không làm chuyện trái với lương tâm, đương nhiên không sợ quỷ gõ cửa.” Trần Thâm kéo ghế dựa ngồi xuống.
“Em là người đề nghị đi bệnh viện hỏi thăm sức khỏe các bạn học?” Nữ cảnh sát đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy.” Trần Thâm gật đầu không chút do dự, đôi bên đều thẳng thắn với nhau.
Nữ cảnh sát cầm bút bi gõ nhẹ lên mặt bàn, cười hỏi: “Vì tình nghĩa bạn học?”
“Không.” Trần Thâm nhìn hai vị cảnh sát rồi lắc đầu, “Vì bản thân. Tôi muốn biết vì sao bọn họ lại đột nhiên đổ bệnh, rốt cuộc có liên quan gì tới nghi lễ hiến tế của chúng tôi hay không.”
Trần Thâm cũng không giấu giếm.
“Em rất thành thật.”
“Cảm ơn.” Trần Thâm nhận lời khen, đồng thời cô tiết lộ thêm một manh mối, “Có một nam sinh vẫn luôn cầm điện thoại chụp hình suốt dọc đường đi, có lẽ cậu ấy sẽ chụp được gì đó.”
“Đề nghị của em à?”
Trần Thâm lắc đầu: “Chủ nhiệm câu lạc bộ chúng tôi đề nghị. Anh ấy nói chụp hình để gửi các thành viên không đi được cùng xem, cho bọn họ yên tâm.”
Lời này lại dẫn ra một nhân vật chủ nhiệm, cũng chính là Văn Lý.
Văn Lý đi vào phòng thẩm vấn, thoạt nhìn khá bình tĩnh thong dong.
Nhóm người chơi cấp cao đều đã từng trải qua rất nhiều cốt truyện. Vì không có kỹ thuật diễn xuất nên bọn họ không thể diễn được vẻ sợ hãi lo lắng một cách tự nhiên, cuối cùng còn không bằng “bình tĩnh” trước rồi nói.
“Em là chủ nhiệm câu lạc bộ nghiên cứu chuyện thần bí?”
“Vâng.” Văn Lý gật gật đầu, anh vẫn luôn mỉm cười.
“Trong khoảng thời gian này, rất nhiều sinh viên gặp chuyện ngoài ý muốn đều là thành viên câu lạc bộ các em. Trường học cũng không duyệt hoạt động “hiến tế”, vì sao các em lại muốn tiếp tục tổ chức cho được? Nó có ý nghĩa đặc biệt gì à?” Nữ cảnh sát nói nhẹ nhàng bâng quơ như đang tâm sự chuyện thường ngày ở nhà, thật ra cô đang gây từng tầng áp lực tâm lý.
Văn Lý hoàn toàn không cảm thấy áp lực, anh mỉm cười như cũ: “Câu lạc bộ chúng tôi được thành lập vì muốn tìm kiếm những bạn trẻ có cùng chung sở thích. Có thể nói, chúng tôi là một nhóm người có cùng sở thích mà. Đương nhiên lúc nghe phó chủ nhiệm nói mình biết toàn bộ quá trình hiến tế, mọi người đều muốn tham gia, cho dù trường học không đồng ý thì vẫn muốn thử xem.”
“Khi đó chúng tôi nào biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy? Ai cũng không ngờ đến.”
Văn Lý đáp lời chặt chẽ sắc bén, nữ cảnh sát còn hỏi nhiều vấn đề nhưng đều bị đối phương khéo léo gạt trở về.
Đều là người chơi lâu năm, trên người Trần Thâm mang theo hơi thở của một quân nhân trầm ổn, tác phong làm việc mạnh mẽ dứt khoát nhưng rất có hiệu suất. Văn Lý lại am hiểu cách giao tiếp giữa người với người, nếu cho cô lên bàn đàm phán thì bình thường đối phương sẽ không thể bật nổi.
Sau khi được mở mang tri thức về phong thái hai người chơi, nữ cảnh sát gọi nam sinh phụ trách quay phim chụp ảnh vào phòng thẩm vấn. Có điều người nọ khá thông minh, vừa vào bàn liền tự động giao điện thoại di động, không đợi cảnh sát dò hỏi chuyện cậu ta ghi hình.
“Tất cả những gì em chụp được đều ở trong này, ngoại trừ video thì còn có ảnh nữa.”
“Làm phiền các đồng chí khoa giám định vật chứng đến đây một chuyến.” Nữ cảnh sát cầm micro nói với người đầu dây bên kia. Cửa phòng thẩm vấn lập tức mở ra, hai cảnh sát đi vào bỏ điện thoại vào túi vật chứng, sau đó mang ra ngoài.
“A, điện thoại em!” Nam sinh không khỏi hô lên sốt ruột. Cậu ta cung cấp thông tin chứ có cung cấp điện thoại mình đâu.
“Đừng lo, sau khi chúng tôi sao chép thông tin xong sẽ trả lại cho em.” Nữ cảnh sát nói, “Bây giờ thì em nhớ thử xem, trên đường đi có phát hiện chuyện gì đặc biệt không?”
“Chuyện gì đặc biệt?” Nam sinh hơi suy tư, “Sáng sớm kiểm tra sức khỏe, cảm xúc của mọi người đều không tốt mấy, nhìn bọn họ không có gì đặc biệt… Á, đúng đúng.”
Dường như cậu ta nhớ tới cái gì, nữ cảnh sát đang cầm bút bi hơi ngừng tay, vội hỏi: “Nhớ ra gì sao?”
“Thật ra cũng không có gì. Chuyện là tụi em mắng phó chủ nhiệm suốt đường đi, nguyên nhân đều do phó chủ nhiệm mà ra. Mặc dù anh ấy nói mình bị tà linh bám vào người nhưng em không tin chút nào hết. Mấy nữ sinh khác còn nói phó chủ nhiệm và một nữ sinh đang lén lút yêu đương, nói lâu lắm, em không biết bọn họ nói thật hay nói đùa.”
Nam sinh nọ ra ngoài, cậu ta cằn nhằn chuyện mình bị tịch thu điện thoại với sinh viên ngoài cửa, thậm chí còn lo lắng không biết điện thoại di động có về túi được không.
Lúc sau lại thêm mấy sinh viên đi vào, mọi người đều nói chuyện như nhau, không giống như bộ dáng đang giấu giếm bí mật.
“Đội trưởng Hà, đồng chí khoa giám định vật chứng gửi thông báo tin tức.”
Cũng không biết bao nhiêu đồng chí bên đó đang làm việc, bọn họ xem video với tốc độ chóng mặt, không ngờ rất nhanh đã xem qua một lần, cuối cùng tìm được một nữ sinh với trạng thái tinh thần không ổn lắm.
“Dư Tuệ Quân? Gọi em ấy vào đi.”