Mặc dù ba Ngọc Diễn không thể nói hiến tế cái gì rõ ràng, ông cũng không tìm được cách giải quyết “mối liên kết” ở trên người bọn họ, nhưng mà xem như Nhậm Dật Phi đã tìm được nguồn gốc nghi lễ.
Đúng là một bộ tộc thờ cúng sông nước, bọn họ sáng tạo nghi lễ hiến tế vì một loại quái vật thần bí.
Ba Ngọc Diễn chỉ coi chuyện này như giây phút con gái trào dâng hứng thú, có điều ông vẫn hết lòng hết sức giúp đỡ tận tình.
“Ba rất vui vì con muốn tìm hiểu nghề nghiệp của ba.” Ba Ngọc Diễn giấu đi cảm giác xúc động đằng sau động tác không ngừng lau chùi mắt kính.
“Con vẫn luôn rất muốn tìm hiểu.” Ngọc Diễn đáp, “Đây là một nghề nghiệp lợi hại ạ.” Bây giờ thiếu nữ càng khẳng định chắc nịch.
Cho dù là Nhậm Dật Phi hay Ngọc Diễn, bọn họ đều không nói hoàn cảnh khó khăn của bọn họ hiện tại cho vị giáo sư biết.
“Tuy ba tôi nghiên cứu mấy cái đó nhưng ông ấy không tin. Hơn nữa ông ấy cần phải yên tâm ở Vân Nam làm việc, tôi cũng không muốn làm ba tôi lo lắng. Với lại, không biết vì sao nữa, tôi rất có lòng tin.” Ngọc Diễn nói.
Nữ sinh mang theo vẻ lạc quan hồn nhiên, chẳng qua cô chưa từng đối diện trực tiếp với sợ hãi nên Ngọc Diễn cũng khó lòng tưởng tượng, cô không biết cảm giác ấy là như thế nào.
Về phần Triệu Nhị, thiếu nữ đối mặt với tử vong đã không ít lần nhưng trái tim cô vẫn rất mạnh mẽ, còn kiên cường hơn vẻ bề ngoài của mình. Mặc dù trong thời gian ngắn, hết người này đến người khác tử vong, Triệu Nhị cũng không chùn chân và trở nên ủ rũ, lúc này vẫn có thể nói đùa với bọn họ.
Không?… Khoan đã, người chết chính là người chơi, đồng nghĩa với việc cảm giác tồn tại trên người đối phương sẽ dần biến mất.
“Triệu Nhị, cậu có nhớ lúc chúng ta ở quán trà sữa đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Cái gì? Chúng ta tụ họp hả?”
“Không, không có gì, đột nhiên tôi nhớ tới chuyện bọn họ cãi nhau nửa ngày trong quán.” Rốt cuộc Nhậm Dật Phi đã biết, Triệu Nhị có thể lấy lại bình tĩnh cũng không phải do cô giỏi tự điều chỉnh cảm xúc gì hết, mà là thiếu nữ đã “quên đi” người chơi uống trà sữa rồi ngã xuống tử vong.
Nếu nói như vậy, hiện tại ba người chết đang được đám sinh viên trường học thảo luận ồn ào vốn là NPC, chứ không phải người chơi.
Bên cạnh đó, trong trường bỗng xảy ra nhiều chuyện sinh viên tử vong ngoài ý muốn, hắn đã tìm ra nguyên nhân bên trên phản ứng chậm rồi —— Sau khi người chơi tử vong, cảm giác tồn tại sẽ không còn nữa.
Cho nên đối với trường học và các sinh viên bình thường, người chơi chết không phải sinh viên, NPC chết mới là sinh viên.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
Nhậm Dật Phi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện hai người họ đã gọi mình cả buổi.
“Tôi đang nghĩ, nếu xét về mặt thời gian nhanh chậm, chúng ta và Trần Duệ là nhóm người đầu tiên lên tiếng trong câu lạc bộ. Có điều cậu ấy đã chết mà chúng ta thì chưa.” Nhậm Dật Phi gõ tin nhắn gửi đi, “Thứ gì khiến chúng ta sống sót?”
“Là Ngọc Diễn, cậu ấy kéo tôi về.” Triệu Nhị đáp.
“Không chỉ riêng Ngọc Diễn, nam sinh hôm qua tấn công bạn cùng lớp cũng có người ngăn lại, nhưng mà dường như cậu ta đã bị khống chế hoàn toàn.”
“Là ý chí.” Ngọc Diễn chợt trả lời, “Ý chí của con người có thể kích thích sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể, tạo nên kỳ tích.”
Ý chí? Xuất phát từ điểm này, có vẻ cũng có chút đạo lý.
Từ lúc “mơ thấy” thế lực tồn tại thần bí đêm qua, Nhậm Dật Phi liền mơ hồ đoán ra nguyên nhân mà người khác tử vong.
Bao nhiêu hỗn loạn, điên cuồng, rối rắm… quay xung quanh quái vật khổng lồ đang ở trong bóng đêm tịch mịch. Con người tình cờ gặp nó cũng bị loại sức mạnh này ảnh hưởng, dễ như trở bàn tay.
Thế lực thần bí chưa bao giờ chủ động làm bất kỳ thứ gì, nó chỉ tồn tại ở nơi đó, trở thành một loại thương tổn nếu con người yếu ớt đột ngột đến gần.
Người có thiên phú càng cao thì mức độ cảm nhận càng sâu, đồng thời chịu ảnh hưởng càng lớn.
Nhưng nếu người nọ có ý chí kiên định không dễ lung lay, cũng không bị người khác ảnh hưởng dễ dàng, mà cho dù bị ảnh hưởng đi nữa thì chỉ cần đối phương giữ lại chút tỉnh táo, hiển nhiên sẽ có cơ hội tự cứu lấy bản thân.
Lúc này trong nhóm khác.
“Nguyên nhân của toàn bộ rắc rối đều do một người nào đó tìm cách khám phá phạm vi không xác định. Trước mắt nhân loại vẫn chưa đủ năng lực để đối diện trực tiếp, hắn đã chọn tạo ra đường tắt.”
Trần Thâm đang nhắn tin: “Chỉ khi chúng ta phá bỏ đường tắt ấy, tất cả mọi chuyện mới có thể kết thúc.”
“Đương nhiên chúng tôi biết, song bây giờ phó chủ nhiệm không nhớ cái gì cả, chúng ta muốn tìm thì phải tìm từ đâu mới được?” Không ít thành viên câu lạc bộ đang suy sụp tinh thần. Tuy rằng bọn họ đã quên mất chuyện người chết ban sáng nhưng ảnh hưởng từ cái chết NPC hôm qua vẫn còn, thế nên tâm trạng chưa thể bình tĩnh nổi.
Đặc biệt cái chết của Trần Duệ có ảnh hưởng tới đám người lớn nhất, rõ ràng đối phương là một người mà bọn họ quen thuộc, cứ như vậy chết đi chỉ vì buổi hiến tế nhàm chán, hỏi ai có thể quay đầu làm một người bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Kết quả giây tiếp theo, mười mấy hình ảnh liền xuất hiện trong nhóm.
Nhậm Dật Phi nhìn thấy hình ảnh thì không khỏi kinh ngạc. Chữ viết trên từng ảnh đều là chữ tượng hình, bên cạnh còn có bản giải thích bằng tiếng Hán hiện đại.
Không sai, đúng là những thứ ba Ngọc Diễn vừa gửi bọn hắn xem.
“Đây là một phần chữ tượng mình mà tôi tìm được trong nghi lễ hiến tế, sau đó mời chuyên gia tiến hành phiên dịch. Chữ viết này thuộc về một bộ tộc xa xưa ở vùng biên giới Vân Nam, thời gian bọn họ hoạt động mạnh mẽ khoảng hai nghìn năm trước, hiện đại đã biến mất hoàn toàn, không tìm thấy dấu vết sót lại. Nhưng có con cháu đời sau hay không là chuyện rất khó nói.”
Lúc sau Trần Thâm còn giới thiệu một vài đặc điểm của bộ tộc nọ, chẳng hạn như tôn sùng sông nước, có truyền thống giết người hiến tế, gần giống với những gì ba Ngọc Diễn đã nói, chẳng qua không tỉ mỉ và cụ thể bằng ông, xem ra quả thật là cô cho mời chuyên gia tới để phiên dịch.
Những thông tin tư liệu mà Trần Thâm chuẩn bị đã làm rất nhiều thành viên câu lạc bộ động lòng. Lúc trước bọn họ để cô làm trưởng nhóm chỉ vì phép lịch sự, hiện tại đều nghiêm túc gọi cô là trưởng nhóm.
“Trưởng nhóm, chị tìm được mấy thứ này luôn hả? Chị lợi hại vl.”
Không khác nào bầy dê con mờ mịt tìm thấy dê đầu đàn, bọn họ cực kỳ kích động. Mặc dù bóng ma của cái chết vẫn còn nhưng ít ra lúc này, đám người cũng biết rốt cuộc nghi lễ hiến tế chết tiệt đó từ đâu chui ra.
“Cho nên chúng ta đã có biện pháp giải quyết?”
“Nghi lễ hiến tế đã hoàn thành, mối liên kết đôi bên cũng đã thành lập, mà chúng ta vẫn không bắt được kẻ gây tội. Bây giờ chúng ta cần làm hai việc như sau: Một là phải đi ngược đường, hai là tìm kiếm bạn tốt.” Trần Thâm không khác nào giáo viên nhà trẻ, cô giải thích từng câu từng từ, sợ nói cao siêu bọn họ lại không hiểu.
Thật ra lời Trầm Thâm có nghĩa là người nào càng dễ bị lựa chọn, hãy cố gắng khiến bản thân không bị nó lựa chọn. Hiển nhiên chuyện thiên phú là không thể thay đổi, song bọn họ có thể thử ngây người, không quan tâm đến cảm hứng sáng tác, giữ tâm thái trấn tĩnh.
Tiếp đó là tìm kiếm một người bạn đáng tin, từ đây về sau đồng hành như hình với bóng —— Trước mắt cứ kết thúc như vậy. Nếu bản thân người nọ bị ảnh hưởng sinh ra ảo giác, lúc ấy vẫn còn cơ hội để bạn bè kéo về.
Đây là thao tác cơ bản “thần kỳ” điển hình của đám người chơi cấp thấp, tuy nghe ngu ngốc, nhưng có ích là được.
Nhậm Dật Phi nhìn ra ý đồ biến bọn họ trở thành “người một nhà” của Trần Thâm, cho nên cô mới quăng tới mồi câu. Có điều trở thành “người một nhà” thì có tác dụng gì?
Đoán không nổi cách Trần Thâm tính toán, hắn dứt khoát tắt tin nhắn nhóm, sau đó bò xuống giường ngủ.
Trên kệ sách nguyên chủ có một hộp nhựa trong suốt, bên trong đựng dao gọt và cuộn đất sét, Nhậm Dật Phi chợt dâng lên cảm hứng muốn sáng tạo —— Nếu nó có thể cho hắn gặp quái vật ban ngày.
Nhậm Dật Phi cắm sạc điện thoại rồi điều chỉnh góc độ máy quay, xong xuôi hắn mở ra ứng dụng ghi hình.
Nhậm Dật Phi biết một chút về nghệ thuật điêu khắc, tuy không đến mức chuyên nghiệp nhưng ít nhất, hắn có thể mang theo đi gặp người. Chẳng qua lúc cầm hộp đất sét vuông vức ở trên tay, Nhậm Dật Phi tự thôi miên bản thân hoàn toàn tập trung vào chế tác.
Ban đầu vốn đang đóng kịch, song hắn càng tập trung toàn bộ tâm tư thì lại càng cảm thấy vui vẻ diệu kỳ.
Khi còn bé, Nhậm Dật Phi không có đồ chơi bằng đất sét. Sau này lớn lên, bởi vì ôm tâm lý đền bù nên hắn mua rất nhiều búp bê đất sét và búp bê thủ công, nhưng Nhậm Dật Phi chưa bao giờ vui vẻ giống vậy, hệt như hắn đang trao cho khối đất sét trong tay một sinh mệnh mới.
Nhậm Dật Phi cẩn thập đắp móng vuốt sắc bén và đôi chân sau mạnh mẽ cho tạo hình quái vật, ký ức mờ nhạt bỗng dưng rõ ràng hơn, cảm giác kia xuất hiện!
Hắn giả vờ không biết gì, thoạt nhìn chìm đắm giữa thế giới điêu khắc. Trong đại não Nhậm Dật Phi, rất nhiều ký ức từng bị quên lãng đều đang kích hoạt.
Khung cảnh xung quanh dường như dần mơ hồ, không gian hơi vặn vẹo. Hắn có thể cảm nhận chính mình sắp bước vào lối tắt, hiện tại thế giới tinh thần đang đối diện với tồn tại vô hình.
Ngay giây phút nào đó, thế giới Nhậm Dật Phi chợt biến thành hai màu đen trắng. Nhưng mà ngoài hai màu đen trắng, bốn phía không còn màu sắc nào khác nữa, chỉ có màu xám tro là kéo dài vô biên. Hắn không khỏi áp lực nặng nề.
Đây là nơi nào? Là con đường mà quỷ tạo ra nhờ lợi dụng nghi lễ hiến tế?
Vô số ô vuông nhỏ đen trắng kết hợp thành thế giới xám xịt, trông qua chúng nó đều uể oải và vô cùng chán chường, Nhậm Dật Phi đang ở bên trong cũng cảm thấy tâm tình mình tuột dốc không phanh.
Tất cả cảm xúc đau đớn khổ sở tồn tại trong ký ức lần lượt nối đuôi nhau hiện lên, ngưng tụ thành một đám mây đen khổng lồ, cuối cùng đổ mưa xuống đáy lòng hắn.
Nhậm Dật Phi nghĩ đến ngày mưa nào đó, hoặc không phải ngày mưa gì cả, mà là ngày hắn đang nằm trên giường, một đoạn cổ tay đã bị cắt đứt, bên tai vang lên tiếng máu chảy, tiếng máu tí tách rơi.
Tinh thần Nhậm Dật Phi muốn thuận theo trôi đi, hắn cảm thấy nếu mình chết như thế thì cũng không có gì tiếc nuối.
Một đoạn dây tơ hồng trên cổ tay Nhậm Dật Phi lóe lên ánh sáng đỏ, hắn lập tức thức tỉnh khỏi trạng thái u buồn ảm đạm.
“Cảm xúc phát cuồng lẫn sợ hãi tuyệt vọng của thành viên câu lạc bộ đều đến từ đây ư?”
Nhậm Dật Phi biết bên ngoài vẫn còn không ít cảm xúc cực đoan, rất dễ khiến người khác lạc mất phương hướng. Chúng kích thích tâm tình hắn không ngừng, với ý đồ làm cho Nhậm Dật Phi không thể sử dụng trạng thái mạnh mẽ nhất đối diện.
Những thứ bị vây hãm trong túi da “Trương Chính Nguyên” chậm rãi thoát xác. Giữa hoàn cảnh đặc thù, tất cả cảm xúc chưa bị giải khóa đồng thời thoát khỏi phong ấn, tranh nhau ùa ra. Hắn trở về thời đại hoàng kim.
Nhậm Dật Phi nhắm mắt, thầm thở dài hài lòng.
Sức mạnh trở về đang bò lại lên trên thân thể, nhưng mà ham muốn mãnh liệt cũng tăng vọt không thể khống chế. Hư hỏng, hỗn loạn, giết chóc, tàn nhẫn, điên cuồng, đủ loại ác khí vờn quanh người hắn.
Sức mạnh của cái ác che lấp tính thiện, thú tính che lấp nhân tính, Nhậm Dật Phi biến thành “ác quỷ” không phải con người.
Hắn đứng giữa hư vô, mái tóc tuyết trắng đang tung bay trong gió, màu mắt và sắc môi đỏ tươi, trên người như được bao phủ bởi chiếc áo choàng đen. Song nếu nhìn kỹ, thứ đó lại là từng lỗ đen li ti.
Vốn không phải áo choàng đen gì cả, đây chính là vật dẫn chứa đựng oán niệm từ vô vàn thế giới nhỏ đã bị phá vỡ.
Áo đen tung bay, bên dưới không có chân, trống rỗng.
Nhậm Dật Phi vươn bàn tay dài mảnh khảnh, móng tay dài nhọn tùy tiện móc lấy chiếc mặt nạ xương trắng từ giữa hư không. Hắn đeo mặt nạ, chỉ để lộ đôi môi màu máu.
Phong ấn Nhậm Dật Phi là người, giải khóa hắn là “quỷ”.
Sau khi cắn nuốt hệ thống đại ác nhân, Nhậm Dật Phi tiếp nhận tất cả những điều tàn ác mà nó mang trên mình. Hắn trở thành tà vật đi trên đất bằng, là sự tồn tại vô hình giống như thế lực thần bí của phó bản.
Con người không thể thấy bản thể chân thật của Nhậm Dật Phi, nếu trông thấy thì sẽ bị ảnh hưởng, bọn họ sẽ trở nên cực đoan, dục vọng gia tăng mãnh liệt.
Bốn phía không có người… Nhậm Dật Phi híp mắt rồi ra khỏi con đường nhỏ hẹp trước mặt, phía trước dần trở nên rộng mở.
Hắn không thấy được “thế lực thần bí” bao vây trong bóng đêm tĩnh mịch, nhưng Nhậm Dật Phi gặp qua không ít “người”. Có lẽ bóng dáng của những người bị ảnh hưởng ban ngày đều đánh rơi ở đây.
Thậm chí Nhậm Dật Phi còn thấy “Triệu Nhị”, cô đang xoay tròn trong thế giới hư vô, gương mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
“Mấy bóng dáng đó là “mối liên kết” giữa NPC cùng với nơi này?” Hắn nhìn qua, cảm thấy đáng lẽ chính mình nên đi tới giúp bọn họ một chút, đối với Nhậm Dật Phi là chuyện vô cùng dễ dàng.
Có điều hiện tại, thế giới nội tâm trong lòng hắn cũng chỉ là một mảnh hoang vu, sự thân thiện đã trở thành khái niệm in trên trang giấy trắng.
Dường như bản năng quan tâm đồng loại đã bị xóa bỏ khỏi máu thịt Nhậm Dật Phi. Hắn không có cách nào hứng thú, thậm chí bắt đầu cảm thấy thật nhàm chán.
Theo phương hướng đi thẳng, Nhậm Dật Phi đi đến cuối đường, hắn trông thấy một bóng dáng đặc biệt, đó là nhân vật của Salman. Đối phương rất khác so với những người trước, trên cổ là ấn ký đỏ rực.
Vẻ mặt Salman mờ mịt mê mang, có vẻ như hắn đã quên mất một thứ vô cùng quan trọng, hơn nữa còn thấy cực kỳ đau khổ.
“Ngài biết tôi là ai không?” Salman hỏi không khí xung quanh.
Không có ai đáp lời, Salman nhúc nhích muốn rời đi, nhưng mà đồ vật trên cổ đã khảm thật sâu vào linh hồn hắn, khiến hắn không thể di chuyển.
“Tôi phải trở về, có người đang đợi tôi trở về.”
Đúng lúc này, Nhậm Dật Phi hiện thân từ hư vô. Hắn nhìn thẳng Salman, bọn họ bốn mắt chạm nhau.
Vật trên cổ… Có lẽ là “lời nguyền”. Đáng lẽ lời nguyền chỉ nên dừng lại trên người của nhân vật, song bởi vì Salman xuyên vào ở bên trong, linh hồn hắn cũng bị cưỡng ép đóng lên ấn ký.
Trái tim cứng nhắc lạnh lẽo không khác nào sông băng của Nhậm Dật Phi chợt nứt một cái khe, cảm xúc tức giận nhàn nhạt tràn ra khỏi vết nứt.
“Đây là thứ của ta.”
Nhậm Dật Phi cực kỳ chướng mắt “ấn ký” in trên cổ người nọ. Hắn vươn tay muốn móc nó xuống. Móng tay dài nhọn đâm sâu vào cần cổ, không có máu, nhưng chắc chắn rất đau, Salman đau đến mức thân thể đều run rẩy.
Chẳng qua thật kỳ lạ, hắn không hề động đậy, cũng không có hành động kháng cự hay từ chối đối phương. Salman nhìn Nhậm Dật Phi bằng ánh mắt dịu dàng: “Em đến đón tôi.”
“Anh nhận ra ta sao?”
Salman lắc đầu.
“Rất tốt.” Tâm tình Nhậm Dật Phi lại hơi vui vẻ.
Thứ này quá hiếm gặp, hắn càng không nỡ chắp tay nhường cho ai. Đây là lựa chọn đầu tiên của Nhậm Dật Phi, cũng là đồ vật thuộc sở hữu riêng hắn.
Nhậm Dật Phi tiếp tục móc ra, móng tay đã chạm vào “ấn ký”. Ngay giây phút hắn chuẩn bị gỡ được nó xuống, đột nhiên một trận gió từ đâu thổi tới, không gian bị nó thổi qua lập tức vỡ tan, Salman trước mặt Nhậm Dật Phi cũng trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh.
“Không phải hành động của “thế lực thần bí”, nó là…” Nhậm Dật Phi bỗng nghĩ đến cái gì. Song không đợi hắn có hành động kế tiếp, Nhậm Dật Phi cũng bị nó vứt ra.
Hắn “tỉnh” lại, cơ thể còn ngồi trong phòng ngủ, dây tơ hồng vẫn đang khóa chặt các cảm xúc cực đoan.
Nhậm Dật Phi cầm tác phẩm điêu khắc bằng đất sét trong tay, hắn hơi dùng sức lực, bức tượng đất sét lập tức bị siết đến biến dạng. Nhậm Dật Phi gần như không thể khống chế cơn tức giận bùng nổ trong nháy mắt.
Hoang, Vu, Chi, Giác!