Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 8 - Chương 216: Chim Trong Lồng




Tàn thuốc thứ sáu bị ném vào bồn cầu, hơn nữa đã bị nước cuốn đi.

Trì Ba thỏa mãn cất gói thuốc rồi rửa tay sạch sẽ. Trong gương, vẻ mặt nam sinh vẫn còn đỏ bừng bừng vì mới vừa lên đỉnh, trông thối nát không khác nào quả chuối chín quá mức, đồng thời tản ra mùi hôi thối sền sệt. Nhưng mà chính Trì Ba lại cảm thấy không tồi, thậm chí còn nghĩ bản thân khá đẹp trai.

Mở cửa phòng vệ sinh, da ngăm đen không ở trong phòng, Trì Ba cũng không thèm để ý. Cậu ta che đầu vì cảm giác hơi choáng váng, sau đó đi nghiêng ngả lảo đảo khỏi cửa phòng vệ sinh, cuối cùng ngã xuống giường với hình chữ đại (大), tiến vào thời gian của hiền giả*.

*Xuất phát từ tiếng Nhật (タイム/Kenja Time), chỉ giai đoạn nam giới có cảm giác đại não trống rỗng sau khi thủ dâm.

Trì Ba nằm đỡ trán đang nhức nhối quay cuồng. Ban nãy bận chìm trong bộ phim nên cậu ta không có cảm giác gì, bây giờ mới phát hiện đầu óc cực kỳ choáng váng, thậm chí cả người còn khô nóng không khác nào lửa thiêu.

“Mấy giờ rồi?” Trì Ba nhìn điện thoại, “Ngủ một lát, bốn giờ về.”

“Ting.” Ngay khi vừa nhắm mắt lại, điện thoại cậu ta liền rung lên thông báo tin nhắn mới.

Trì Ba nhắm hai mắt rồi vươn tay sờ cầm điện thoại, lúc mở ra thì thấy lời mời kết bạn từ một dãy số lạ, ảnh đại diện là nhân vật anime nào đó. Tin nhắn giới thiệu bên dưới viết: Cùng thưởng thức phim hay với nhau nha.

Rõ ràng đầu óc đang đau muốn nứt toạc, tinh thần Trì Ba lại rất tỉnh táo. Cậu ta chấp nhận lời mời kết bạn của dãy số này.

Đối phương trực tiếp gửi qua một đoạn video. Ban đầu Trì Ba còn tưởng rằng là loại video kia nên vội vàng nhấp vào, ai biết được nội dung bên trong lại là cậu ta và 419 khỏa thân.

Trì Ba khỏa thân, ngoại trừ mang một đôi tất đen thì những nơi khác đều trần truồng toàn bộ.

Sau lưng cậu ta lập tức toát ra rất nhiều mồ hôi mỏng, cảm giác buồn ngủ liền biến mất không thấy bóng dáng.

“Mày là ai?” Trì Ba thở hổn hển, nhưng lần này không phải vì kích thích mà là vì cậu ta đang khó chịu. Trì Ba cảm nhận được trạng thái chính mình bây giờ không đúng lắm, vừa đau đầu vừa đau yết hầu, chẳng lẽ cậu ta bị bệnh rồi?

“Không ngờ cậu lén lút chơi phóng túng như vậy. Nhìn không ra đó, bạn học Trì Ba.” Nhậm Dật Phi dùng tài khoản mới kết bạn, hắn nhắn qua một câu.

Thông báo tin nhắn tới rất nhanh, xem ra không phải bệnh cấp tính chết ngay tức khắc. Đối phương có thể suy nghĩ và trả lời tin nhắn, trạng thái không đến mức quá kém, cũng không biết nguyên chủ đã chuẩn bị bữa tiệc lớn gì cho người này.

Đáng tiếc.

Nếu thuốc lá là chất độc dẫn đến tử vong, Trì Ba chết, đám người trong lớp liền bị giữ lại thôn dễ dàng.

Xảy ra án mạng, đoàn người muốn về đương nhiên không thể, hơn nữa nhân lúc lòng người rối bời hoảng sợ thì rất tiện cho nguyên chủ ra tay.

Có lẽ chuyện này còn có thể kích thích “nghệ thuật gia” tiến thêm một bước.

Nhậm Dật Phi đã quan sát thôn xóm ban ngày, nơi đây người nhà chật người thưa, người trong thôn không phải cụ già thì chính là trẻ nhỏ, bọn họ cũng không hay ra cửa. Thôn cổ không có camera ghi hình, chỉ cần đối phương hành động cẩn thận thì dựa vào mấy truyền thuyết quỷ dị quanh thôn, thôn Ngô Đồng đúng là nơi tuyệt vời để giết người vứt xác.

Nhưng mà hiện tại Trì Ba không chết, hắn đành phải gửi hy vọng tới “nghệ thuật gia”. Một khi mất tích hoặc là chết một người, đám người bọn họ liền không thể đi được, phải ở đây chờ cảnh sát đến.

Cũng không biết năng lực của nghệ thuật gia thế nào, người nọ có thể đối phó với con mồi không đây?

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu xem trang web trên laptop, đó là bài viết đưa tin vụ án giết người hàng loạt từ phía chính phủ.

Bởi vì ít có vụ án giết người nào gây chấn động xôn xao nên mức độ chú ý sẽ càng cao hơn những vụ án thông thường. Rất nhiều người yêu thích các vụ án giết người đều sẽ dựa vào hàng loạt manh mối để tìm ra chi tiết. Nhậm Dật Phi chỉ cần tìm ra nơi đám người hoạt động, hắn có thể điều tra không ít thông tin.

“Rốt cuộc mày là ai? Mày muốn làm gì?” Trì Ba đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Tuy rằng thành tích học tập của cậu ta không tốt, người hơi đần độn, có điều ở lớp vẫn là một nam sinh bình thường. Nếu video đó mà bị phát tán…

Trì Ba có thể tưởng tượng cảnh bị người ta bàn tán ở sau lưng, nói cậu ta là biến thái cuồng dâm.

Trì Ba rất quan trọng sĩ diện, hiển nhiên cậu ta không chấp nhận chuyện này, cũng không thể chịu đựng bị người người chỉ trỏ.

Hơn nữa gia đình Trì Ba rất bảo thủ, ba mẹ cậu ta đều là người an phận thủ thường, giả sử bọn họ không may biết chuyện… Vừa suy nghĩ một chút, Trì Ba suýt chút nữa đứng tim.

Đột nhiên cậu ta cảm thấy rất hận bản thân mình, vì sao lúc nhất thời loạn ý tình mê lại chấp nhận loại chuyện như thế? Mang tất chân đen, làm loại chuyện nhục nhã. Nếu Trì Ba không làm thì bây giờ đã không phải chịu uy hiếp đe dọa.

“Làm sao thì mày mới chịu buông tha tao?”

Khí thế cậu ta đã yếu bớt đi vì không muốn tiếp tục căng thẳng với người bí ẩn ở bên kia màn hình, hiện tại hận không thể quỳ xuống cầu xin người nọ.

Mỗi ngày Trì Ba đều phàn nàn về cuộc sống bình thường nhàm chán, đây là lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được lợi ích của cuộc sống bình thường, tiếc là không thể làm thời gian quay ngược.

“Quá đáng quá đi à, “buông tha tao” cái gì chứ? Tôi chỉ cảm thấy rất thú vị nên muốn chia sẻ với cậu, chia sẻ với mọi người, đúng là làm người ta đau lòng, đã vậy còn hiểu lầm tôi nữa.”

Trì Ba nhìn dòng chữ bên trên, thoạt nhìn khá giống miệng lưỡi của con gái.

Con gái… Nghĩ đến hai chữ này, trong lòng cậu ta hơi thả lỏng. Con gái đều rất dễ mềm lòng, tiện lừa gạt.

“Cậu muốn gì ở tôi đây? Tôi chỉ là một người bình thường, trong tay không có gì cả. Tôi biết, nếu video này bị tung ra thì nhất định tôi sẽ rước lấy bàn tán từ mọi người. Nhưng đã là người trưởng thành, chúng ta cũng không phải không thể tiếp thu loại chuyện đó.”

Nhậm Dật Phi liếc nhìn tin nhắn vừa gửi tới.

Thật vậy chăng? Vì sao hắn không tin chút nào vậy?

“Ting.” Tiếng thông báo từ điện thoại suýt chút nữa dọa Trì Ba giật mình nhảy dựng. Cậu ta nhìn tin nhắn mới, đó là một đoạn thông tin dài, bên trong không có bất kỳ lời nói gì uy hiếp, chỉ có ngành học và trường đại học mà Trì Ba thi đậu, thậm chí có cả số điện thoại di động của ba mẹ cậu ta.

Dường như Trì Ba nghe thấy lời đe dọa của đối phương cách một cái màn hình: Đem gia đình và trường học tương lai của cậu ra đánh cược, có muốn thử cược không?

“Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới khiến cậu buông tha?” Trì Ba lớn tiếng ho khan, yết hầu đau đớn vô cùng, song giờ phút này đã không còn quan trọng.

“Aida, có vẻ như cậu không thích video này lắm nhỉ? Tôi còn định cho cậu múa lụa đen khiêu vũ nữa ấy, rõ ràng bộ dáng cậu trong video vui vẻ lắm mà.”

“Cầu xin cậu đó, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm!”

Nhậm Dật Phi lạnh nhạt nhìn dòng chữ trên điện thoại di động, hắn vươn ngón tay ra, sau đó gõ từng chữ từng chữ với giọng điệu đáng yêu: “Nếu cậu đã không tình nguyện, được thôi, tiếp theo tôi đành phải lui để cầu. Tôi không thích Hà Hương Tuyết bởi vì cậu ta đạo đức giả cực kỳ. Cho nên là, cậu có thể giúp tôi mắng cậu ta không?”

“Mắng ngay trong nhóm lớp, mắng đến khi nào tôi vui lòng mới thôi.”

Mắng Hà Hương Tuyết?

Đột nhiên Trì Ba thoáng nghĩ tới chuyện gì, cậu ta chợt nhìn về phía ảnh đại diện đối phương. Nhân vật anime này, Trì Ba nhớ rõ có một người rất thích. Cậu ta nhấp mở xem tài khoản người nọ.

Tài khoản vừa tạo mới, không có tên thật chứng thực, giới thiệu bên trong cũng trống không, có điều nó hiển thị địa chỉ đăng nhập hiện tại của chủ nhân tài khoản.

Đúng vậy, ngay tại nơi này, vùng núi này.

“Tưởng Mẫn, là cậu đúng không?”

Người bên kia không chần chờ giây nào, lập tức gửi tin nhắn: “Cậu đang nói gì vậy? Đừng nghĩ tôi là Tưởng Mẫn thật nhé? Đúng là buồn cười.”

Đối phương càng nói thế, Trì Ba càng khẳng định chắc nịch: “Cậu chính là Tưởng Mẫn. Ngoài mặt làm vẻ chị em tốt nhưng mỗi người lại thầm ghen ghét nhau, tình bạn nữ sinh thật giả dối.”

Nhậm Dật Phi rất muốn bật cười, bản thân cậu ta nói xấu sau lưng nhiều “anh em” như vậy, bây giờ lại bảo tình bạn giữa nữ sinh giả dối? Giả dối không liên quan đến giới tính, giả dối chính là do con người. 

“Tôi không quan tâm cậu hiểu lầm tôi thành ai, nếu không muốn video bị tung đầy lên mạng thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi đi.”

Sau đó Nhậm Dật Phi không trả lời tin nhắn nữa, giống như đang dùng hành động này chứng minh sự cứng rắn trong lời nói.

Thật ra hắn sẽ không tung video lên mạng thật. Chuyện truyền bá video có nội dung khiêu dâm tục tĩu thế kia, Nhậm Dật Phi nói miệng đã thấy bẩn, làm lại càng buồn nôn. Chẳng qua dùng nó để uy hiếp kẻ hai mặt như Trì Ba mới hiệu quả.

Cố ý cung cấp thông tin sai lầm là “Tưởng Mẩn”, khiến cậu ta công kích Hà Hương Tuyết. Chó cắn chó cuối cùng một miệng lông, bọn họ cắn xé nhau một hồi, có khả năng sẽ nói ra chuyện Phỉ Phỉ năm xưa.

Dưới hoàn cảnh bị video mình đe dọa, cho dù Trì Ba không muốn thì cậu ta cũng phải vào nhóm lớp đã sắp bị xóa bỏ, bất ngờ mắng chửi hoa khôi Hà Hương Tuyết.

Ban đầu hoa khôi vốn không biết chuyện gì, lúc sau được người khác nhắc nhở thì mới biết. Cô vào nhóm nhẹ nhàng hỏi một câu, có phải Trì Ba bị hack tài khoản không.

Chị em tốt của hoa khôi cũng vào nhóm lớp oán giận Trì Ba, cậu ta nhìn hai chữ “Tưởng Mẫn”, xém chút nữa tức chết.

Chờ đến khi Nhậm Dật Phi lấy lại tinh thần, nhóm lớp đã ồn ào ba bốn trang. Trì Ba tức giận tung ra không ít chứng cứ bí ẩn, tất cả dùng để chứng minh bộ mặt đạo đức giả của Hà Hương Tuyết.

Đám nam sinh không ngu ngốc đến vậy, nữ sinh có thể nhận ra, đương nhiên bọn họ cũng có thể nhận ra. Có điều tam quan chạy theo ngũ quan thôi, thứ đám người thích chính là vẻ bề ngoài xinh đẹp của hoa khôi, còn tính cách thật sự thế nào thì không đáng quan tâm và không rảnh để bụng lắm. Trừ trường hợp có cái gì uy hiếp bọn họ, chẳng hạn như lúc này.

Nhậm Dật Phi nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa ở cách vách, có lẽ là Lưu Kim Kiệt ra ngoài “quan tâm” Trì Ba. Nhậm Dật Phi tắt điện thoại thứ hai, sau đó cất hết đồ vật dư thừa vào vali. Hắn khóa vali lại, đồng thời đặt một sợi tóc ngắn lên trên ổ khóa rồi mới đi ra cửa.

Bên ngoài dãy phòng đảo ngược đã có một đám người vây quanh. Bọn họ dùng danh nghĩa quan tâm lo lắng để đến hóng chuyện. Dù sao đám người cũng rất tò mò, buổi sáng Trì Ba vẫn còn làm sứ giả bảo vệ hoa khôi, vì sao buổi chiều lại như người mất trí?

Căn phòng kia đã khóa cửa, da ngăm và Lưu Kim Kiệt đi vào, không biết bọn họ nói gì với Trì Ba, chỉ biết trong nhóm lớp mỗi lúc một xôn xao, sóng sau xô sóng trước.

“Shh ——” Mấy nữ sinh đồng thời che miệng, giống như đọc được thứ gì không thể tưởng tượng nổi.

Nhậm Dật Phi nhìn thấy, hắn mở điện thoại rồi ấn vào nhóm lớp.

“Cậu vốn ghen ghét Hàn Phỉ Phỉ!” Trì Ba chợt nhắc đến một cái tên cấm kỵ.

Chuyện cậu ta kể chính là cuộc thi vẽ tranh tổ chức vào năm trước. Bởi vì Hàn Phỉ Phỉ có nền tảng kiến thức vững, thiên phú lại càng tốt, cho nên ngay từ đầu trường học đã đề cử cô bé đi. Nhưng mà không lâu lúc sau, chuyện Hàn Phỉ Phỉ bỗng dưng bị phơi bày, trường học không thể không thay đổi danh sách đề cử. Đáng tiếc, năng lực chuyên môn của Hà Hương Tuyết hạng chót, cho dù đi thi thì cũng không đạt giải.

“Vốn dĩ Hàn Phỉ Phỉ không hề quen biết với người nào ngoài trường học, chỉ có hoa khôi của chúng ta, dường như từng được người ngoài đó theo đuổi đúng không?”

Sau mấy dòng tin nhắn này, nhóm lớp an tĩnh rất lâu. Trì Ba như súng máy hình người không hề lên tiếng tiếp, Hà Hương Tuyết cũng không nói gì, ngoại trừ Tiểu Mẫn lên tiếng nói “Hương Tuyết đã đau lòng bỏ chạy”, cô tỏ vẻ chính mình sẽ ở bên Hương Tuyết trong chốc lát.

Mọi người tụ tập trước dãy phòng đảo ngược không chịu tản ra, bọn họ vẫn tò mò tình huống của Trì Ba.

“Cạch.” Cửa phòng cậu ta đột nhiên mở rộng, Lưu Kim Kiệt đổ mồ hôi đầy đầu ra ngoài: “Trì Ba ngất rồi.”

Trong phòng ngủ, người vừa mới gây lộn trên mạng với hoa khôi một trận đang nằm ở trên giường, thân thể hơi run rẩy, gương mặt đỏ bừng, hít thở khó khăn.

“Dường như là phát sốt.”

Nhân viên công tác lập tức mời bác sĩ duy nhất trong thôn đến xem.

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi, ông đo nhiệt độ cơ thể Trì Ba rồi kiểm tra răng miệng: “Chậc, nhiệt độ cơ thể rất cao, lợi sưng đỏ, còn bị chảy máu.”

Sau quá trình kiểm tra chẩn đoán bệnh, bác sĩ cho rằng Trì Ba bị cảm nhiễm đường hô hấp dẫn đến phát sốt, sau đó ông kê đơn thuốc hai ngày: “Giảm nhiệt độ trước đã. Này, các cô cậu đừng ở đây đông thế, người bệnh cần hít thở không khí trong lành.”

Đám học sinh liền lục tục rời đi theo yêu cầu bác sĩ. Chẳng qua bàn luận thì vẫn không dừng lại, bọn họ lén lập nhóm nhỏ nói chuyện. Nhậm Dật Phi không được ai thêm vào nhóm riêng, hắn xem lại từng trang “thông tin đã lường trước”.

Mắng chửi nhau ồn ào kịch liệt, nhưng mà không có lợi ích lớn cho Nhậm Dật Phi. Thông tin xem như có ích duy nhất chính là một đoạn cuối cùng: Trước khi em gái nguyên chủ xảy ra chuyện, cô bé và Hương Tuyết có quan hệ cạnh tranh. Bên cạnh đó, tin tức thủ lĩnh lưu manh trên diễn đàn địa phương theo đuổi hoa khôi đã được chứng thực.

“Không biết tác dụng của Tưởng Mẫn là gì.”

Bầu trời bên ngoài hơi tối song lại không có dấu hiệu sẽ đổ mưa. Nếu không có chuyện gì xảy ra cả, đoàn người sẽ phải xuất phát vào lúc bốn giờ chiều, rời khỏi thôn xóm cổ.

Nhìn Trì Ba có vẻ vẫn còn sống, không biết nghệ thuật gia đã bắt lấy được “món quà” hay chưa.

Nóng vội sẽ không thể ăn hết đậu hủ nóng. Nhậm Dật Phi đóng điện thoại thứ nhất lại, hắn mở ra trang web lần nữa.

Trên diễn đàn những người cùng sở thích nào đó, Nhậm Dật Phi tìm thấy ảnh chụp thiếu nữ duy nhất còn sống ba năm trước. Đôi mắt cô gái đã được làm mờ, ảnh chụp cũng có chút mơ hồ không rõ, có điều người am hiểu nhìn khung xương như hắn vẫn nhận ra đối phương là ai.

Cô gái này bị mất tích nửa năm rồi mới được giải cứu.

Nửa năm, một khoảng thời gian thật vi diệu. Trong thời gian nửa năm ấy, sát nhân liên hoàn án đã giết thêm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, sau đó chế tạo thi thể cô thành búp bê tinh xảo.

Vì sao người kia lại có thể sống lâu hơn nửa năm. Vấn đề đó từng khiến không ít người năm xưa nghi ngờ, hôm nay cũng đã có đáp án. 

Có lẽ thiếu nữ may mắn sống sót không đơn giản chỉ là người bị hại, cô ta đã thay đổi thành người kế nhiệm tiếp theo. Thậm chí chính búp bê tinh xảo cuối cùng, cô cũng từng tham gia chế tác.

“Chẳng trách lúc hung thủ bị cảnh sát phát hiện, gã lại cười vui vẻ đến thế.” Ý chí được kế thừa càng khiến người ta vui mừng hơn được kéo dài tuổi thọ.

Cho nên, rốt cuộc đã bắt lấy hay chưa?

___