Bởi vì đi đường vòng nên lúc hai người Nhậm Dật Phi đến lâu đài quả phụ, bên trong đã rất đông người, tất cả đều là học sinh chung lớp.
Đây là một kiến trúc ba tầng tương tự kiến trúc Phúc Kiến, không có cửa sổ, chỉ có một cửa nhỏ ra vào. Có điều nó có dạng hình vuông, nhìn rất giống quan tài.
Nếu quan sát từ ngoài vào trong, kiến trúc lâu đài cũng không tính là nhỏ, nhưng một khi tiến vào mới phát hiện kiến trúc bên trong rất chật hẹp, không gian thấp bé, vừa không thông gió vừa không thông ánh sáng, trông cực kỳ áp lực.
Vòm giếng trời trên đầu nơi này vô cùng nhỏ, cảm giác chỉ đến lúc giữa trưa, mặt trời mới có khả năng chiếu xuống được mặt đất. Bốn phía không gian đều là phòng ốc, vòng quanh ba tầng hành lang hẹp.
Phòng ở tại một nơi như thế, cho dù chỉ tùy tiện nhìn qua một lần thì cả người cũng đã rất khó thở. Giống như khi bọn họ nhìn thấy xương chân nhỏ bị gãy của người phụ nữ xưa, nhìn thấy thắt lưng bị bó chặt đến mức vòng eo cũng biến dạng, cả thể xác và tinh thần đều cảm nhận được cảm giác hít thở khó khăn.
Phòng ốc trên lầu lâu đài đều bị khóa, chẳng qua đám người có thể quan sát được vật dụng bày biện phía trong xuyên qua ô cửa sổ khắc hoa. Phòng ở đóng kín không khe hở, vật dụng màu đen nằm trong góc, bụi xám xịt, không đoán ra giới tính của chủ nhân gian phòng, ngoại trừ một đôi giày mũi nhọn cao ba tấc lộ ra ở một góc.
Đột nhiên Nhậm Dật Phi có hơi buồn nôn, buồn nôn còn thật lòng hơn lúc hắn nôn mửa vì giả vờ sợ hãi. Đúng là đối với chuyện làm sao để tra tấn đồng loại mình, không có loài động vật nào trên thế giới theo kịp con người được.
“Tiếc quá, nếu chúng ta ở lâu thêm một đêm thì hôm nay đã có thể ở lại thử lòng can đảm rồi.” Một học sinh vẫn luôn chụp ảnh đằng trước, cậu ta nhìn màn ảnh nói thẳng.
“Cậu không sợ à?” Người khác hỏi.
“Sợ cái gì?” Nam sinh chợt lộ ra nụ cười thô tục, “Thật muốn đi qua xem, nhiều thiếu phụ như thế… Há há há.”
Nhậm Dật Phi nhíu mày.
“Cậu có sao không?” Salman lễ độ hỏi một tiếng.
“Không có gì, nơi này hơi khó chịu.” Nhậm Dật Phi liên tục gia tăng ấn tượng “Hạ Xuyên không thích nơi này”, nói, “Nếu dùng loại địa điểm như thế để cảnh báo thế hệ sau thì may ra vẫn còn chút ý nghĩa giáo dục. Nhưng mà bọn họ lại đem nó triển lãm giống như rất tự hào, tôi không biết bọn họ đang hoài niệm hay là đang nuối tiếc.”
“Xí.” Nam sinh bên cạnh bĩu môi, “Lắm lời.”
“Ầm ầm.” Không trung bỗng vang lên tiếng sấm âm trầm, dường như bầu trời càng tối hơn một chút.
“Á!” Mọi người vốn đang bị cuốn vào không khí xung quanh không khỏi hoảng sợ, “Trời sắp mưa sao?”
“Không phải dự báo đêm nay mới có dông tố à?” Đây là một học sinh đã xem qua dự báo thời tiết, “Nhưng dù sao cũng khỏi bàn chuyện đêm nay đi, ngồi xe dưới trời dông cứ cảm thấy nổi hết da gà thế nào ấy.”
“Không thể nào đâu? Nếu không quay về được, không phải chúng ta chỉ còn cách ở lại một đêm hả? Vì sao dự báo thời tiết không chính xác gì hết vậy?”
Chưa chắc dự báo thời tiết không chính xác, Nhậm Dật Phi nghĩ thầm.
Lúc trước hắn cũng từng thắc mắc, nếu Nhậm Dật Phi không có hành động gì tiếp theo, phó bản sẽ định dùng cách nào để giữ chân đám người ở lại thôn không về được thành phố? Hiện tại nhìn mây mù trong dự báo thời biết, lại nghe thêm tiếng sấm vang âm trầm, dường như hắn đã hiểu kịch bản của Hoang Vu Chi Giác.
Có cái gọi là, ngày mưa giữ chân khách.
Ngoài trời không đổ mưa song tiếng sấm vẫn không ngừng. Bản năng con người sợ sấm sợ sét, thế nên mọi người đều không chịu ra ngoài, cứ như vậy đứng trên dãy hàng lang. Dưới không khí âm trầm của lâu đài quả phụ, bọn họ đều mở xem điện thoại di động để tăng thêm can đảm.
Nhậm Dật Phi còn cầm con 2 cơ là chiếc điện thoại đựng trong túi đen. Hắn lướt đọc diễn đàn trường học, có vẻ sắp xem xong bài viết khoảng thời gian tìm kiếm.
“Này?” Ngón tay Nhậm Dật Phi lướt tới trang nào đó, dừng lại.
[Đkm đkm đkm, nghe nói trường chúng ta có một nữ sinh chơi bên ngoài cháy khét lẹt luôn.]
Dòng chữ đen nhánh trên màn hình màu trắng lướt nhanh qua mắt kính Nhậm Dật Phi. Chủ nhân bài viết này dùng nhiều từ như nghi ngờ, suy đoán, có khả năng vân vân, chẳng qua tất cả đều ám chỉ một nữ sinh trung học năm hai nào đó thoạt nhìn bộ dáng rất ngoan ngoãn, không ngờ lại bán dâm bên ngoài, đồng thời có quan hệ với người ngoài xã hội.
Bởi vì bài viết không có từ khóa nên lúc trước hắn không thể tìm ra. Có điều xem thời gian bài đăng, đúng là nửa tháng trước khi em gái nguyên chủ tự sát, sau lúc cô bé phát hiện mình mang thai không lâu.
Nhậm Dật Phi nhấp vào tài khoản của người nọ. Tài khoản có ảnh đại diện, có giới thiệu tiểu sử, có cung hoàng đạo, có thần tượng vân vân..
Sau bài viết kia, cậu ta còn đăng thêm mấy bài viết tương tự, mặc dù có vài bài viết đã bị khóa nhưng vẫn nhìn ra rất nhiều ác ý từ tiêu đề bài viết.
Lướt xuống xem bài viết lúc trước, đa số đều là bài viết cậu ta phàn nàn cuộc sống nhàm chán bình thường, phàn nàn về ngành học nào đó, trong đó có một bài viết nói một người đẹp được chuyển đến lớp học cậu ta, cậu ta nhất kiến chung tình với cô ấy, đối phương cực kỳ thanh thuần.
Nhậm Dật Phi hơi ngẩng đầu, thứ hắn “nhìn thấy” không phải bầu trời âm trầm ở bên ngoài, mà là quyển vở nhỏ trong túi đựng màu đen.
Ảnh đại diện là cầu thủ bóng đá nào đó, cung hoàng đạo phù hợp với sinh nhật, thần tượng là một ngôi sao Âu Mỹ vạm vỡ, học Toán và tiếng Anh không tốt…
Một loạt mảnh ghép nhỏ tương ứng với trang vở nguyên chủ đã ghi chép.
Chủ nhân của tài khoản này, người giấu mình đằng sau mạng xã hội, bóng dáng cậu ta xuất hiện phía trên tường trắng.
Lông mi khẽ chớp sau mắt kính, không khác nào giọt nước rơi xuống mặt ao phẳng lặng, làm gợn lên một vòng sóng tròn. Rốt cuộc sự tình bĩnh của Nhậm Dật Phi cũng có lúc bị phá vỡ trong nháy mắt: Hóa ra là thế sao.
Một lát sau, tiếng sấm dần biến mất, mây trên trời cũng đã tản ra. Một hàng mười mấy người học sinh lập tức ra khỏi lâu đài quả phụ.
“Giờ này ăn cơm trưa là vừa nhỉ, nhưng mà xung quanh không có gì ăn.”
Hiện tại không phải mùa du lịch cao điểm, rất nhiều cửa hàng mở bán vì du khách ở thôn Ngô Đồng đều đóng cửa. Bọn họ có thể nhìn thấy một ít hàng thủ công xuyên qua tấm gương —— Tất cả được mua sỉ với giá vài tệ từ tiểu thương nào đó.
Đi ra không xa lắm, đám người liền gặp nhóm học sinh khác đến từ phía đối diện.
Hoa khôi và Tiểu Mẫn, Lưu Kim Kiệt và nam sinh da ngăm đen, Trì Ba, còn có người đàn ông tóc xoăn bị phê phán một hồi vì chụp lén người khác. Người đàn ông này đột nhiên nâng ống kính lên, anh ta nhắm vào Salman ở đằng trước: “Tôi có thể chụp một tấm không?”
“Không thể.” Salman lạnh lùng đáp.
Đám người xung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, trong mắt xuất hiện vẻ bài xích mà chính mình cũng không hề hay biết —— Xem như Salman đã bị bại lộ thân phận người chơi.
Giang Thiếu Ba có vẻ ngoài bảnh bao, song thật ra cậu ta là một nam sinh ngốc nghếch thích diêm dúa lòe loẹt, rất thích người khác chụp hình mình. Nói như vậy, cho dù người chụp là đàn ông thì Giang Thiếu Ba cũng sẽ không từ chối.
Nhậm Dật Phi trực tiếp tránh xa hắn 3 mét.
Đây là phản ứng của “NPC” với người chơi bị phơi sáng. Salman nhìn biểu tình đối phương, hắn biết ngay ý định đi theo nội dung câu chuyện là “Sơn Xuyên” đã muốn thất bại.
Rõ ràng “Sơn Xuyên” có kế hoạch đặc biệt gì đó, tò mò quá đi, không biết liệu “quân cờ” có phải người đang bị cậu ta lợi dụng không.
“Thế nào rồi? Lâu đài quả phụ chơi vui không?”
“Chỉ là dạng nhà cổ mà thôi. Nói không chừng buổi tối sang đây còn có chút thú vị.”
Hai đám người nói suy nghĩ chính mình, bỏ đi lớp áo quỷ dị bên ngoài thì lâu đài quả phụ cũng chỉ là tòa kiến trúc cổ xưa, không khác gì so với các tòa kiến trúc cổ xưa ở nơi khác là bao.
“Nếu buổi tối đến đây thám hiểm, hơn nữa kiểm tra lòng can đảm, chơi thế mới vui.” Có người cảm thán.
“Hạ Xuyên, mày chơi thân với Giang Thiếu Ba lúc nào đấy?”
Không biết Nhậm Dật Phi xuất hiện trước mặt đám nam sinh da ngăm từ khi nào, hơn nữa hắn còn bị gọi lại. Nhậm Dật Phi nhìn đám nam sinh không biết cái gì gọi là phép lịch sự tối thiểu, tầm mắt lướt qua từng gương mặt bọn họ.
“Các cậu tìm tôi gây rối suốt dọc đường là bởi vì tôi bỏ phiếu không đồng ý chuyến đi sao?”
“Cái gì?” Đám nam sinh da ngăm không biết vì sao đề tài lại chuyển sang ý đó, “Tụi tao không quen nhìn bộ dáng thanh cao của mày thôi. Chẳng qua là học giỏi, chả có gì ghê gớm.”
“Thì ra là thế. Nhưng mà, tôi học giỏi đúng là sự thật.”
Câu này lập tức chọc nhóm người tức chết, cho dù đang đứng trước đám đông thì bọn họ cũng ra tay được: “Mày muốn chết à?”
Nhậm Dật Phi bị túm lấy cổ áo, hắn không khỏi lớn tiếng ho khan. Xích mích ồn ào của đám người khiến người khác chú ý, bọn họ vội kéo hai bên ra, muốn làm đám người bình tĩnh lại: “Đã là chuyến du lịch tốt nghiệp cuối cùng rồi, còn chuyện gì không thể bỏ qua nữa? Dù sao cũng làm bạn học với nhau lâu vậy.”
“Không thể hiểu nổi.” Nhậm Dật Phi sửa cổ áo. Ngay khi hắn sắp đi qua nhóm nam sinh da ngăm, đột nhiên Nhậm Dật Phi dừng lại, “Trì Ba, tên tài khoản mạng của cậu là “Một kiếm dẹp sạch vạn quân thù”?”
Trì Ba sửng sốt, trên mặt viết mấy chữ: Làm sao mày biết được?
Nhậm Dật Phi thoáng liếc qua hàm răng ố vàng vì nghiện hút thuốc, hắn đã hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện. Rốt cuộc Nhậm Dật Phi quay lưng rời khỏi đám người, cũng rời khỏi Salman.
NPC sẽ có hiện tượng bài xích với người chơi bị bại lộ thân phận, song không chỉ giới hạn trong việc “không muốn hành động cùng nhau”.
Vừa vặn Salman cũng có một số chuyện cần làm, hắn đang muốn bài trừ từng lựa chọn.
“Cũng đúng lúc.” Hai người cùng nghĩ.
Nhậm Dật Phi không đi đến địa điểm tham quan nào khác nữa, hắn trực tiếp trở về nhà nghỉ của du khách. Giáo viên dẫn đoàn đang ngồi trong sân nói chuyện với tài xế, lúc nhìn thấy Nhậm Dật Phi thì không khỏi ngạc nhiên: “Sao bạn học Hạ Xuyên trở về rồi?”
“Đã đi đến lâu đài quả phụ, không tìm thấy nơi dùng cơm trưa… Không biết hôm nay trời có mưa không nữa.” Nhậm Dật Phi có vẻ khó chịu, đằng sau gương mặt bình tĩnh xuất hiện chút không vui.
Cô Vương nhìn trời: “Nếu trời mưa cũng không sao cả, nơi này không có du khách khác, chúng ta có thể ở lại thêm một ngày. Đương nhiên, trời không mưa là tốt nhất, bằng không sẽ rất phiền phức.”
Tài xế ngồi bên cạnh trầm mặc hút thuốc. Ông trông thấy Nhậm Dật Phi thì quan sát vài giây, sau đó lại thu ánh mắt về.
Nhậm Dật Phi: “…” Lúc trước ở địa điểm nghỉ ngơi, xem ra tầm mắt tài xế nhìn qua không phải là ảo giác. Vì sao vậy?
Lúc sau Nhậm Dật Phi đi vào nhà ăn, hắn gọi một bát mì.
Nhậm Dật Phi gặp học sinh khác trong lớp không ra ngoài đi dạo, là hai nữ sinh đang ngồi ở một góc nhà ăn. Bọn họ thì thầm: “Sấm sét ban nãy nghe hơi sợ, không biết vì sao lại muốn đến nơi hoang vu hẻo lánh này, ở đây không có thứ gì hết.”
Nhậm Dật Phi vừa nghe hai người nói chuyện vừa mở điện thoại di động ra, đúng là điện thoại mà nguyên chủ thường dùng.
Hắn chưa từng xem kỹ điện thoại di động của nguyên chủ, cho đến thời gian bài trừ hiện tại. Nhậm Dật Phi mở danh bạ trước tiên để xem có cái tên nào cần chú ý hay không.
Hàng trước cùng là giáo viên, bạn học, chủ nhà, hắn lướt xuống dưới kiểm tra những người khác.
Đa số đều là tin nhắn từ người thân, bọn họ gửi tin chúc mừng nguyên chủ thi đậu ngành luật ở đại học X.
“Ngành luật ư…”
Chuyên ngành mà Hạ Xuyên lựa chọn, thật đúng là mỉa mai không nói nên lời.
Tin nhắn phía sau người thân là của một bác sĩ, nội dung tin nhắn chỉ hỏi thăm chuyện nguyên chủ mất ngủ. Bác sĩ nói cậu ta nên thả lỏng một chút, có phải vì áp lực thi cử quá lớn hay không.
“Đợi vượt qua ngưỡng cửa này thì tốt rồi.” Bác sĩ an ủi.
“Ngài nói đúng.” Nguyên chủ đáp.
Nhậm Dật Phi tiếp tục lướt xem, đôi mắt nhìn màn hình không chớp.
Luật sư, suýt chút nữa hắn đã lướt qua cái tên này. Nhậm Dật Phi nhấp vào, bên trong tin nhắn chỉ có hai câu: “Không có chứng cứ, hy vọng không lớn” và “Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện”. Xem thời gian cụ thể, đây là sau khi Hàn Phỉ Phỉ xảy ra chuyện và trước lúc nguyên chủ nhập học.
Nhậm Dật Phi ấn vào ảnh đại diện đối phương, thấy được cả danh thiếp. Thậm chí hắn còn tìm được danh tính luật sư trên mạng, người nọ đã giúp vài người thắng kiện bạo lực học đường.
Một lát sau, bát mì được đem ra, nhưng mà hai nữ sinh đang nói chuyện bên kia vẫn còn ăn cơm chậm rì rì, đồng thời vừa ăn vừa nói không hết chuyện. Các cô nói rất nhỏ, không may thính lực Nhậm Dật Phi lại rất tốt.
“Thấy chưa, quá kinh tởm đúng không? Một đám lá cây lại đi ủng hộ hai đóa hoa lòng dạ hiểm độc. Mấy chuyện đó nữ sinh nào cũng biết, chỉ có nam sinh là có mắt như mù.”
“Đám lá cây đều hư thối cả. Phải rồi, lúc trước người theo đuổi người kia dồn dập là Trì Ba, không ngờ sau này trở mặt nói cậu ấy là gái điếm cũng là cậu ta.”
“Suỵt, đừng nói nữa khiếp quá. Tớ không muốn nhớ lại chút nào đâu, thật đáng sợ.”
Đề tài nói chuyện của các cô liền chuyển tới vấn đề khác rất nhanh, hai người nói về một ca sĩ mới nổi.
Nhậm Dật Phi cúi đầu ăn mì.
Những lời hai nữ sinh vừa nói, hắn đều biết tất cả, các cô ấy chỉ kiểm chứng thông tin từ một bên giúp Nhậm Dật Phi.
Túi đen của nguyên chủ đựng một gói thuốc lá, đó là gói thuốc đã trải qua xử lý nhưng giả làm thành bộ dáng nguyên vẹn. Nó muốn nhắc nhở nguyên chủ muốn giết một người trong số đó.
Ở đây có ba người hút thuốc là tài xế xe, Trì Ba, Giang Thiếu Ba. Ngay từ đầu, Nhậm Dật Phi đã phủ nhận khả năng gói thuốc chuẩn bị cho Giang Thiếu Ba hoặc tài xế. Bởi vì hai người đó có đem thuốc riêng, trong khi thuốc lá của Trì Ba lại trùng hợp rơi mất.
Khéo đến mức không thể xem nhẹ.
Có điều vì lúc ấy Nhậm Dật Phi vẫn chưa biết rõ Trì Ba có quan hệ gì với chuyện này, thế nên hắn không có ra tay.
Bây giờ, cậu ta đi tìm nơi đặt thuốc lá được rồi nhỉ.
___