Đm, chưa từng thấy cái vô hạn lưu nào chó tính đến vậy! (mặc dù mới gặp hai cái)
Thế mà chọn người mẫu nói ngôn ngữ địa phương?! Nghĩ gì trong đầu đấy? Muốn bức tử hắn đúng không?
“Có ai từng nghe qua tiếng địa phương này chưa?” Nhậm Dật Phi quyết định xin giúp đỡ. Trò chơi đánh trúng điểm yếu của hắn, Nhậm Dật Phi chỉ biết vài ngôn ngữ địa phương nổi tiếng trên màn ảnh và ngôn ngữ địa phương nơi hắn sinh thành.
“Hình như không phải tiếng địa phương.” Giáo viên mỹ thuật trung niên suy nghĩ một lát rồi khẳng định, “Có lẽ là tiếng Hán cổ chăng? Cách phát âm khi đó hoàn toàn khác ngôn ngữ hiện đại, ngay cả trật từ từ lúc nói chuyện cũng không giống nhau.”
“Nơi kế thừa tiếng Hán cổ hoàn hảo là khu vực phía Nam, ví dụ tiếng Hán cổ kết hợp với tiếng Âu cổ tạo thành tiếng Ôn Châu hiện đại, tiếng Hán cổ kết hợp với tiếng Mân cổ tạo thành tiếng Phúc Kiến hiện đại. Trong ngôn ngữ địa phương của bọn họ, tiếng Hán cổ bị đảo ngược thường rất hay xuất hiện.”
Tiếng Hán cổ?
Nếu không phải đang duy trì hình tượng tổng tài lạnh lùng, chắc chắn Nhậm Dật Phi đã nguyền rủa trò chơi nhỏ. Ngôn ngữ địa phương đã đủ làm khó người khác, vậy mà nó cho ngôn ngữ địa phương cổ? Bắt giáo sư lịch sử của trường đại học nào đó tới đây, đối phương còn sẽ lúng túng có biết hay không hả?
“Hm?” Nếu Nhậm Dật Phi nhớ không lầm thì ở kiếp trước của Đọa Thiên Sứ, Tinh Hồng Nữ Vu vừa sinh ra liền tinh thông vạn vật, hắn cũng hiểu mọi ngôn ngữ con người.
Nhưng sử dụng Đọa Thiên Sứ? Chẳng phải giết gà dùng dao mổ trâu sao?
Có khả năng dựa vào ngôn ngữ mãi thì Nhậm Dật Phi sẽ không tìm ra điểm đột phá. Hắn chỉ có thể thử quan sát trang phục của đối phương.
Người mẫu trước mặt Nhậm Dật Phi khoảng chừng 15 16 tuổi. Thiếu nữ mặc một bộ y phục sẫm màu có tà áo gấp khúc, ống tay áo to rộng rũ xuống, cổ tay được buộc chặt. Y phục thêu hoa văn động vật đối xứng với hoa văn chim muông, vải dệt bằng tơ lụa, thắt lưng đeo một chiếc ngọc bội điêu khắc.
Tóc thiếu nữ được búi thấp hai bên, phần tóc còn lại buông xuống dịu dàng, đầu cài hoa đào nhỏ, tay cầm một cây trâm ngọc bích.
Y phục sẫm màu có tà áo gấp khúc xuất hiện từ thời Chiến Quốc đến thời Đông Hán, cho nên Nhậm Dật Phi không thể kết luận niên đại chính xác mà đối phương muốn biểu đạt. Song nhìn hoa đào thì có thể đoán ra, mùa này hẳn là mùa xuân.
Thứ khá thú vị là người mẫu đang cầm một cây trâm ngọc. Cô không hề cài nó lên tóc, ngược lại chỉ cầm trên tay, gương mặt còn mang theo ý cười chờ mong e ngại.
Nhậm Dật Phi là người phàm tục, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn là khi nam thanh nữ tú hẹn hò, bình thường các chàng trai sẽ tặng người mình thích trâm cài kẹp tóc đại loại. Chẳng qua nhìn kỹ, tuy người mẫu cười ngại ngùng dè dặt nhưng cô không hề có ý tránh né, không giống như đi gặp người mà thiếu nữ thầm thương.
“Mùa xuân là mùa hoa đào nở rộ, thiếu nữ quý tộc 15 16 tuổi, người mặc y phục sẫm màu có tà áo gấp khúc, tay cầm một cây trâm ngọc… Tết hoa đào?”
Nhậm Dật Phi nói tết hoa đào chính là lễ Thượng Tị mùng 3 tháng 3 âm lịch, đây là thời gian hoa đào nở rộ nhất. Thời cổ đại, không ít thiếu nữ chọn ngày Thượng Tị để làm lễ cập kê.
Lễ cập kê là một loại nghi thức cài trâm được tiến hành khi thiếu nữ cổ đại đến tuổi mười lăm tròn. Nghi thức thể hiện thân phận xã hội của thiếu nữ bắt đầu thay đổi, bây giờ các cô ấy đã đến tuổi kết hôn.
Do không đủ thời gian nên Nhậm Dật Phi đành coi ngựa chết như ngựa sống*. Hắn lấy chủ đề lễ trưởng thành, màu sắc trang điểm chủ đạo là màu hoa đào hồng nhạt.
*Biết rõ mọi chuyện không thể tốt hơn nhưng vẫn muốn ôm một tia hy vọng.
Nhậm Dật Phi vốn định vẽ lên trán người mẫu một nét hoa đào nhỏ, song lại nhớ ra đây là cách trang điểm thịnh hành thời nhà Đường nên liền từ bỏ ý định.
Hắn dùng phấn hoa mịn, bởi vì người cổ đại rất tôn sùng loài hoa tinh hoa Ngũ hành này. Hoa đào duyên dáng, màu sắc xinh đẹp động lòng người, còn có thể kết quả thật lớn. Khi nói thiếu nữ nào đó nhìn giống hoa đào thì đồng nghĩa với việc đang khen ngợi đối phương.
Hơn nữa xét theo độ tuổi người mẫu và hoa đào cài tóc, vẻ nữ tính thùy mị trên người thiếu nữ rất nhiều. Cứ cho là Nhậm Dật Phi đoán sai không phải lễ Thượng Tị đi nữa, cách trang điểm theo hoa đào cũng sẽ đạt được một số điểm nhất định.
Đến khi chỉ còn ba phút thì giờ, Nhậm Dật Phi ấn nút xác nhận, trên mặt thiếu nữ lập tức hiện lên một lớp son phấn mỏng. Cô ngắm nghía chính mình trong gương, bàn tay khẽ vuốt ve hoa đào cài tóc, nụ cười ngọt ngào tựa chứa mật.
Thiếu nữ lại hé miệng nói một tràng ngôn ngữ mà Nhậm Dật Phi không hiểu, sau đó hơi khom lưng thi lễ, cuối cùng cô đánh giá 9 điểm tối đa rồi xoay người rời đi.
“…” Lúc Nhậm Dật Phi lấy lại tinh thần, hắn mới phát hiện lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi mịn.
Thì ra cũng không phải Nhậm Dật Phi chắc chắn mười phần.
Trò chơi nhỏ đặc biệt có lòng ném hắn vào đây, chủ yếu vì “Chung Lam” là một thiếu gia cao phú soái nhạt nhẽo, đời tư sinh hoạt khá đơn giản nên đương nhiên Chung Lam không hiểu biết lắm về chuyện phấn son.
Có lẽ “hắn” không ngờ bên trong thân xác này lại có một người tiếp xúc với dụng cụ hóa trang từ khi còn rất nhỏ.
Dù sao thì bây giờ, Nhậm Dật Phi tiếp tục tránh được một kiếp. Có lẽ càng về sau trò chơi nhỏ sẽ càng công kích hắn điên cuồng.
Hiện tại chỉ còn hai người vẫn chưa hoàn thành tác phẩm chính mình giữa mười một người chơi. Một người trang điểm cho người mẫu Ấn Độ, một người trang điểm cho thiếu nữ đến từ bộ tộc Châu Phi nào đó.
Cũng không biết mấy người khác bị làm sao nữa, bình thường ở những màn chơi trước, bọn họ đều sẽ thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn. Thế nhưng bây giờ, đám người lại bắt đầu lo lắng vì hai người chơi sau cuối.
“Quần áo của người mẫu Ấn Độ chắc là Lehenga Choli gồm ba phần áo, váy và khăn choàng đầu. Trang phục được thêu chỉ vàng tỉ mỉ nên có lẽ là váy cưới. Kết hợp với hình xăm henna trên tay, người nọ là cô dâu.”
Cô gái người chơi nghiêm túc bày mưu tính kế: “Cách trang điểm của cô dâu Ấn Độ khá đậm, đôi mắt được kẻ đen rõ, lông mày tỉa gọn gàng. Anh có thể chọn phấn mắt màu đất có ánh kim, son môi đỏ hồng hoặc đỏ son, đừng quên một nốt chu sa giữa hai chân mày.”
Mà thiếu nữ người mẫu Châu Phi ở bên kia cũng có người chơi định trợ giúp: “Tôi không biết đây là bộ lạc nào, nhưng mà bạn gái tôi là một beauty blogger, cô ấy từng trang điểm mô phỏng theo bộ lạc Châu Phi. Nếu cậu…”
Người này còn chưa kịp nói xong, thanh niên đã gật đầu lia lịa: “Được được được, anh nói đi! Anh nói gì tôi cũng nghe!”
“…” Người chơi giúp đỡ giật giật khóe miệng, “Bây giờ không có thời gian, cậu cứ dùng kem nền lỏng như sơn trắng, vẽ một hình trăng non giữa trán, hai hình tam giác theo đường nước mắt chảy, một chấm nhỏ dưới cằm và một đường trắng từ mũi xuống cằm!”
Thời gian quả thật không nhiều lắm, loay hoay một chút đã mất hai phút. Thanh niên người chơi không chút do dự, vừa vươn tay đã vội vẽ không ngừng.
Đếm ngược: 10, 9, 8, 7…
“Bấm ok đi bấm ok ok!”
Đường cong màu trắng không khác gì vẽ bùa xuất hiện trên mặt người mẫu Châu Phi. Cô ngắm nghía thật kỹ, thế mà lại gật gật đầu cho thanh niên 5 điểm khá hài lòng.
“Hu hu hu…” Người chơi này gấp không kịp thở, hiện tại liền mềm chân ngã quỳ xuống nền đất, không khống chế được khóc to.
3, 2, 1, trò chơi kết thúc.
Mười hai người chơi, mười một người còn sống rời khỏi màn chơi nhỏ. Đây chính là một loại kỳ tích.
“Thầy ơi, cảm ơn ngài.” Người chơi hoàn thành tác phẩm sau cùng chạy tới cảm ơn thanh niên đã cứu cậu ta một mạng, sau đó quay sang cảm ơn thầy dạy mỹ thuật.
Hành động của người đàn ông trung niên là khúc nhạc dạo cho biểu hiện của đám người chơi bọn họ.
Ở một nơi thế này, lòng tin là thứ dễ vỡ hơn cả ngọc bảo quý hiếm trong tay bậc đế vương. Chẳng qua bọn họ lại vô tình có được.
Đúng là dựa vào sự trợ giúp và tin tưởng lẫn nhau, đám người chơi mới thuận lợi mà sống sót qua màn.
Đương nhiên, các người chơi cũng không ngây thơ, bọn họ biết kỳ tích như vậy sẽ rất khó gặp lại. Rất nhiều màn chơi nhỏ mang tính cạnh tranh, hợp tác và đối đầu cân bằng vi diệu, bọn họ không thể dễ dàng xin xỏ sự trợ giúp từ người khác.
Nhưng mà, dù màn chơi tiếp theo vẫn sẽ là chém giết lẫn nhau, tóm lại hiện tại bọn họ đều đã hoàn thành.
Trước kia mỗi lần thành công qua màn, trong lòng đám người đều như bị tảng đá đè nặng, áp lực đến không thở nổi. Nó khiến bọn họ mỏi mệt, nản lòng, càng có cảm giác không thể nhìn thấy được ngày mai.
Chỉ có lúc này là hoàn toàn tương phản, bọn họ đều cảm thấy nhẹ nhõm tự đáy lòng, thậm chí còn có chút tự hào.
“Đoàn tàu tuyệt vọng, tụi tao không sợ mày! Không phải tụi tao không chiến thắng được mày!”
“Mọi người có muốn trao đổi thông tin liên lạc không? Tôi là…” Mấy người chơi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu trao đổi thông tin ngoài hiện thực. Ngay cả Nhậm Dật Phi mang vẻ mặt lạnh lùng viết to mấy chữ “đừng tới gần tôi”, vậy mà cũng có vài người tiến lên xin số.
Đương nhiên người được chào đón nhất vẫn là thầy giáo mỹ thuật. Tuy biểu tình ông vẫn rất nghiêm nghị nhưng gương mặt đỏ bừng đã để lộ tâm tình.
“Thật tốt.” Nhậm Dật Phi thầm nghĩ.
Mười phút vui vẻ trôi qua rất nhanh, các người chơi bị vứt khỏi đoàn tàu.
Nhậm Dật Phi mở mắt, hắn vẫn đang ngồi trên ghế làm việc, chẳng qua có chút đau lưng. Nhậm Dật Phi vừa nghiêng cổ xoa bóp vừa mở điện thoại di động.
Người chơi: Chung Lam
Cấp bậc: Lv.2
Điểm tích lũy: 60
Thời gian trò chơi tiếp theo: 22 giờ 00
Nhắc nhở trò chơi tiếp theo: Thần khóc quỷ khóc
Trong thời gian không chơi trò chơi, không thể tiết lộ sự tồn tại của trò chơi với người không phải người chơi, nếu không xóa bỏ.
Mười phút trước khi màn chơi bắt đầu, có thể gửi mã mời cho người không phải người chơi, thành công một lần sẽ được một cơ hội miễn vào trò chơi.
Thần khóc quỷ khóc làm người ta liên tưởng đến nội dung huyền huyễn mê tín. Nhưng nghĩ tới nhắc nhở “ngôn ngữ sắc thái”, Nhậm Dật Phi lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Với cái tính xỏ lá của trò chơi nhỏ, chắc chắn kịch bản bên trong gợi ý sẽ là 1001 bộ phim dài tập mà người bình thường không thể giải thích.
Điểm tích lũy hiện tại của Nhậm Dật Phi là 60 điểm, hắn đã có thể mua nhiều đạo cụ trên cửa hàng. Song Nhậm Dật Phi nhìn qua một vòng vẫn không mua thứ gì.
Đám đạo cụ đó đều nhắm vào người chơi khác, rất ít đạo cụ cho bản thân người chơi sử dụng.
Bây giờ so sánh tốt xấu thì sẽ thấy Hoang Vu Chi Giác “tốt tính” như thế nào. Bởi vì phần lớn đạo cụ Hoang Vu Chi Giác toàn nhắm vào phó bản.
Không giống nơi này, mỗi câu từ và mỗi dấu chấm câu đều xúi giục đám người chơi bọn họ mau giết hại lẫn nhau.
Thậm chí, ngay cả chuyện kéo trẻ con tiến vào trò chơi là sẽ miễn chơi cũng có thể làm. Ít ra Hoang Vu Chi Giác không hề kéo trẻ vị thành niên tiến vào phó bản.
Á à!
Đột nhiên Nhậm Dật Phi get được mục đích chân thật của Hoang Vu Chi Giác, ván cờ này nó vốn ở cơ trên!
Lợi dụng thế giới phó bản không sử dụng được đạo cụ để loại bỏ một đám người chơi ỷ lại vào đạo cụ mới trở thành người chơi cấp cao, tiếp theo là lợi dụng quan hệ đối địch của hai cái vô hạn lưu khiến đám người chơi vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc mắc hội chứng Stockholm*.
Không khác nào đám đàn ông không chịu làm việc nhà, không chịu chăm sóc con nhưng suốt ngày khoe mẽ mình là “đàn ông tốt của thế kỷ”, sau đó đi nguyền rủa những người đàn ông bạo lực gia đình là kẻ xấu xa, nên bị phanh thây mổ thịt.
Giữa cơn mộng mị, người vợ và đứa con của người nọ như bị xác sống ăn mất não, cuối cùng đưa ra kết luận: Chồng mình “cũng không tồi”.
Quá gian trá!
*Tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc chuyển từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
Nhậm Dật Phi đứng dậy, hắn quyết định đi tắm tẩy não: Trò chơi nhỏ rất tồi, nó thối rữa đến mức đám dòi bọ còn trề môi xin chê. Nhưng Hoang Vu Chi Giác càng không phải thứ tốt, quạ đen và heo đen đều đen chẳng khác gì.
Nhất định Nhậm Dật Phi phải kiên định lập trường, không thể bị nó làm cho lung lay.
Hắn tắm rửa xong là 10 giờ rưỡi, cách thời gian Hoang Vu Chi Giác đổi mới tin tức còn đến nửa tiếng. Nhậm Dật Phi lên mạng để vào nơi đám Trương Tam tụ tập, xem tiến độ nhiệm vụ tới đâu.
Một người nói đã tìm được toàn bộ thông tin của Hà Tuấn, bao gồm thông tin sớm bị xóa bỏ. Đối phương đã gửi một nửa vào hòm thư Nhậm Dật Phi, nửa còn lại đợi hắn thanh toán xong sẽ chuyển.
Một người lại nói virus cậu ta tạo ra đã đánh sập mấy trăm nghìn diễn đàn, song cũng vì vậy mà bọn họ rơi vào chút phiền phức —— bị đội an ninh mạng để ý.
“Chẳng qua kỳ lạ là sau khi chúng tôi đánh sập diễn đàn rồi, đám cảnh sát mạng mới ung dung tới muộn, có vẻ như bọn họ cố ý.” Thanh niên hacker nhịn không được tám nhảm với Nhậm Dật Phi, “Trong đó có mấy người chúng tôi từng gặp, trình độ bọn họ tuyệt đối không cùi bắp thế này đâu.”
“Đội ngũ của chính phủ?” Nhậm Dật Phi chống cằm, “Bọn họ có thể tìm ra mình không nhỉ?”