Ngày thứ hai, Nhậm Dật Phi ôm quầng thâm hai mắt đi làm. Người trong nhà đều nghĩ hắn không nghỉ ngơi tốt vì chuyện Hà Tuấn, cho nên mới an ủi là mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa.
Nhậm Dật Phi tùy ý đáp lời, hắn vẫn còn nhớ lời nói của người chơi hôm qua.
Thế mà kéo cả trẻ con vào thế giới vô hạn, nước đi low đến mức đâm vào tâm trái đất, khiến vẻ đẹp “nhân đạo” của Hoang Vu Chi Giác càng được tôn vinh.
Cuối cùng sau nửa đêm, Nhậm Dật Phi không thể nào ngủ nổi. Hắn quyết định ngồi dậy đột nhập vào trang web lậu giao lưu làm Trương Tam*. Vì từng có kinh nghiệm làm Trương Tam nhiều lần, Nhậm Dật Phi ra tay một lát đã tìm được căn cứ nhóm hacker mạng.
*Một trong hai sứ giả Thưởng thiện Phạt ác trong tiểu thuyết võ hiệp Hiệp Khách Hành (Kim Dung).
Hắn không có cách nào ngoài việc chi tiền tra người, điều tra “Hà Tuấn”.
Nhậm Dật Phi treo giá một trăm vạn, đặt cọc trước 30 vạn, trong 24 giờ phải có thông tin gấp.
“Hình đại ca” trong miệng Hà Tuấn không phải quản lý trò chơi thì là quỷ, không phải quỷ thì cũng là hiện thân khác của trò chơi. Nói chung hắn không quan tâm đối phương là ai lắm, chỉ cần Nhậm Dật Phi giết quách là xong việc.
Không chút giới hạn đạo đức, quả là cá mè một lứa với hệ thống đại ác nhân.
Đồng thời Nhậm Dật Phi còn tiêu 300 vạn để thuê người tạo virus trên điện thoại di động, sau đó dùng hình thức “mời quét mã” dụ dỗ học sinh tiểu học và người già quét mã.
Đám người chơi trong trò chơi nhỏ giở trò với người thân và người lạ bọn họ như thế nào, Nhậm Dật Phi liền bắt chước như thế ấy.
Không quét mã thì không sao, ấn vào một cái điện thoại sẽ báo hỏng. Để xem sau này bọn họ còn dám tùy tiện mở mã mời xa lạ nào nữa hay không.
Chờ lúc hắn tỉnh dậy, người anh em đêm qua lập tức thông báo tin vui: Nghe nói đêm nay có mấy chục nghìn diễn đàn bị đánh sập, bao gồm diễn đàn gia đình, diễn đàn trò chơi online, diễn đàn người cùng chung sở thích,…
Nhậm Dật Phi khá hài lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ. Thế là Nhậm Dật Phi bày tỏ mình hy vọng các hacker sẽ không ngừng cố gắng, đánh sập càng nhiều diễn đàn đám học sinh tiểu học: Bạn nhỏ này bày đặt giao lưu giao liếc cái gì hả? Đi học bài mau!
Nhóm hacker đánh vô vàn trận ác chiến không ngủ: Tiền là chân lý, ngoài ra ngài nói gì cũng đúng.
Tiêu hết mấy trăm vạn một đêm, hiệu quả vẫn chưa thấy rõ ràng.
Vì chuyện đó mà từ sáng tới chiều, Nhậm Dật Phi đều trưng ra gương mặt quan tài “đừng trêu chọc tôi”, ngay cả trợ lý Tiểu Ngụy còn cố gắng giảm bớt sự tồn tại, càng khỏi nói đến đám thư ký và nhân viên ngày nào cũng phải nhìn mặt đoán ý cấp trên.
Không có ai quấy rầy văn phòng làm việc, Nhậm Dật Phi lạnh mặt chú ý kênh tin tức cả ngày.
Do được người hôm qua nhắc nhở nên hắn mới nghĩ tới lực lượng chính phủ trong thế giới phó bản.
Tuy không có chứng cứ chứng minh phía chính phủ đã biết sự tồn tại của trò chơi nhỏ, nhưng nhất định bọn họ có hành động đáp trả là sự thật.
Cho dù chống lại các trang web vi phạm bản quyền, đánh sập web lậu hay đẩy mạnh quản lý giáo dục môi trường internet, không chuyện nào là không chứng tỏ chính phủ đã cảm giác được mối nguy hiểm tiềm tàng.
Dưới tình huống không tìm ra thân phận thủ phạm, việc hạn chế khả năng tiếp xúc của người dân cũng là một loại chiến lược. Nhậm Dật Phi lan truyền virus độc hại, xét về phương diện nào đó không khác gì tiêm cho mọi người một liều vắc xin.
“Có cách nào liên lạc với phía chính phủ không nhỉ?” Đột nhiên hắn nghĩ đến chuyện này.
Sức mạnh đứng sau trò chơi nhỏ quá lớn, đương nhiên một mình Nhậm Dật Phi không thể giải quyết nổi. Hoang Vu Chi Giác không chịu phát phúc lợi, cũng không hiểu cho người chơi nhà mình chút nào. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, một người làm không được thì chi bằng tìm người có thể giải quyết nó.
Không phải là nhóm thế lực cầm quyền đó sao?
“Nhà nước là một bộ máy bạo lực có hệ thống và tổ chức của giai cấp thống trị.” Sách chính trị đã nói cho Nhậm Dật Phi biết ai là thế lực lớn từ lâu.
Nhưng mà trò chơi nhỏ cấm người chơi để lộ quy tắc tựa như thanh gươm Damocles* treo lơ lửng trên đầu. Vì vậy làm cách nào trốn chui quy tắc và để lộ tin tức mới là vấn đề then chốt.
*Thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để ám chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.
Lúc này sáng ý từ tài liệu mà bộ phận marketing đưa lên đã cho Nhậm Dật Phi một linh cảm tốt.
Năm nay, bộ phận marketing quyết định mời vài tác giả đại thần của văn học mạng viết truyện quảng cáo dựa trên sản phẩm của công ty, nhằm giới thiệu một thương hiệu thời trang vừa ra mắt trong tầng lớp giới trẻ.
“Rất có ý tưởng. Nghe nói bọn họ tới rồi?”
Trợ lý Tiểu Ngụy không hiểu ra sao: “Đã tới. Ngài… muốn gặp ạ?”
“Ừ.”
Tiểu Ngụy mang theo vẻ mặt hoài nghi nhân sinh ra cửa. Nếu không phải cậu ta hiểu rõ giám đốc là một tên cuồng công việc, chắc chắn Tiểu Ngụy đã nghi ngờ ông chủ mình là fan cứng của vị tác giả nào.
Không lâu sau, hai tác giả tiến vào văn phòng Nhậm Dật Phi. Một người viết tiểu thuyết nam sinh, một người viết tiểu thuyết nữ sinh, tuy đề tài khác nhau nhưng cùng chung một vị trí quảng cáo.
“Tôi muốn viết truyện tự chọn, hôm nay sẽ cho hai người chủ đề. Ngày mai gửi công văn đi, một ngày ba lần.”
Hai đại thần tiểu thuyết mạng nhìn nhau, bọn họ chần chừ: “Ngày mai ra bản thảo thì có hơi gấp không? Hơn nữa dù là văn học mạng thì cũng có chủ đề chúng tôi biết hoặc không biết, có thể viết hoặc không thể viết.”
Hai đại thần này rõ ràng là người cẩn thận và có trách nhiệm, bọn họ phải chỉnh sửa bản thảo nhiều lần và chỉ viết về đề tài chính mình am hiểu. Đáng tiếc Nhậm Dật Phi lại không đủ thời gian.
“100 vạn từ, 300 vạn tệ. Tôi sẽ đặt cọc trước 30%.” Nhậm Dật Phi lấy tiền mở đường.
“Thành giao.” Đại thần văn học mạng nam sinh không nói nhiều lời, cậu ta liền làm động tác “bắt tay thành giao”.
Thời gian gấp rút? Đề tài không am hiểu? Không sao cả, một chữ ba đồng, cậu ta có thể viết đến khi kim chủ phá sản.
“Khụ.” Nữ đại thần thoáng dè dặt, “Chúng tôi không làm vì tiền, nhưng chủ yếu vẫn muốn nếm thử các thể loại đa dạng.”
Nói đi, ngài muốn viết cái gì? Cô viết được ngọt sủng, cũng viết được tra tiện.
Thậm chí ông chủ muốn đọc đam mỹ bách hợp, cô cũng viết được nốt!
Một trăm vạn là phí kim chủ tự chọn đề tài, không tính thu thập sau đó. Ngoại trừ một vài người thu thập vài trăm vạn một năm thì đa số mọi người đều không thể chối từ cám dỗ ba trăm vạn, bọn họ cũng giống vậy.
“Ngài muốn đề tài gì?” Hai vị đại thần văn học mạng nhìn kim chủ nồng thắm.
300 vạn, dù kim chủ bọn họ có đam mê kỳ lạ như tự đội nón xanh hoặc bot răm thích M, bọn họ đều viết được hết!
“Vậy nói tôi nói trước nội dung, đây là câu chuyện truyền miệng hư hư thực thực. Nếu có gì tương đồng thì chỉ do trùng hợp mà thôi.”
Hai người đối diện gật đầu.
Nhậm Dật Phi đan tay vào nhau, lòng bàn tay xuất hiện một lá bùa hộ mệnh nho nhỏ: “Hai người đã từng nghe nói… Về khủng bố vô hạn bao giờ chưa?”
Cả ngày Nhậm Dật Phi không trở về nhà, hắn thật sự biến công ty thành ngôi nhà thứ hai —— Đêm nay Nhậm Dật Phi muốn ngủ ở công ty.
Ông chủ dẫn đầu 007*, đám nhân viên bên dưới liền cảm thấy không tốt: Ông chủ 007 có xe thể thao và biệt thự cao cấp, bọn họ 007 thì chỉ có đường bóp mũi tự vẫn.
*Chế độ làm việc không nghỉ ngơi, làm từ 0:00 đến 0:00 trong 7 ngày liên tục.
Cũng may Nhậm Dật Phi không hề phát rồ, nhóm nhân viên của hắn vẫn đi làm và tan tầm theo quy định. Nhậm Dật Phi nói mình ở lại vì công việc cá nhân chứ không phải tăng ca.
Trợ lý Tiểu Ngụy về biệt thự để lấy quần áo cho hắn tắm rửa, cậu ta còn mang theo canh nóng mà dì phòng bếp vừa nấu.
Đối với hành động của Nhậm Dật Phi, người trong nhà ngầm hiểu là do đêm qua có người chết nên thiếu gia hơi kiêng kỵ. Mọi người xem, không phải lão thái gia ở ngoài cả ngày hôm nay hay sao. Càng lớn tuổi, bọn họ càng nhạy cảm với “cái chết”.
“Chuyện biệt thự không xử lý tốt hả ta.” Tiểu Ngụy nghĩ thầm.
Mà bọn họ đoán già đoán non thế nào thì Nhậm Dật Phi cũng không hay biết. Hắn ở lại không ty chỉ vì muốn yên tĩnh. Hiện tại Nhậm Dật Phi đang đọc sách phối màu nhằm tìm hiểu thêm về cách phối hợp màu sắc.
Là một tập đoàn kinh doanh đồ trang sức, thứ tổ thiết kế không thiếu nhất chính là những loại sách này. Hắn đi ngang, tiện tay cầm hai cuốn sách rồi đọc sơ một lượt, không khác nào ăn tươi nuốt sống tri thức hội họa.
9 giờ 30 phút, Nhậm Dật Phi xuất hiện trong đoàn tàu đúng giờ. Lúc này thùng xe hơi khác so với hai hôm trước, nơi nơi vách tường đều có dấu tay máu lớn nhỏ, hắn còn thấy không ít đồ sắt rỉ sét lộ ra bên ngoài.
Tính cả Nhậm Dật Phi, trong xe gồm mười hai người đang ngồi. Bọn họ trầm mặc mím môi, biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Đa số người chơi xung quanh đều là thanh niên trên dưới 30 tuổi, chỉ có một người đàn ông trung niên trên dưới 50 tuổi.
Trò chơi nhỏ đòi hỏi kiến thức lẫn thể lực người chơi, người già và trẻ em là hai kiểu người chắc chắn bị “đào thải” hơn phân nửa.
Một ngày một màn, tỷ lệ đào thải kinh khủng, nó càng điên cuồng và thất đức hơn Hoang Vu Chi Giác, cũng không thèm kiêng nể gì ai. Không biết nó làm vậy để làm gì? Định nuôi cổ sao?
Cuốn mình vào trò chơi hay muốn cắn nuốt linh hồn của nhân loại?
Nhậm Dật Phi không mở miệng nói chuyện. Nói dễ nghe thì bọn họ là đối thủ có quan hệ cạnh tranh, nói khó nghe thì bọn họ là kẻ địch cướp đoạt quyền sinh tồn lẫn nhau.
Lúc không ai nói chuyện, thời gian kéo dài tựa ngàn năm. Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm kim giây xoay hết vòng này tới vòng khác, nhưng nó không trôi xong năm phút.
“Có ai trong số các cậu học chuyên ngành liên quan đến hội họa không?” Đột nhiên có người lên tiếng, đối phương là người đàn ông trung niên trên dưới 50 tuổi, hai bên thái dương điểm hoa râm nghiêm nghị. Ông là kiểu “ông X” điển hình mà trẻ con hàng xóm sẽ bị dọa khóc to.
Đoàn tàu an tĩnh, không có người đáp lời.
Người đàn ông trung niên vẫn không ngại: “Lúc còn trẻ tôi từng học hội họa Trung Quốc, cũng có chút hiểu biết về tranh sơn dầu phương Tây, hiện tại là giáo viên mỹ thuật.”
“Đều là người chơi có gia đình, có người thân, chúng ta ở cùng một chiến tuyến. Nếu mọi người có gì thắc mắc thì cứ hỏi tôi.”
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu liếc nhìn bàn tay người nọ. Những người dùng “tay” nghề để kiếm cơm thường rất nâng niu bàn tay mình, tay người đàn ông trung niên cũng thế.
Thật ra mặc dù đối phương đã từng học qua tranh sơn dầu hay chưa, mọi người đều sẽ dễ có cảm tình vì lời ông nói —— Giả sử điều ông nói là thật thì càng tốt.
Quả nhiên liền có người chơi hỏi: “Tin tức nhắc nhở là ngôn ngữ sắc thái, không biết những người học hội họa như các ngài sẽ giải thích thế nào?”
Người đàn ông trung niên cẩn thận nghe xong, ông gật đầu nghiêm túc, sau đó thần kỳ rút ra một tập giấy gấp, lật mở, bên trên là một vòng tròn sắc màu.
Chính giữa tờ giấy là vòng tròn nhỏ màu trắng, xung quanh nó là vòng tròn đỏ cam vàng lục lam tím với độ sáng khá cao, tiếp theo là độ sáng bình thường, vòng màu sắc ngoài cùng có độ sáng thấp nhất.
Sợ bọn họ không nhìn thấy rõ, người đàn ông trung niên còn dùng bút viết to: Độ sáng càng cao màu sắc càng ấm, độ sáng càng thấp màu sắc càng lạnh.
Vậy mà mang theo cả vòng tròn màu sắc? Chẳng lẽ người nọ đến đây để phổ cập tri thức khoa học?
Đột nhiên Nhậm Dật Phi tin đối phương là giáo viên mỹ thuật, hơn nữa hắn rất có cảm tình.
“Ba màu cơ bản, màu phối hợp, màu bổ sung, có lẽ các cậu đã tìm tài liệu đọc nên có ấn tượng chung. Thế thì chúng ta nói đến màu ấm lạnh và màu trung gian.” Người đàn ông trung niên ấn vào nút laser ở đầu chìa khóa, một điểm sáng nho nhỏ xuất hiện trên bảng màu.
“Màu sắc dịu dàng khiến người ta dễ chịu chính là gam màu lạnh mà chúng ta hay nói. Màu xanh lục, rừng vàng, xanh nước biển, biển bạc, màu đen, bóng đêm vô tận…”
Ông vừa nói vừa lấy một tờ giấy khác trong túi ra, lắc lắc giũ nhẹ, là ba bức tranh được in màu: Hoa hướng dương, biển rộng rừng sâu và cảnh chiều tà.
Trong nháy mắt, khí chất người đàn ông trung niên liền thay đổi.
Đúng là kiểu khí chất sắc bén của “giáo viên” khiến đám học sinh yếu không rét mà run.
Ban đầu mấy người xung quanh vốn thờ ơ hóng chuyện, hiện tại bọn họ đã bắt đầu dựng tai nghiêm túc nghe giảng. Nhậm Dật Phi nghe hiểu đôi phần cũng ngồi thẳng lưng.
Bởi vì thời gian cấp bách, tốc độ nói chuyện của đối phương rất nhanh. Chẳng qua ông phát âm rõ ràng, câu từ rành mạch lưu loát, không hề có nửa chỗ không rõ.
Người nọ không khác gì giáo viên cuối cấp ba hận không thể nhét hết tri thức tinh hoa vào đầu học sinh, sau khi rút ra ý chính thì chế thành nhiều chuyện cười, nếu có một cái phễu thì ông đã rót tri thức vào đầu bọn họ.
Không những kết hợp với ví dụ để nói vấn đề màu ấm lạnh, ông còn nói màu nào tạo ra cảm giác hỗn loạn, màu nào hài hòa, màu nào tạo ra lực tác động thị giác và màu nào yên ắng nhất.
Đối phương bình tĩnh nhìn từng người chơi, thật giống như nơi này không phải thế giới khủng bố chết chóc mà là một lớp học cực kỳ bình thường.
Rất nhanh đã đến 10 giờ. Người đàn ông trung niên liếc nhìn đồng hồ rồi không giải thích nữa.
Đám người xung quanh cũng ý thức được chuyện gì sắp đến. Bọn họ ngồi ngay ngắn lại, mặc dù vẫn sợ hãi như cũ nhưng không đến mức tuyệt vọng hoàn toàn.
“Hy vọng mọi người giữ được bình tĩnh trong thời gian tới, đồng thời dùng tâm thái tốt nhất đối diện thách thức của cuộc đời. Bóng đêm rồi sẽ qua thôi, có điều trước đó, mong mọi người bảo vệ chính mình thật tốt, nhớ dõi theo lẫn nhau.”
Trên đoàn tàu tối tăm tràn ngập mùi vị rỉ sắt, người đàn ông trung niên nghiêm nghị và có phần đáng sợ đứng riêng một góc toa tàu.
Ông ấy rất bình thường, bình thường hệt như bao người qua đường giáp mà chỉ cần nhìn xuống ban công, bọn họ liền trông thấy đối phương chậm rãi đi dạo. Chẳng qua đổi thành lúc này, một lời chúc may mắn cùng ánh mắt kiên định lại cổ vũ tinh thần bọn họ đến đáng sợ. Người nọ tựa ánh nến nho nhỏ bừng sáng giữa bóng đêm không tìm thấy lối về.
“Ngài ấy đúng là thầy giáo.” Nhậm Dật Phi thầm nghĩ.
___