Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 7 - Chương 171: Trò Chơi Nhỏ




“Đây là… đâu vậy?”

10 giờ vừa điểm, xuất hiện trước mắt đám người không phải là đoàn tàu mà là một sân nhỏ cổ xưa. Bọn họ đang đứng trong sân nhà, chính giữa có một cái giếng, hai góc sân đặt hai lu nước rất lớn, ba phía đều là chỗ ở, một phía là cửa ra vào.

Bây giờ nơi đây đúng là đêm tối, chỉ có ánh trăng xinh đẹp tĩnh mịch rọi xuống thế gian. Trong tay bảy người đều cầm một cái đèn lồng màu đỏ, ánh sáng le lói hắt lên gương mặt bọn họ một màu đỏ hồng.

Đám người đứng giữa sân nên không biết hướng nào là cửa chính. Chẳng qua theo truyền thống quay lưng hướng Bắc ngoảnh mặt hướng Nam của người xưa, có lẽ cửa lớn nằm ở phía Nam. Bố cục toàn bộ sân nhỏ khá giống cấu trúc tam hợp viện phương Bắc, chính là kiểu xây nhà phổ biến như Bắc Kinh và Thiên Tân hiện tại.

Bọn họ đoán tam hợp viện chứ không phải tứ hợp viện chủ yếu vì căn cứ vào cỡ sân. Nếu là tứ hợp viện, nhà cửa bố trí sẽ càng nhiều, sân cũng càng rộng rãi, thậm chí một vài gia đình còn có cả vườn hoa.

Hai người chơi lâu năm không hẹn mà cùng lấy ra điện thoại di động. Nhậm Dật Phi lập tức học theo, hắn mở điện thoại lên, phía trên xuất hiện tin tức mới:

Tìm lỗi sai cùng trò chơi nhỏ giải trí.

Hãy tìm ra chi tiết không hợp lý, mỗi chi tiết một điểm tích lũy, đủ ba điểm qua màn. Đúng rồi, nhớ cẩn thận thứ không biết tên nấp trong bóng đêm nha.

Bỏ qua ác ý vờ thành giọng điệu đáng yêu thì nội dung trò chơi đã bắt đầu, cụ thể là người chơi cần tìm kiếm chi tiết vô lý, sau đó đạt được điểm tích lũy.

Chỉ cần tìm đủ ba điểm thì sẽ qua màn, nhưng nó không nói là tìm được càng nhiều, người chơi càng có nhiều điểm tích lũy.

Ngoài ra nó cũng không nhắc đến “chỉ ra và xác nhận sai lầm” sẽ bị trừng phạt.

Nếu xác nhận sai lầm ở Hoang Vu Chi Giác, người chơi sẽ lập tức chết ngay, không biết nơi đây như thế nào nữa. Xem một vài trò chơi trong điện thoại, thường thì hệ thống sẽ cho ba lần xác nhận thất bại tối đa, hoặc là người chơi chỉ ra sai lầm sẽ bị trừ bớt thời gian làm nhiệm vụ.

Chuyện khiến người khác khá để ý chính là “thứ không biết tên nấp trong bóng đêm”. Đó sẽ là cái gì?

“Balo của tôi đâu rồi?” Thanh niên trẻ tuổi kinh ngạc tìm kiếm cặp sách mà cậu ta vừa ôm khư khư.

“Đừng tìm kiếm vô ích, ngoại trừ bản thân và điện thoại của cậu thì bất kỳ thứ gì cũng đều không thể mang vào.” Người mở miệng giải thích là người phụ nữ mặt sẹo.

Cô liếc mắt nhìn đám người một cái, sau đó cầm đèn lồng đi về hướng phòng chính: “Trò chơi bắt đầu rồi, tự cầu phúc cho mình đi.”

Nghe người nọ nói chuyện, Nhậm Dật Phi mới phát hiện hắn không mang đồng hồ và chìa khóa xe theo, chỉ còn lại một chiếc điện thoại di động và một cái đèn lồng.

Hắn cất điện thoại vào túi quần, hơn nữa thuận tay lấy thẻ thân phận và thẻ đạo cụ ra xem.

Không có chướng ngại gì, rất tốt, quả nhiên Hoang Vu Chi Giác càng đẳng cấp hơn nó.

Nhậm Dật Phi đã quan sát sân nhà này một lượt, đây là kiểu nhà ở được xây dựng theo phong cách thời Minh Thanh điển hình. Sân giữa vuông vức lát gạch xanh, ba mặt là nội trạch, cửa hướng ra sân lớn đóng kín. Hắn đi qua muốn thử mở cửa xem nhưng nó vẫn không chút nhúc nhích.

Xem ra địa điểm bị hạn chế, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vi gian nhà không khác nào “Hỉ Tang”.

Nửa tiếng để tìm kiếm, Nhậm Dật Phi lâm vào trầm tư: Loại nhà cổ xưa này được bố trí và tuân thủ nguyên tắc đóng mở cửa, do người xưa quy định tôn ti trật tự.

Thông thường mà nói thì khi một nhà ba đời ở chung, phòng chính sẽ là phòng trưởng bối, hai bên phòng chính hướng Bắc sẽ là phòng ở của thiếu nữ chưa chồng, sương phòng phía Đông và phía Tây là nơi ở của con trai và con dâu, người hầu thì ở sân ngoài.

“Vù ——” Làn gió từ đâu thổi đến một trận khiến đèn lồng đung đưa, bóng dáng Nhậm Dật Phi cũng hơi lay động.

Ánh nến màu đỏ lúc sáng lúc tối, dường như có một bóng dáng lướt nhanh ngang nơi hành lang. Cô gái mặc áo ngủ không khỏi hoảng sợ, theo bản năng kêu lên một tiếng ngắn ngủi.

Thanh niên trẻ tuổi lúc trước vốn đã không ổn lắm, bây giờ liền sợ tới mức ngã ngồi xuống sân, ngay cả lời nói cũng không thốt nên nổi. Đám người còn lại đều nơm nớp lo sợ.

“Đó chính là thứ không biết tên nấp trong bóng đêm?” Nhậm Dật Phi suy nghĩ.

Hiện tại đã qua hai phút.

“Bây giờ không phải lúc ngẩn người, nếu không muốn chết thì nên đi tìm manh mối đi.” Nói xong, Nhậm Dật Phi không để ý đến mấy người đứng ngồi lộn xộn giữa sân nữa. Hắn cầm đèn lồng đi về một trong hai sương phòng. 

Phòng chính đã bị người chơi lâu năm giành trước, Nhậm Dật Phi đi sau cũng không ăn ngon, không bằng đi sương phòng xem thử.

Lúc đứng ở xa xa, hắn chỉ thấy bóng dáng thứ gì đang đong đưa trên cửa. Đợi đến gần rồi mới biết, trên đòn giông cửa treo một đồ vật: Vật trang sức được gấp bằng năm loại giấy màu có dạng hình tam giác, hình vuông, bên dưới rũ tua màu.

Nhậm Dật Phi liền nhớ đến lần nọ, hắn từng làm khách mời cho một bộ phim cung đình triều Thanh, khi ấy Nhậm Dật Phi có dịp nghe thầy cố vấn nói qua chuyện này. Tết Đoan Ngọ vào thời Thanh thường treo “hồ lô màu” trước cửa phòng, đây là vật xua đuổi tà ma, đợi đến giữa trưa thì mang xuống vứt bỏ.

Đoan Ngọ.

Nhậm Dật Phi chỉ dừng lại một chút rồi đẩy mở cửa phòng.

Trong phòng tối đen, hắn tìm thấy vài cái giá cắm nến nên dùng nến trong đèn lồng thắp sáng, gian phòng liền sáng sủa hơn nhiều.

Quay đầu nhìn lại, đây là cách bày trí nội thất rất phổ biến vào thời nhà Thanh – “một hàng”, tất cả đồ đạc trong nhà đều được đặt về một phía.

Nhậm Dật Phi vừa đi vào liền gặp phòng khách nhỏ, kế bên đặt giường đất, trên giường đất là một cái bàn đất, trên bàn đất là bộ ấm trà làm bằng đất sét tử sa. Cạnh giường đất còn có giá chăn gối, tủ lớn, tủ nhỏ linh tinh, nơi góc phòng là kệ bogu và một chậu hoa đặt trên ghế nhỏ cao.

Thật ra đồ vật không nhiều lắm, cách bày trí thiên về trang nhã thanh lịch, không hề diễm lệ như trên phim truyền hình.

Đi ngang phòng khách, xuyên qua rèm buông cửa thì sẽ đến phòng ngủ. Giường ngủ bên trong có khung đơn giản, bốn trụ tạo thành gian tròn trạm trổ hoa văn, ngoài ra còn có một tủ quần áo không mấy nguyên vẹn, bàn ghế trang điểm vân vân các loại…

Nhậm Dật Phi cầm đèn lồng soi kỹ, dường như giá giường làm bằng gỗ hoa lê, nhưng không phải chất liệu tốt nhất.

Chăn gối đầu giường được xếp ngay ngắn gọn gàng. Hắn chú ý đến hoa văn thạch lựu, quả nho linh tinh điêu khắc cầu con cháu đông đàn, phúc tựa Đông Hải. Đây không phải giường ngủ của nam thanh nữ tú vẫn chưa lập gia đình.

Như vậy yêu cầu hiện tại là Nhậm Dật Phi phải kiểm tra xem, nơi này là phòng của con dâu hay phòng của thiếp thất.

Phòng trong tam hợp viện không đủ, không phải chưa có chuyện chính thất và thê thiếp ở cùng một cái sân.

Đằng sau giá giường đặt hai rương lớn, Nhậm Dật Phi kéo ra xem thử. Hắn mở rương, bên trong xếp vài bộ quần áo mùa đông. Đa số là vải bông kéo sợi, một ít còn dư là vải dệt tơ tằm.

Mấy bộ vải tơ tằm đều được gấp gọn gàng đặt dưới đáy rương.

Nhậm Dật Phi tìm một vòng, hắn không phát hiện quần áo màu đỏ thẫm nhưng lại phát hiện một cái “người anh em” và hộp sứ men xanh. Phía trên hộp sứ vẽ một đôi uyên ương giao cổ, bên trong là hai tượng người nhỏ bằng gốm sứ, bọn họ không mặc quần áo ôm nhau, đằng sau đầu cậu bé thắt một cái bím tóc. 

“…” Người cổ đại biết chơi vãi.

Lại nói, dường như gian phòng này không có dấu vết sinh hoạt của nam giới, cho dù là quần áo hay vật dụng hằng ngày. Nghĩ đến bộ nội thất vẫn chưa toàn vẹn, Nhậm Dật Phi thoáng hiểu được vấn đề. Nơi này tuyệt đối không phải phòng ở của vợ cả, có khả năng là của thê thiếp.

Lúc sau hắn mở tủ quần áo dựng bên ngoài xem xét, quả nhiên phía trong là quần áo vải bông rất bình thường.

“Ồ?” Nhậm Dật Phi cầm lấy một bộ quần áo đỏ ra xem. Hắn chiếu đèn lồng đến, quần áo vẫn đỏ rực như cũ. Không biết nó vốn có màu đỏ hay là bị ánh sáng đèn lồng hắt vào. 

Nhậm Dật Phi nhìn kỹ hồi lâu, rốt cuộc xác định: “Đời Thanh tôn ti nghiêm ngặt. Theo lý thuyết, trong phòng thê thiếp không nên xuất hiện quần áo màu đỏ.”

Thanh âm vừa dứt, màu sắc quần áo trên tay hắn lập tức phai đi, biến thành một màu hồng tím. Điện thoại của Nhậm Dật Phi cũng rung lên ba giây.

Hắn mở ra, điểm tích lũy trong đó đã biến thành số 1, bên dưới đánh dấu: Tìm được một chi tiết không hợp lý.

Hóa ra là chơi như vậy, rốt cuộc Nhậm Dật Phi đã hiểu.

Nhìn hắn luôn bình tĩnh thế thôi song thật ra lúc này Nhậm Dật Phi mới nắm chắc cách chơi.

Hoang Vu Chi Giác rất thích hợp với hắn. Hoặc là tìm người, hoặc là sống sót 7 ngày, nếu không tìm ra thì bảo vệ chính mình cũng có thể qua màn, cho nên rất ít khi Nhậm Dật Phi cảm thấy vô lực vì cảm giác không thể khống chế như hiện tại.

Nơi này thì khác hoàn toàn. Nó kiểm tra năng lực cá nhân từng người một, hơn nữa không có chuyện giả chết làm cá mặn qua màn. Nếu không thể tìm được ba lỗi sai, rất có thể người chơi sẽ tử vong.

Đương nhiên Nhậm Dật Phi còn tận ba điểm sinh mệnh, dù không qua màn ở đây thì hắn cũng sẽ không chết.

Chẳng qua nó chứng minh một điều, Nhậm Dật Phi không phải kẻ vô địch. Ba điểm sinh mệnh dùng hết trong một ngày là chuyện cực kỳ bình thường, nói rõ hắn không khác bất kỳ ai trong Hoang Vu Chi Giác.

Nhậm Dật Phi rất không thích cảm giác đó, hắn càng không cho phép chính mình thất bại.

Sau khi biết biện pháp qua màn, Nhậm Dật Phi cầm đèn lồng tiếp tục đi quanh. Tủ quần áo không còn gì khác thường, hắn chuyển sang bàn trang điểm.

Trên bàn trang điểm có một cái gương đồng mơ hồ, sau lưng là hoa văn quả nho, thạch lựu cầu con cái, phần chính diện khắc hoa cỏ bốn mùa.

Gương đồng này dựng trên một hộp trang sức ba tầng.

Trên hộp trang sức đặt mấy cái bánh chưng, hoa anh đào, hồ lô làm bằng lụa mỏng, chúng buộc vào nhau bằng nhiều sợi dây rực rỡ màu sắc, cuối cùng móc vào cây trâm tạo nên trâm cài.

Trâm cài cũng là vật tiêu độc trừ tà trong Tết Đoan Ngọ. Chúng được dùng để cài tóc cho các thiếu nữ, thắt lên người trẻ con hoặc đeo cùng túi thơm.

Bên cạnh cây trâm đặt một chén nhỏ, trong chén là một nửa cánh hoa hồng nghiền thành bột mịn, có lẽ là phấn trang điểm tự chế.

Nhậm Dật Phi mở từng tầng hộp trang sức. Tầng thứ nhất là phấn son, đồ dùng trang điểm linh tinh, không có gì kỳ lạ. Tầng thứ hai là trang sức châu báu, thậm chí hắn còn thấy một đôi khuyên tai pha lê.

Chẳng qua nghĩ đến triều Thanh đã có trang sức pha lê, Nhậm Dật Phi không vội vàng kết luận. Hắn mở tầng thứ ba ra xem thử.

Tầng này đặt hai cái vòng tay hình tròn bằng ngọc bích Hòa Điền, bề mặt bóng loáng, có điều màu sắc không quá tươi, cũng không phải loại ngọc tốt nhất.

“Thoạt nhìn không có gì khác thường.” Nhậm Dật Phi đóng ngăn kéo. Hắn nhìn thời gian, mới đó mà đã trôi qua mười phút.

“Chỉ còn hai mươi phút.” Nhậm Dật Phi hít một hơi thật sâu. Nếu tìm lỗi sai trong kỹ thuật diễn hoặc lỗi sai liên quan đến hình tượng con người thì hắn còn nắm chắc đôi chút, đằng này là lỗi sai trong hoàn cảnh cụ thể…

Chắc phải tìm cố vấn đoàn phim đến đây, may ra Nhậm Dật Phi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn hơi khẩn trương nhưng không để lộ biểu tình. 

Bên ngoài truyền đến tiếng lục lọi liên tục, xem ra mấy người chơi đã bắt đầu đi tìm lỗi sai, cũng không biết tiến độ những người chơi mới như thế nào nữa.

Nhậm Dật Phi đang cân nhắc suy nghĩ có nên dời sang nơi khác hay không, đột nhiên trong gương xuất hiện một bóng đen ập về phía hắn. Nhậm Dật Phi hoảng sợ, theo bản năng ném đèn lồng đỏ vào chỗ đối phương.

“Lạch cạch.” Đèn lồng lập tức va vào bát sứ trắng khiến nước hoa đỏ chảy ra bên ngoài.

Nhưng mà bóng đen kia đã không thấy đâu, trong gương đồng chỉ có gương mặt mơ hồ vặn vẹo của hắn.

“Rắn?”

“A! Bọ cạp! Bọ cạp độc!” Ngoài cửa phòng vang lên thanh âm kêu gào đau đớn, rất giống giọng người đàn ông trung niên, không biết sân nhỏ đã xảy ra chuyện gì. 

Nhậm Dật Phi đang muốn rời đi, tầm mắt hắn chợt dừng lại trên bát sứ trắng nghiêng đổ dưới nền đất.

“Rất nhiều nơi có tục nhuộm móng tay vào Tết Đoan Ngọ, bọn họ giã hoa mai địa thảo ra nước, sau đó nhuộm móng tay thành màu đỏ để trừ tà. Chưa từng nghe nói ai dùng hoa hồng để nhuộm móng tay.”

Nhậm Dật Phi vừa mới dứt lời, từng cánh hoa hồng liền biến thành hoa mai địa thảo. Hắn tìm thêm được một điểm vô lý, tổng cộng hai cái, áp lực mới hơi giảm bớt.

“Còn một cái nữa.” Nhậm Dật Phi suy nghĩ, hơn nữa cẩn thận nhìn quanh gian phòng lần cuối cùng. Có lẽ nơi này vẫn còn rất nhiều chi tiết không phù hợp mà hắn không biết, chỉ có thể đi nơi khác thử vận may.

Phòng chính nhiều đồ vật, có khả năng manh mối cũng nhiều.

Nhậm Dật Phi rời khỏi sương phòng, hắn phát hiện tất cả gian phòng bỏ trống đều có người chơi đi tới đi lui. Trong sân cũng có một người chơi, đúng là người đàn ông trung niên văn phòng. Ông ta đang ngồi dưới đất ôm chân mình, đèn lồng đỏ đặt ở một bên, không biết khi nào đã dập tắt.

Nhậm Dật Phi đi ngang qua người đối phương, hắn nhìn thấy mắt cá chân người đàn ông trung niên đã sưng lên, hơn nữa còn bầm tím. Ông ta đau đớn kêu gào, đau đến nỗi nước mắt giàn giụa.

Bên cạnh người đàn ông trung niên là một cái giếng, đặt kế giếng nước là một thùng gỗ chứa nước mới phân nửa, giống như có người múc nước nhưng chỉ múc lưng chừng.

Nhìn thấy nước, Nhậm Dật Phi chợt nhớ đến một phong tục nhỏ có liên quan đến giếng. 

Có điều phong tục kia là phong tục địa phương chứ không phải quốc gia, hắn không quá chắc chắn cùng phong tục nơi này, cũng không biết sau khi xác nhận thất bại sẽ bị trừng phạt như thế nào nên quyết định để nó làm lựa chọn phòng bị. Nhậm Dật Phi quay đầu, không ngừng nhanh chân đi về phía phòng chính.

___