Đàn ông bên ngoài đều là kẻ tồi, tuyệt không thể tin được.
Trải qua thật nhiều phó bản, quỷ cứ tưởng lần này chân tình thật cảm như vậy, không ngờ cuối cùng vẫn là giả. Là giả! Một tên lừa đảo!
Thánh Xuân cảm giác chính mình không khác nào thiếu nữ đáng thương gặp phải tra nam khốn nạn. Cho dù anh ta gào khóc đến khàn cả giọng thì đối phương vẫn ung dung bước tiếp. Có khi người nọ còn đứng trong bóng tối cười nhạo Thánh Xuân, trào phúng anh ta quá ngây thơ.
Vừa thẹn vừa giận, nỗi xấu hổ không nói nên lời thiêu đốt cả người quỷ. Thánh Xuân nghiến răng: “Cậu! Người chơi!”
Đối mặt với Thánh Xuân đang tức giận phát điên, Nhậm Dật Phi vẫn không hề biến sắc. Đương nhiên hắn biết tâm tình đối phương đang không tốt, nhưng như thế thì thế nào? Sức mạnh Thánh Xuân có được nhờ thức tỉnh, trong khi Nhậm Dật Phi lại dễ dàng áp chế được anh ta.
Quả thật nòng súng mang tên nền văn minh cấp cao đã khiến Nhậm Dật Phi sợ hãi và phát run. Song sự sợ hãi của hắn vẫn chưa đạt đến trình độ sẽ thức tỉnh.
Có điều cơ thể Nhậm Dật Phi lại sinh ra phản ứng, hắn cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ diệu len lỏi khắp từng mạch máu mình.
Không biết phải diễn tả làm sao, cảm giác này khiến Nhậm Dật Phi nhớ đến hình vẽ mang đậm ý nghĩa tôn giáo bên trên cây thần mà hắn trông thấy.
Hắn đoán “Giang” cũng đã thức tỉnh ở thế giới ban đầu. Có lẽ đối phương bị tác động mạnh mẽ bởi lòng tin, hoặc là lý do khác. Chẳng trách Nhậm Dật Phi có thể nâng cấp sức chiến đấu và đạt được năng lực “thức tỉnh” trong phó bản.
Nhậm Dật Phi nhìn về phía Thánh Xuân. Bỏ đi ánh sáng “thức tỉnh”, sức chiến đấu của hai người đều bằng cọng bún thiu. Không, Thánh Xuân càng bún thiu hơn hắn.
“Tôi muốn khiêu chiến anh.”
Hắn tiến vào Hoang Vu Chi Giác khá lâu, quỷ bài đều đã tạo thành nhóm, nhưng mà Nhậm Dật Phi chưa từng đối chiến với quỷ bao giờ. Theo lời đồn thì trình tự tiêu chuẩn của người chơi phải là chỉ ra và xác nhận quỷ, sau đó cùng quỷ đối chiến.
Hôm nay Nhậm Dật Phi liền làm theo trình tự này thử xem.
Quỷ mở rộng đôi cánh, anh ta lập tức biến thành bộ dáng quý tộc. Thánh Xuân xõa mái tóc dài che đi nửa gương mặt mình, trên cánh tay phải vẫn còn vết bỏng đáng sợ do bị lửa thiêu, thoạt nhìn cả người rất tối tăm u ám.
Phó bản bắt đầu sụp đổ, mặc cho ổ kiến đang cháy sáng hay đĩa bay khổng lồ không hợp phong cách đều bắt đầu hóa thành bụi trắng, chậm rãi theo không khí tan đi.
Nhóm NPC đứng yên tại chỗ, màu sắc từ từ nhạt dần, thân thể cũng xuất hiện vết nứt.
Nhậm Dật Phi cầm cung tên bay đến giữa không trung. Thánh Xuân không cam lòng làm kẻ yếu thế, anh ta hơi vươn tay, một thanh đao dài không biết từ đâu vung tới: “Tìm chết!”
Chỉ là đối chiến trên không càng có lợi cho Nhậm Dật Phi tấn công đường dài. Cảm quan nhạy bén của hắn được tăng mạnh, Thánh Xuân không thể làm thương tổn đến nửa góc áo hắn, trong khi anh ta phải tránh né chật vật đến nỗi suýt trúng mấy mũi tên.
Salman đứng dưới mặt đất, hắn ngốc mặt si mê nhìn theo bóng dáng Nhậm Dật Phi bay múa, vừa mạnh mẽ xinh đẹp vừa thành thạo uyển chuyển.
“Quỷ không phải đối thủ của A Phi. Em ấy không chịu nổi cận chiến nhưng nếu dùng vũ khí công kích từ xa như mũi tên các loại, chỉ có em ấy giết người khác.” Hắn nghĩ thầm.
Quả nhiên kết quả không khác dự đoán của Salman là mấy. Ít lâu sau, quỷ liền bị cơn mưa mũi tên bắn rơi. Thánh Xuân ôm theo mờ mịt ngỡ ngàng vì ôn lại giấc chiêm bao đáng sợ, cuối cùng không tình nguyện trở thành quỷ bài vào túi Nhậm Dật Phi.
SR: Tinh linh ánh trăng.
“Chắc lúc về không có rương báu vật.” Nhậm Dật Phi tiếc nuối lầm bầm, cầm thẻ bài bay xuống.
Không có rương báu vật thì sẽ không có gì thu vào, xui xẻo như hắn mà còn mất đi cơ hội thử vận may. Không biết vì sao Nhậm Dật Phi càng phát hiện mình xui, hắn càng thích chơi trò rút thăm trúng thưởng.
Phó bản lần này đã chết bốn người. Một người vì bị Nhậm Dật Phi liên lụy nên bị quỷ giết chết, một người chết lúc hôn phi, hai người còn lại chết vì ra cửa nhặt của hời.
Ngoại trừ quỷ thì bây giờ chỉ còn Nhậm Dật Phi, Salman, người chơi vượn khổng lồ và một người chơi bắn cung ở phe phản quân.
“Nếu hai người chơi kia không có ý đồ nhặt của hời, có lẽ bọn họ có thể sống sót.” Nhậm Dật Phi nghĩ bụng.
Nhưng mà giây tiếp theo hắn lập tức bác bỏ: “Không, sống tạm mãi trong phó bản cũng không có kết cục gì tốt. Dù sao bọn họ phải chủ động tìm kiếm manh mối thì mới phát hiện càng nhiều cơ hội sinh tồn.”
“Tôi không nhận ra được em.” Salman chậm rãi đi tới. Trong mắt hắn là tán thưởng vô cùng, giọng nói lại rất tủi thân, “Không thể nhận ra em từ cái nhìn đầu tiên.”
“…” Nhậm Dật Phi không đáp, chỉ có khóe miệng là nhẹ nhàng cong cong. Đúng vậy, dù là lần đầu tiên gặp “Giang” hay lần đầu tiên gặp “Cốc Thành”, Salman đều không hề nhận ra hắn.
“Khụ, nếu lần nào cũng bị anh phát hiện dễ như trở bàn tay, chẳng phải tôi thất bại lắm sao?” Nhậm Dật Phi cất đi mũi tên, hắn hơi lắc đầu nhìn người chơi vượn khổng lồ đang nằm hôn mê cách đó không xa, sau đó lại quay về, “Vì sao khi đó anh lại cứu tôi trước?”
Người thông minh đều nhận ra Salman chỉ có một cơ hội sử dụng quỷ bài. Nhưng vì chỉ còn một cơ hội, hắn mới chọn để vệ sĩ giáp kim bảo vệ Nhậm Dật Phi.
“Tôi biết em sẽ cứu tôi.” Salman nói như thật.
Nhìn bộ dáng Nhậm Dật Phi muốn mở miệng phản bác, Salman vội nói sang chuyện khác: “Gần đây tôi tìm được một quán ăn truyền thống, không biết A Phi có ăn cay được không?”
Nhậm Dật Phi không ăn thức ăn cay quá, nhưng đồ cay mà ngon thì hắn không chê. Thế nên Nhậm Dật Phi đáp lời không chút do dự: “Đợi về rồi hẹn một thời gian cụ thể?”
“Được.” Sợ Nhậm Dật Phi đổi ý nên Salman lập tức đáp ứng. Hắn cười tủm tỉm quan sát vẻ mặt đối phương, cuối cùng thấp giọng hỏi, “Có tính là chúng ta đang hẹn hò không?”
Cao lớn tinh anh như vậy mà lại cố tình bày ra vẻ mặt chờ mong không khác nào chó con, đúng là không thể chấp nhận nổi.
Nhậm Dật Phi đặt tay lên bả vai Salman, bình tĩnh cho hắn một danh xưng: “Bạn dùng cơm.”
Đôi mắt Salman không khỏi lấp lánh: Bạn dùng cơm bạn dùng cơm, cùng ăn cơm chung một nồi nhiều lần, về sau sẽ không phải bỡ ng… Ha?
Hắn cũng đặt tay lên bả vai Nhậm Dật Phi, có điều vì chiều cao chênh lệch rất nhiều nên tư thế này có chút bất tiện, Salman liền chuyển xuống ôm lấy cánh tay.
Đôi cánh sau lưng hơi vướng víu.
Hai người cứ đứng chung một chỗ nhìn phó bản chậm rãi tiêu tán. Lúc này ở phía sau, rốt cuộc người chơi vượn khổng lồ cũng mơ màng mở mắt, anh ta nhìn xung quanh: “Ủa đĩa bay đâu? Đĩa bay to bằng tôi bay đi đâu mất rồi?”
Người chơi phe công dân xót xa lau mặt: “Đừng làm phiền tôi giùm, sặc cơm chó là đã quá đủ.”
Thêm một đuôi cá không gian hóa thành ánh sáng rực rỡ rồi tan biến, đám người đứng ngẩng đầu bên dưới đều đã thay đổi.
Dường như mỗi tháng, người chơi mới ở Hoang Vu Chi Giác lại phải đổi thành một nhóm mới. Đối với bọn họ mà nói thì ba cơ hội sinh tồn chỉ là sự khác nhau giữa chết hôm nay và chết ngày mai.
Người chết ở Hoang Vu Chi Giác là chuyện rất thường gặp, thậm chí còn bình thường hơn chuyện cơm bữa. Có đôi khi bọn họ không ăn nổi cơm, song người chết thì vẫn chết như thường.
Chẳng qua hôm nay khá đặc biệt, vì một người trong thập đại ngã xuống.
Lúc sáng sớm, người chơi vị trí mười một chen vào bảng xếp hạng thập đại, mọi người liền phát hiện không đúng.
Khi đó Nhậm Dật Phi vẫn đang bận so trí đấu dũng với quỷ trong phó bản. Hiện tại đã trôi qua nửa ngày, người chơi nối nhau rời khỏi trò chơi, đương nhiên người biết chuyện mỗi lúc một nhiều, dẫn đến tiếng bàn tán xôn xao trên mạng mỗi lúc một lớn.
“Hoa Triều Tửu, hắn chết vào buổi sáng vì không vượt qua phó bản. Trong vòng một giờ, tất cả video qua màn của hắn đều biến mất không thấy. Toàn bộ tài sản mà Hoa Triều Tửu sở hữu đều bị chính phủ thu về, biệt thự cao cấp cũng bị thu hồi mất. Nghe nói đám kỹ nữ trong phòng không có chỗ đi, một phần phải ra ngoài lưu lạc, một phần tìm người khác để làm tình nhân.”
“Đống quỷ bài của hắn thì sao?”
“Quỷ bài? Quỷ bài tiêu tán cùng chủ nhân nó chứ sao.”
Sau khi Nhậm Dật Phi trở về thì hắn mới biết chuyện.
Mặc dù mỗi ngày Hoang Vu Chi Giác đều có người chết, nhưng mà đã gần một năm thập đại không xảy ra biến động. Trong mắt những người chơi khác, bọn họ không khác nào Định Hải Thần Trân Thiết*. Chỉ cần thập đại vẫn còn, mọi người vẫn luôn an tâm.
Hiện tại, tâm loạn.
*Gậy như ý của Tôn Ngộ Không.
“Thì ra càng trở nên mạnh mẽ thì cũng không thể tránh được cái chết.”
“Không phải bọn họ đã biết chuyện này từ lâu rồi à?”
Đừng nói là vừa cho bọn họ ba điểm sinh mệnh, bọn họ liền cảm thấy thế giới này không quá tàn nhẫn nhé?
So với thế giới game kinh dị chỉ cho một cơ hội sống sót, Hoang Vu Chi Giác chính là đồ tể hàng thật nhưng khoác cho mình lớp da mỹ nhân. Nếu bọn họ vẫn nghĩ chính phủ Hoang Vu Chi Giác đang làm người tốt việc tốt, quả đúng là mù hơn kẻ mù.
“Chắc vì họ còn trẻ?” Tinh linh hướng dẫn suy đoán.
Nó đã sớm làm quen với việc người chơi nổi điên hằng ngày. Người chơi nói thập đại chết đi là chuyện kinh thiên động địa, hệ thống bọn nó lại thấy mãi thành quen, chẳng khác gì vấn đề mỗi năm hoa đào nở.
Nếu thập đại càng sống lâu, những người chơi khác sẽ xem như điều hiển nhiên —— Có lẽ bọn họ cũng có thể sống lâu như vậy.
“Nhưng mà thập đại lần này sống lâu thật.” Tinh linh hướng dẫn lấy ra số liệu so sánh, “Đã có người sống bảy năm không tử vong, có vẻ hắn sắp phá vỡ kỷ lục “tồn tại lâu nhất” của toàn bộ người chơi trong phó bản.”
Nhậm Dật Phi sửng sốt: “Phá vỡ kỷ lục bảy năm?”
Tuổi thọ trung bình ít thế thôi sao?
“Chẳng lẽ không có người lựa chọn nghỉ hưu sau khi kiếm được một khoản tiền lớn à?”
Nhậm Dật Phi tính toán tiền tiết kiệm mà mình có hiện tại, nếu hắn bắt đầu không vào phó bản từ hôm nay thì đã có thể sống được mấy mươi năm. Đương nhiên thập đại càng có nhiều tiền, dù không vào phó bản cũng đủ sống đến thiên hoang địa lão.
“Không đủ điểm tích lũy.” Tinh linh hướng dẫn nói.
“Ồ?”
“Mỗi lần cuối năm, chính phủ sẽ kết toán điểm tích lũy, người không đủ điểm đều bị xóa tên. Có điều điểm tích lũy năm nay của ngài đã đủ rồi, ngài đừng quá lo lắng.”
Nhậm Dật Phi vuốt cằm, đột nhiên hắn nghĩ đến kiểu người làm việc kiếm sống như A Kim: “Người lựa chọn buôn bán bên ngoài mà không tiến vào trò chơi thì sao?”
“Nộp thuế, phàm là việc làm ăn buôn bán đã đăng ký, lúc chính phủ thu thuế sẽ phát điểm tích lũy. Ngay cả mua bán thân thể cũng có điểm tích lũy.”
Suy nghĩ một lát, tinh linh hướng dẫn bổ sung thêm: “Điều đáng lo duy nhất là những người được bao nuôi trong nhà, hoặc là nhóm nhân tình linh tinh. Đối với Hoang Vu Giác, thứ gì nó không đánh thuế được đều là phế vật.”
Nhậm Dật Phi:… Sugar baby đều thảm như vậy à?
“Không tán chuyện nữa, tổng kết thu hoạch đi.”
Tinh linh hướng dẫn mở giao diện khen thưởng: Cộng 40 điểm tích lũy, 10000 sò trắng, 10 sò bạc, 5 sò vàng, không có rương báu vật.
“Quỷ bài lần này chỉ có 47% độ cảm tình?” Tinh linh hướng dẫn giật mình khiếp sợ như phát hiện vùng đất mới. Nếu là người chơi nào đó có độ cảm tình thấp thế, đương nhiên nó sẽ cảm thấy bình thường. Nhưng đổi lại Nhậm Dật Phi thì chính là chuyện bất thường.
“Chắc vì tôi lừa anh ta, sau đó còn đánh anh ta một trận.” Nhậm Dật Phi nói.
Tinh linh hướng dẫn:… May mà không ảnh hưởng gì nhiều tới thành tích toàn bộ.
“Dù quỷ bài hiện tại không bằng mấy lần trước nhưng ngài đã được gia tăng đạo cụ hữu dụng và kỹ năng bị động này!” Tinh linh hướng dẫn mang tinh thần lạc quan lập tức quên mất tiếc nuối vì không có rương báu vật, nó luôn phát hiện những điểm sáng hy vọng trong cuộc sống ký chủ nó.
Nhậm Dật Phi nhìn thoáng qua, trang đầu tiên là quỷ u ám Thánh Xuân.
Quỷ bài cấp SR: Tinh linh ánh trăng (47%)
Hắn lướt ngang quỷ bài, tầm mắt bị đạo cụ đầu tiên hấp dẫn.
Trái tim tinh linh: Sau khi kích hoạt sẽ biến thành tinh linh ánh trăng, mang cung tên vô thời hạn và có lực hấp dẫn nhắm vào sinh vật hắc ám.
Nhậm Dật Phi chợt nhớ tới người chơi biến thành vượn khổng lồ, có lẽ đối phương cũng sử dụng đạo cụ tương tự “trái tim tinh linh” nhỉ?
Khen thưởng còn lại khác:
Kỹ năng: Mùi hương
Kích hoạt kỹ năng: Kỹ năng bị động, lúc cận kề cái chết sẽ tự động phát tán. Người cách ngài gần nhất sẽ trở thành tù binh của ngài, nguyện ý chiến đấu anh dũng vì ngài, cũng sẵn sàng vì ngài mà chết.
Hạn chế: Áp dụng cho tất cả phó bản.
Đánh giá: B (Đừng làm bạn với phế vật, đây là lời khuyên của tui đó.)
Nhậm Dật Phi trầm mặc một lúc lâu, hắn cảm thấy có lẽ mình không cần dùng kỹ năng này nên lướt xuống xem tiếp.
Kỹ năng: Thân phận giả
Kích hoạt kỹ năng: Sau khi giết chết một sinh vật, có thể đánh cắp thân phận của đối phương.
Hạn chế: Áp dụng cho tất cả phó bản.
Đánh giá: B (Con người phải tự mình hiểu mình, ngài có thể giả vờ hồ đồ một chút không?)
Đôi mắt Nhậm Dật Phi lập tức phát sáng, kỹ năng này rất phù hợp với hắn.
Hắn đang cần loại kỹ năng giống vậy, chẳng qua không biết “đánh cắp thân phận” là hoàn toàn biến thành nhân vật nguyên chủ của người kia, hay là chỉ lấy được “thân phận” đối phương nữa.
Nếu phó bản lần sau có cơ hội trải nghiệm, Nhậm Dật Phi sẽ dùng thử xem sao.
Cuối cùng còn một đạo cụ: Đá quý chuyên dùng nâng cấp quỷ bài.
Nhậm Dật Phi nghĩ cũng không thèm nghĩ, hắn trực tiếp dùng nó nâng cấp Xuân Chi Bà Bà.
Thẻ bài Xuân Chi Bà Bà hơi biến đổi. Chữ cái R bên trên đã biến thành SR, vẻ ngoài tinh tế hơn không ít, phía sau mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một cái quan tài.
Hoa văn thay đổi, hẳn là năng lực cũng có chút biến hóa. Có điều Nhậm Dật Phi không dùng quỷ bài nhiều nên hắn không rõ bà Xuân Chi có năng lực gì cụ thể.
Nhậm Dật Phi vẫn luôn sử dụng năng lực chính mình theo thói quen. Hắn không hay ỷ lại vào đạo cụ, cũng không ỷ lại vào kỹ năng hay quỷ bài quá nhiều.
Nhắc đến quỷ bài, Nhậm Dật Phi nhớ ra một chuyện quan trọng. Lúc xông vào tầng 4, không hiểu sao hắn chợt nghĩ tới vấn đề này.
“Hệ thống, sử dụng quỷ bài không có hạn chế gì à?” Nếu không có gì hạn chế, vậy thì chỉ cần mang theo quỷ bài mạnh nhất chẳng hạn Đọa Thiên Sứ, không phải Nhậm Dật Phi liền quét sạch phó bản sao.
“Hmm, sử dụng quỷ bài khá phức tạp, nhưng đa số là chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh đặc thù của phó bản. Ví dụ nếu Nữ Thần Tinh Quang gặp phó bản trên biển, đương nhiên không khác nào mãnh hổ thêm cánh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Ngược lại gặp phải phó bản sa mạc, quỷ bài này xem như vô dụng.”
Nhậm Dật Phi gật đầu: “Vậy Đọa Thiên Sứ sẽ gặp hạn chế gì?”
“Nghĩa trên mặt chữ, phó bản đó liên quan đến truyền thuyết phương Tây. Như thế phải gặp phó bản phương Tây thì mới phát huy uy lực mạnh mẽ nhất.” Hiếm khi ký chủ thắc mắc nhiều chuyện, tinh linh hướng dẫn rất vui lòng nói hết những gì nó biết.
Người chơi khác đều sẽ nghiêm túc nghiên cứu năng lực chiến đấu của quỷ bài mình có, chỉ riêng Nhậm Dật Phi là dựa vào chính mình, nếu không quá cần thiết thì sẽ không sử dụng, thế nên kiến thức của hắn về quỷ bài rất ít.
Tinh linh hướng dẫn nói rất nhiều, cuối cùng nó tổng kết: Hạn chế sử dụng quỷ bài đều yêu cầu người chơi tự mình phát hiện, song chủ yếu vẫn là phù hợp với hoàn cảnh phó bản. Loại hình phó bản càng tương xứng, năng lực phát huy càng tối đa.
Dù sao quỷ bài cũng có một ưu điểm, đó là mặc dù bị hoàn cảnh ảnh hưởng đến sức mạnh nhưng nó không giống đạo cụ. Bởi vì đạo cụ vừa tiến vào phó bản không nằm trong phạm vi hạn chế thì lập tức bốc cháy.
Nhậm Dật Phi cân nhắc lời nói của tinh linh hướng dẫn một hồi, hắn tính toán xem hôm nào rảnh rỗi thì gọi nhóm quỷ bài ra nói chuyện.
Lúc này đột nhiên hệ thống thông báo có tin nhắn, người gửi đến là Salman.
Phía trên chỉ có một câu, song lại khiến Nhậm Dật Phi vừa xem liền sửng sốt.
“Mười phút trước, Niên Thiên Hỉ được xác nhận tử vong, có khả năng phía chính phủ đang muốn thanh trừng đám người chơi cấp cao, chú ý an toàn, mấy ngày sau em đừng nên tiến vào phó bản.”
___