Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 6 - Chương 159: Ổ Kiến




“Giang?” Đôi mắt nữ binh dân lớn tuổi dại ra.

“Đứa bé đầu tiên là quý tộc, vừa sinh xong liền được người khác bế đi rất nhanh. Đáng tiếc đứa bé thứ hai chỉ là một công dân nhỏ.”

“Hôm đó trời đổ mưa rất to, nước mưa tụ thành dòng suối trước hang ổ, không lâu sau dòng suối cũng trở nên lớn dần. Người ôm đứa bé đó đi nói rằng tương truyền phải có một con thuyền thật lớn mới qua được dòng suối, con thuyền đó tên Giang. Đứa nhỏ này, đặt tên là Giang vậy.”

Dưới tình huống bị Nhậm Dật Phi thôi miên, không ngờ nữ binh dân còn có thể nói một ít chi tiết mà bà tưởng rằng mình đã sớm quên mất.

Chẳng những nữ binh dân lớn tuổi nhớ ra tình huống khi hai đứa trẻ được hạ sinh mà bà còn nhớ ba mẹ chúng. Bọn họ là một đôi binh dân, có điều đều đã sớm không còn.

Cho dù có là công dân hay binh dân, lúc chết đi đều phải bị bà xóa tên khỏi danh sách thư tịch.

“Chẳng trách tôi không nhớ nổi bọn họ là ai, hóa ra bọn họ đã chết từ lâu rồi.”

“Đứa trẻ quý tộc là người thế nào?” Nhậm Dật Phi tiếp tục hỏi.

“Cậu ấy tên là Thánh Xuân.” Nữ binh dân lớn tuổi lấy ra một quyển sách được đóng buộc chỉ cất ở trong rương, đây là sổ ghi chép cuộc sống quý tộc hằng ngày.

Ban đầu vốn chỉ để ghi chép tình huống sức khỏe các quý tộc, nhưng không biết người ghi chép quan sát thế nào, cuối cùng lại dần dà trở thành ghi chép sinh hoạt bọn họ.

Nhậm Dật Phi cầm lấy quyển sách, hắn nhìn nữ binh dân rồi thấp giọng nói: “Tôi không tìm thấy thứ mình muốn, vì vậy rời đi.”

Nữ binh dân lớn tuổi ngơ ngác gật đầu, ánh mắt của bà cũng dần rõ ràng hơn. Bà thở dài nhìn Nhậm Dật Phi, biểu tình áy náy: “Xin lỗi, ta không tìm thấy tư liệu mà cậu muốn tìm.”

“Không sao ạ.” Nhậm Dật Phi thất vọng rũ mi, sau đó xoay người rời khỏi.

Hắn trở lại lều trại ban đầu, thanh niên công dân quan tâm hỏi thăm: “Tìm không thấy hả?”

“Cũng đã lâu lắm rồi.” Nhậm Dật Phi cười khổ lắc đầu, “À mà, anh có biết động vật mang chất độc mạnh nào ở xung quanh đây không? Em muốn thử cung tên.”

“Động vật à? Động vật thì anh không biết, nhưng anh biết một loại cỏ độc đáng sợ. Chỉ cần vô tình dính phải chất lỏng của nó thì trong vòng mười bước, người khỏe mạnh mấy cũng phải ngã xuống bỏ mình.”

“Ghê vậy? Còn có loại thực vậy thế sao? Anh nói em nghe với.” Nhậm Dật Phi khéo léo hỏi, anh ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức miêu tả chi tiết đặc trưng của cỏ độc cho hắn.

Ít lâu sau, học trò nhỏ mang vẻ mặt xanh xao theo thiếu niên tên Kiệt trở về hang động. Nhậm Dật Phi và cậu ta chui ra khỏi rễ cây. Lúc bọn họ ra ngoài, không trung đã nhuốm màu hoàng hôn tự lúc nào, mây tía cam vàng giăng kín bốn phía.

“Ngày mai trời sẽ mưa chăng?”

“Tôi muốn qua bên kia tìm chút nguyên liệu, cậu có đi cùng không?” Nhậm Dật Phi hỏi học trò nhỏ. Thiếu niên công dân vừa mới gật đầu, bụng cậu ta lập tức kêu lên lộc cộc, sắc mặt cũng không tốt lắm.

“Thầy ơi, con…”

“Không sao cả.” Nhậm Dật Phi vỗ vỗ bờ vai học trò nhỏ, “Cậu về trước uống thuốc đi, một mình tôi đi cũng được.”

Thiếu niên công dân rất có tâm đi cùng nhưng bụng cậu ta lại phản kháng không chịu, cuối cùng học trò nhỏ đành lủi thủi trở về ổ kiến.

Trước lúc trời tối đen, Nhậm Dật Phi đã quay lại hang ổ. Hắn dọn dẹp tất cả đồ vật cần thiết rồi rời đi. Nhậm Dật Phi trốn vào hang động nhỏ nào đó bên dưới rễ cây, vách tường xung quanh lập lòe tia sáng yếu ớt từ cây gỗ phát sáng. 

Hắn dựa tường, việc đầu tiên Nhậm Dật Phi làm chính là lấy ra cuốn sách mà hắn tìm được ở chỗ nữ quản lý hộ tịch.

Nếu quỷ không phải Giang, người nọ chỉ có thể là quý tộc còn lại, một trong hai là quỷ. Nhất định hắn phải biết cho được quý tộc này là người như thế nào, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“Ồ?” Nhậm Dật Phi lật trang đầu tiên, vừa vặn đúng ngay ghi chép quý tộc Thánh Xuân chơi lửa bỏng mặt. Khi ấy hắn khoảng năm tuổi.

Thật trùng hợp, quý tộc bị bỏng mà Nhậm Dật Phi đánh hôn mê rồi giả dạng lúc trước chính là anh ta. Thảo nào hắn còn cảm thấy dáng người đối phương tương tự Giang nhất, hiệu quả ngụy trang sẽ càng tốt.

“Quả là nghiệt duyên…” Nhậm Dật Phi cảm khái rồi tiếp tục lật xem.

Buồn vui thất thường, sáng nắng chiều mưa, có khi cực kỳ yêu sách, có khi lại muốn hủy diệt chúng. Có điều nói chung trong phần lớn thời gian, Thánh Xuân vẫn là người chuộng đọc sách và thích yên tĩnh.

“Kiến đực”, “thiện tư giả”, “đôi song sinh”, phù hợp.

Kẻ khôi phục và người thức tỉnh thì vẫn cần tiến thêm một bước kiểm tra như cũ.

Xét về mặt tính cách, bởi vì Thánh Xuân bị ngọn lửa làm bỏng khuôn mặt và tay phải nên đám quý tộc khác không muốn chơi cùng, cuối cùng khiến tính cách Thánh Xuân dần trở nên quái dị. Anh ta thích ở một mình đọc sách, hằng ngày thu thập rất nhiều sách vở.

Mỗi ngày đều dùng tay trái lành lặn, xem ra trong suốt thời gian Thánh Xuân lớn lên, anh ta đã hình thành cho mình thói quen thuận tay trái.

Một điểm nhận diện “quỷ”.

Ngoại trừ chi tiết này thì không còn chuyện gì quá đặc biệt. Nhậm Dật Phi buông cuốn sách trên tay, hắn lấy ra thứ đồ giống vải dệt mà mình tìm thấy trong hang động lúc chiều.

Có thể đây là vật mà Giang để lại.

Cảm giác tựa như cuộn giấy da, không biết dùng chất liệu gì tạo thành, bên ngoài cực kỳ bóng loáng tinh tế, chữ viết bên trong cũng hiện rõ mồn một.

Nhậm Dật Phi vốn nghĩ thứ này sẽ là nhật ký, di thư, cách chế tạo vũ khí vân vân các loại, nhưng không ngờ mặt trước cuộn giấy là một bản đồ vẽ tay, mặt sau cuộn giấy là một đoạn lời nói.

Đúng là vật của “Giang”.

Hắn nói lúc mình nằm mơ, bản thân sẽ tiến vào một thế giới thần kỳ, đó là nơi chứa rất nhiều sách vở. Ban đêm Giang học thuộc lòng chúng, ban ngày thì hắn tìm cách ghi chép lại. Đến bây giờ, Giang đã sao chép hơn cả trăm quyển sách.

“Giang” cho rằng vì thần linh cảm nhận được khát vọng của hắn đối với tri thức nên “tặng trí tuệ trong mộng” cho “Giang”. Hắn còn nghĩ chính mình nên có trách nhiệm để lại tri thức tình cờ này cho người đến sau, vì vậy mới cất giấu một tấm bản đồ.

Tất cả sách vở đều được “Giang” giấu ở một nơi nào đó, hắn hy vọng sau này sẽ có người nhìn thấy, cuối cùng đào ra.

“…” Nếu Nhậm Dật Phi không biết “Giang” có một người anh song sinh, hơn nữa người nọ còn rất yêu sách, chắc chắn Nhậm Dật Phi cũng nghĩ đúng là do “tri thức thần dạy”.

“Xem ra, người ghi chép viết người hầu Thánh Xuân nói hắn “buồn vui thất thường” đã có thể lý giải.”

Gọi là tâm linh tương thông trong truyền thuyết chăng?

Trước mắt, Nhậm Dật Phi dám khẳng định người có tri thức uyên bác, thậm chí còn muốn lưu truyền tri thức trân quý cho đời sau như Giang, sao có khả năng là “kẻ khôi phục”?

Chỉ có thể là Thánh Xuân, anh em song sinh cùng một bào thai với hắn.

Bởi vì bị lửa hủy cả gương mặt, bị người người xa lánh, đồng thời sống trong hoàn cảnh cô độc suốt thời gian dài nên tinh thần Thánh Xuân đã trở nên khác thường. Loại khác thường đó khiến hắn khát vọng quyền thế địa vị, muốn thu hút sự chú ý từ kẻ khác, đồng thời muốn tất cả mọi người kính sợ hắn.

Bầu trời hoàn toàn tối đen, Nhậm Dật Phi đi ra đến cửa động, hắn không còn trông thấy công dân ra ngoài và bóng dáng binh dân tuần tra ổ kiến đi tới đi lui đâu.

Kỳ lạ, vì sao đêm nay đến cả nhóm binh dân cũng thật an tĩnh nhỉ.

Nhậm Dật Phi suy nghĩ một hồi rồi lui về. Hắn nhét bản đồ lại chỗ cũ, sau đó đeo sọt đựng mũi tên lên vai, cuối cùng cầm lấy cung tên mà Giang tỉ mỉ chế tạo.

“Không phải đêm nay mà là ngày mai.” Nhậm Dật Phi cởi áo choàng ném sang một góc, đôi cánh phát sáng tựa băng ngọc ở sau lưng hắn chậm rãi dang rộng.

Nhậm Dật Phi vỗ cánh, hắn làm rơi vô vàn điểm sáng xuống đất rồi bay khỏi rễ lớn, bay thẳng một đường đến bên trên tán cây.

Nhậm Dật Phi buông sọt mũi tên và cung tên trên lưng ra. Hắn cẩn thận nấp mình trong phiến lá cây xanh biếc, tập trung chú ý động tĩnh bên dưới ổ kiến.

Giờ phút này, Salman phía trong ổ kiến cũng đang thầm tính toán thời gian. Hắn xuất hiện ở tầng sáu trong nháy mắt, đúng là nơi từng dùng để nhốt nữ hoàng.

Tất cả đồ vật bị hư tổn đều đã được dọn đi, nơi này trống rỗng không còn nữ hoàng nữa, vừa bước vào liền thấy ngay hố vỡ mà “Cốc Thành” trốn thoát. Salman đi tới ngay cửa động. Gió lạnh thổi ngang, tầng mây rất dày, đêm nay không có ánh trăng bạc, chỉ có một màu trời xám xịt.

Những người khác đều đang ở tầng thứ tư. Mặc dù đã bị buộc làm giặc trên thuyền, không thể không phản kháng thần linh thì nhóm NPC vẫn không có gan đối mặt với “sứ giả của thần”.

Salman phân phó binh dân xuống dưới, hắn còn một nhiệm vụ đặc biệt giao cho Thuật Dã. Đây là chuyện quan trọng, ngoại trừ Thuật Dã, chưa chắc những người khác đã có thể quyết đoán như cô.

Lúc này trận địa đã sẵn sàng nghênh đón quân địch, mệnh lệnh của Salman sẽ quyết định tương lai ổ kiến.

Không lâu sau, một đám mây đen thật lớn đột nhiên từ đâu bay đến giữa không trung, nó phóng ra rất nhiều tia sáng chói mắt. Salman ngẩng đầu, Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, tất cả người chơi đang nấp trong bóng tối và NPC cũng ngẩng đầu.

Mây đen trôi tới rất an tĩnh, không hề phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Rốt cuộc nó bay thẳng một đường đến bên trên ổ kiến, sau đó thả xuống một luồng sáng thẳng tắp.

Mà trên nóc hang ổ, dường như ổ kiến cảm giác được thứ gì, đỉnh hình chóp chậm rãi mở ra.

Nhậm Dật Phi dựa vào tán cây, hắn nhìn chằm chằm vài bóng dáng mơ hồ phát sáng không khác nào lông chim đang bay xuống ổ kiến. Đợi xong xuôi rồi, phần đỉnh hình chóp từ từ khép lại.

Mây đen kia vẫn dừng yên lặng giữa không trung.

“UFO?”

Phản ứng của Salman không khá hơn Nhậm Dật Phi là bao. Đôi mắt hắn bị ánh sáng đâm cho đau nhức, nước mắt sinh lý tràn ngập khóe mắt. Salman vừa dùng tay ngăn cản ánh sáng, vừa sử dụng “đôi mắt chân thật”.

Trước lúc tiến vào phó bản, kỹ năng thầy bói toán đã rút cho Salman một đạo cụ cấp thấp tên là “đôi mắt chân thật”. Ban đầu hắn còn không hiểu nguyên do, không ngờ là dùng cho lúc này.

Đôi mắt chân thật có thể giúp Salman nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của bất kỳ loài sinh vật gì —— Đúng vậy, nhìn thấu, nếu không bây giờ đôi mắt hắn đã rất cay.

Salman nhìn thấy cái gì?

Hắn đã tiến vào rất nhiều phó bản, nhưng đây vẫn là lần đầu Salman ngạc nhiên đến mức không biết phải dùng biểu tình gì mới đúng: Vì sao… Thoạt nhìn đám người đó lại giống binh dân như đúc?

Nam mọc sừng dài, nữ có tai nhọn, gương mặt đặc thù, thân thể đặc thù, xem chừng không khác binh dân nơi này là bao.

Bọn họ đều khoác một tầng quần áo đặc biệt phát sáng, gương mặt giấu ở bên trong, nhìn qua thật giống ánh sáng hóa thành con người. Thế nhưng ai biết đằng sau lớp vỏ ngụy trang khiến người người sợ hãi lại chính là gương mặt của đám binh dân?

“Nữ hoàng đâu?” Bọn họ nhìn tầng sáu rỗng tuếch không có thứ gì, ai nấy đều bày ra biểu tình khiếp sợ, vừa khiếp sợ vừa ngoài ý muốn. 

“Vì sao nữ hoàng lại không có ở đây? Dịch xanh đâu?” Không biết thanh âm bọn họ dùng thiết bị gì thay đổi, lúc phát ra rất giống máy móc đang nói chuyện.

Salman nâng mắt. Giây phút kinh ngạc chỉ chợt thoáng qua, hiện tại hắn nên bắt đầu phân tích tình huống.

Giả sử không phải “thần linh” vô tình lựa chọn thế giới này mà là cố ý lựa chọn, hơn nữa ngay từ đầu, bọn họ còn vì chất lỏng màu xanh mà đến thì nói không chừng…

Có khi nào bọn họ đến từ thế giới song song, đến từ tộc đàn đã mất đi nữ hoàng hay không?

Tác dụng của chất lỏng màu xanh đối với binh dân và công dân chính là tăng khả năng sinh sản. Nếu không có chất lỏng mà nữ hoàng sản sinh, tương lai tộc đàn diệt vong liền ở ngay trước mắt.

Nếu suy nghĩ và phân tích từ góc độ này, có phải “thần linh” chính là đồng loại đang rất cần gia tăng khả năng sinh sản không? Như vậy cũng giải thích được vì sao thức ăn, quần áo, đồ dùng sinh hoạt mà đối phương ban phát, người nơi đây đều có thể sử dụng.

Lúc trước Salman vẫn không hiểu, hắn không hiểu vì sao hai nền văn minh khác nhau lại ăn uống và sinh hoạt giống nhau hoàn mỹ. Bây giờ thì Salman đã biết, có lẽ hai nền văn minh đó chính là hai tộc đàn ở hai thời không bất đồng.

Nhưng vì sao bọn họ lại không mang nữ hoàng hoặc đám quý tộc nơi này đi?

Mỗi tuần đều phải chạy qua đây lấy dịch lam, bộ rảnh lắm hay gì?

“Ta không ngửi thấy mùi nữ hoàng, cũng không ngửi thấy mùi quý tộc.” “Sứ giả của thần” hoảng hốt không biết làm thế nào, vài người trong số họ lập tức đi về phía Salman hỏi tội.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Thật đáng tiếc, các người sẽ không tìm thấy thứ mình muốn.” Thời gian đạo cụ có hạn, Salman lời ít ý nhiều rút ra dao bào. Trước tiên hắn phải lột da đám người ánh sáng này, chuyện còn lại nói sau chưa muộn.

___