Lễ hôn phi của quý tộc biến thành thảm án giết người, đây chính là kết cục mà không ai nghĩ đến.
Toàn bộ nam quý tộc đều tử vong, chỉ sót lại hai nữ quý tộc run lẩy bẩy. Mọi người đều biết ở thế giới này, nữ giới và nữ giới không thể sinh con với nhau, càng không thể rụng cánh biến thành nữ hoàng.
“Thật ra vẫn còn một nam quý tộc.” Phụ tá ho khan một tiếng, “Vừa mới sinh.”
“… Cho nên cậu định chờ đến mười tám năm sau, để nam quý tộc này hôn phi với hai nữ quý tộc kia à?”
Salman rất khâm phục chấp nhất của đám người nơi đây đối với nữ hoàng, hắn đưa ra vấn đề trí mạng, “Đầu tiên không nói đến xác suất mang thai của nam quý tộc cùng nữ quý tộc, ta muốn biết một chuyện, nữ hoàng hiện tại còn có thể chống đỡ cho đến khi nam quý tộc lớn lên sao?”
Tất cả mọi người đều trầm tư.
Bọn họ đã ngừng cho nữ hoàng ăn hơn mười ngày trời, khiến cô rơi vào thời kỳ đếm ngược sinh mệnh, thân thể đã không thể tiết ra chất lỏng màu lam nữa.
Lúc sau Salman có nói đến kế hoạch “tách tổ”, để bọn họ tiếp tục bổ sung thức ăn. Nhưng loại phân bố chất dinh dưỡng này đã sớm bị đứt quãng, rất khó để nữ hoàng khôi phục trạng thái ban đầu.
Sở dĩ kiến chúa trong thế giới loài kiến rất nhiều là vì nó được số lượng kiến con trong tộc đàn bảo đảm sự tồn tại. Nhưng đổi lại nữ hoàng ở phó bản, đương nhiên cô không có năng lực sinh sản cả tộc đàn.
Thật ra Salman rất tò mò về nữ hoàng, thứ khiến cô trở nên quan trọng đến không thể thiếu thể hiện ở đâu, chỉ bởi vì khối lập phương đen thôi ư?
Nếu con người nơi đây tình nguyện nếm trải thì ra ngoài sinh tồn không tồi, khối lập phương đen cũng không quan trọng như bọn họ nghĩ.
Đúng vậy, Salman chỉ làm ra vẻ sốt ruột cho bọn họ xem, hắn vốn giống như những người chơi khác. Salman không quan tâm sống chết của đám NPC thế nào, hắn chỉ muốn tìm cách khám phá càng nhiều bí ẩn và chân tướng thế giới.
Những tin tức đó có thể giúp hắn tìm được “quỷ”.
“Công dân bị bắt giữ hôm qua ở đâu? Sau lưng bọn họ là ai khống chế?” Salman đứng lên, “Ta muốn gặp bọn họ.”
“Vậy nơi này thì sao ạ?” Phó thủ chỉ vào máy móc đang được sửa chữa.
“Đội trưởng đội tuần tra tầng hai hôm nay là ai?”
“Thuật Dã.” Phó thủ đáp.
Salman sửng sốt rồi mới nhớ tới, người nọ là một nữ binh dân rất mạnh. Thể chất nữ giới của thế giới này cường tráng hơn so với nam giới nhiều, cho dù có là công dân hay binh dân, phần lớn người cầm quyền đều là nữ giới. Chẳng qua nhân vật của Salman có IQ xuất chúng nên mới trở thành người phụ trách phòng thí nghiệm.
“Vậy gọi cô ấy thay tạm đi.” Suy nghĩ một chút, Salman lại bổ sung, “Tìm thêm hai người, để ba người trông coi.”
Phía dưới ổ kiến có một hầm giam không nhỏ. Hầm giam xưng địa lao, một góc bị ngâm trong nước, bởi vậy còn gọi là thủy lao. Thủy lao là nơi tra tấn đáng sợ nhất, bởi vì người bị nhốt trong nước lâu sẽ nổi lên rất nhiều nấm mốc, cực kỳ ngứa ngáy.
Mấy người bị bắt được hôm qua đều nhốt trong thủy lao.
Bọn họ là công dân, người nhỏ nhất 13 14 tuổi, người lớn nhất hơn ba mươi tuổi. Nếu Nhậm Dật Phi ở đây, chắc chắn hắn sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì thiếu niên vẽ ký hiệu lên tay hắn ngày ấy cũng có ở bên trong đám người.
Bên trên cho người đến tra xét, đương nhiên sẽ không hỏi trong thủy lao mà là kéo từng người ra ngoài.
“Là ai đưa cung tên cho các người?” Salman hỏi vấn đề thứ nhất.
Đó là một loại cung tên có cự ly tầm bắn rất xa, mũi bên cũng rất đặc biệt, đầu mũi tên có độc. Nó không phải sản phẩm sinh ra từ khối lập phương đen, nền văn minh cấp cao sẽ không cho phép bọn hắn sử dụng loại vũ khí mang tính sát thương như vậy.
Xem ra, chỉ có thể là bọn họ tự làm.
Công dân bị bắt im lặng cắn răng, nhất quyết không nói nửa lời.
“Các người không sợ chết, vậy những người đã từng tiếp xúc với các người thì sao, các người cũng không sợ bọn họ chết đúng không? Rốt cuộc những người đó ở cùng hang ổ với các người đã làm sai chuyện gì?”
Bây giờ Salman trong mắt họ là kiểu người đội lốt đại ác nhân, hoặc chính là kẻ cầm quyền tàn độc. Hắn cười lạnh một tiếng, đám công dân không khỏi run sợ trong lòng.
Suốt quá trình đe dọa và dụ dỗ, dù bọn họ đã cố trấn tỉnh bản thân nhưng vẫn có công dân không tránh khỏi trúng chiêu: “Là “Giang”. Lúc trước Giang ra ngoài tìm đá đen (khối lập phương đen), thật ra không phải đang tìm kiếm đá đen. Hắn tự làm cung tên và những thứ khác đưa cho chúng tôi, tất cả đều giấu trong một cái động ở cây thần.”
Giang? Đây là một nhân vật mới vừa xuất hiện?
“Ai là “Giang”?” Salman còn nghĩ người chế tạo vũ khí tên Giang đang ở trong đám công dân bị bắt.
“Anh ấy không có ở đây, các người sẽ không tìm thấy Giang.” Một thiếu niên trừng lớn đôi mắt đỏ hoe. Trong mắt đám công dân, “Giang” đã hy sinh vinh quang. Lúc hắn bị binh dân mang đi, cái nhìn cuối cùng về phía bọn họ chính là để nói lời vĩnh biệt.
“Bắt Giang đến.” Salman hạ lệnh cho cấp dưới.
Cấp dưới phái người đi tìm, không lâu sau liền trở lại: “Lão đại, hai ngày trước “Giang” đã mất tích, bọn họ nhìn thấy “Cốc Thành” mang hắn đi, lúc sau chưa từng trở về.”
“Cốc Thành đâu?” Salman không sợ phiền toái, tiếp tục kéo tơ lột kén.
“Chính là người xâm nhập tầng 4 hôm qua, chúng tôi tìm một ngày cũng không thấy hắn.”
Salman:…
Thanh niên đó? Salman nhớ đến bộ dáng người chơi xâm nhập, đương nhiên không giống người gìn giữ chế độ hiện tại. Cho nên hắn sẽ đi giết một NPC cũng đang gây phiền toái cho ổ kiến sao?
“Ngày mai lập tức cho người đi tìm tất cả những nơi xung quanh có thể che giấu người.”
Tuyến tin tức bị đứt đoạn, Salman quyết định đổi sang vấn đề khác: “Ai dẫn đầu chuyện bắn chết quý tộc?”
Đợi thời cơ đúng lúc thì lấy ra vũ khí tốt đã được cất giấu, đồng thời trốn phía sau bụi cỏ, một trận mưa mũi tên cướp lấy mười mấy mạng quý tộc. Nói bọn họ không có người chỉ huy, quỷ không tin còn chửi thêm mấy tiếng.
Nơi quý tộc hôn phi mới được quyết định vào hôm qua, thời gian cụ thể cũng vậy. Salman đề phòng có người giở trò nên chỉ nói cho mấy người phụ trách quan trọng, còn dặn dò bọn họ bảo mật tin tức.
Mà người phía sau dễ dàng bắt được thời gian địa điểm chuẩn xác, nhất định biết rõ tin tức cụ thể.
Cho nên, ai là gián điệp trong đám người của hắn?
Từ đầu nhóm công dân rất ngoan cố, vịt chết cái mỏ còn cứng, khăng khăng nói chính mình chờ đợi mấy năm.
Suýt chút nữa Salman đã bật cười thành tiếng. Mười tám năm quý tộc mới thành niên một lần, bọn họ chờ mấy năm là chờ cái con khỉ gì? Nói dối cũng không nói kiểu đó, làm sao hắn tin tưởng người không có đầu óc như bọn họ sẽ bày ra kế hoạch chặt chẽ tỉ mỉ đến vậy?
Salman cho người kéo từng người ra rồi giam riêng trong các phòng giam khác nhau, tra xét từng người một.
Người chế tác cung tên là “Giang” đã bị hỏi ra, không khác nào cửa sổ vỡ thành một cái lỗ. Lại vỡ thêm một cái thì có gì đáng ngại?
Cho nên, cuối cùng không biết Salman dùng cách gì tàn nhẫn, người chỉ huy đám công dân cũng bị kéo khỏi ánh sáng.
“Cô ấy tên Thuật Dã.”
“Thuật Dã?” Salman lập tức đứng dậy, sắc mặt tái xanh, “Mau trở về phòng thí nghiệm.”
Đáng tiếc đã chậm.
Lúc Salman trở về, thứ đập vào tầm mắt hắn chính là cảnh tượng vừa trải qua trận chiến ác liệt. Không những máy móc bị đánh hỏng, người canh gác cũng đều nghiêng trái ngả phải, hiện trường để lại rất nhiều dấu chân hỗn loạn.
Có binh dân thủ vệ, có hai đội trưởng đội tuần tra, còn có một vài công dân.
Đám người chạy tới kiểm tra tình huống bọn họ cùng với bốn năm người nằm bên ngoài. Phó thủ đứng lên, chậm rãi lắc đầu với Salman.
Nếu kẻ xâm nhập tối qua chỉ làm bọn họ hôn mê thì hôm nay, người ra tay lại hoàn toàn không lưu tình. Tất cả binh dân canh gác… đều tử vong.
Đi về hướng lầu sáu, nhìn cửa lớn mở rộng không biết tự khi nào, trong lòng bọn họ đã có dự cảm chẳng lành.
Song đợi đến nơi và tận mắt nhìn thấy máy móc thiết bị đã bị phá hư hoàn toàn, nữ hoàng thì biến mất không thấy tăm hơi, binh dân theo Salman tiến lên vẫn không nhịn được run rẩy lẩy bẩy.
“Bọn họ mang nữ hoàng đi, còn mang theo chất lỏng màu xanh.”
Phó thủ nghe được, đối phương vừa định mở miệng nói gì thì bị ánh mắt Salman ngăn cản. Hắn đi quanh một vòng lầu sáu: “Người đến đều là công dân.”
Chuyện này rõ như ban ngày, bởi vì ai cũng ngửi được rất nhiều mùi vị thuộc về công dân.
Công dân và binh dân đều giống như xã hội loài kiến, bọn họ tự mang trên mình mùi hương đặc trưng. Trong đó mùi của công dân là rõ ràng nhất, càng bởi vì bọn họ sinh sống quanh năm ở một nơi có vị trí thấp và ẩm ướt, lâu dần sinh ra mùi vị đặc thù.
Hiện tại nơi này mang theo mùi ẩm ướt và hôi thối rất nồng.
Nói đến loại mùi đó, Salman theo phản xạ nghĩ tới kẻ xâm nhập hôm qua. Đối phương là binh dân, trên lý thuyết cũng sẽ mang theo mùi hương đặc trưng. Có điều mùi hương của binh dân không thối, cũng chẳng có gì đặc biệt, ít nhất khi đến gần là có thể ngửi thấy và phân biệt được ngay.
Nhưng lúc Salman bị đối phương khống chế, hắn lại chỉ ngửi được một chút mùi nước hoa.
Đột nhiên hình ảnh nào đó xuất hiện ở trong đầu Salman: Máu.
Lần đầu tiên lấy máu, đối phương không thành công. Đợi đến lần thứ hai thì cửa mới mở. Nhưng có phải là lần thứ hai thành công thật sự hay không?
“Mùi hương trên người quý tộc thế nào?” Quý tộc thích dùng nước hoa, Salman không biết mùi hương của bọn họ là gì.
“Vâng? À… Quý tộc có thể mô phỏng theo mùi vị của người khác.” Phó thủ nói ra hiểu biết của mình.
Salman hơi nhướng mày, dường như hắn đã biết được điểm yếu của người chơi kia.
“Lão đại, bây giờ phải làm sao đây?” Bốn phía hỗn loạn một mảnh, binh dân vẫn đang đợi mệnh lệnh từ hắn.
“Đi lầu một, lấy danh sách công dân hôm nay không về hang ổ cho ta.” Salman nghi ngờ chuyện này không chỉ là một trận sóng nhỏ.
Mục đích đám người cực kỳ rõ ràng, đó là thay đổi tình trạng công dân bị áp bức.
Lễ hôn phi của quý tộc chỉ là cơ hội đánh dấu sự khởi đầu mà thôi, bởi vì rốt cuộc mâu thuẫn giai cấp lâu dài cũng đã đến hồi bùng nổ.
Salman không khỏi nhớ đến thế giới phó bản “Không Người Biết Hiểu”, lúc đó hắn là người châm lửa. Bây giờ thân phận đảo ngược, Salman không phải người châm lửa, hắn là người bảo vệ chế độ ổ kiến.
“Bọn họ định làm gì với chất lỏng bị đem đi?”
“Tôi cũng không biết. Nhưng mà nghe người già nói, năm xưa vào những khi hiến tế, dịch thuốc phân bố này sẽ được phân phát cho người có cống hiến lớn. Chẳng lẽ giúp tăng cường sức khỏe?”
Nhóm binh dân xôn xao bàn luận. Bọn họ đều là người trẻ tuổi, lúc sinh ra đã có khối lập phương đen tồn tại. Đối với tác dụng rõ ràng của chất lỏng trên người nữ hoàng mà nói, bọn họ hoàn toàn không hiểu biết nhiều.
“Đừng nói bậy.” Một nữ binh dân lớn tuổi quát, “Thứ này là để khống chế sinh sản, căn bản không có tác dụng bồi bổ cơ thể.”
Đám người lập tức quay sang nhìn binh dân lớn tuổi kinh ngạc. Bà hơn 50 tuổi, ở thế giới này đã được tính là người già. Chẳng qua lịch sử thần linh giáng thế còn lâu hơn tuổi đời bà rất nhiều, làm sao bà biết được?
Thậm chí sách vở đều không hề ghi chép.
“Đương nhiên tôi biết rõ, đây là chuyện bà nội kể cho mẹ tôi, sau đó mẹ tôi kể lại cho tôi.” Nữ binh dân cười đáp, đôi mắt chìm vào vòng xoáy thời gian, tìm về ký ức xa vời.
“Lúc ấy chúng ta vẫn chưa thống nhất cách nuôi con, đều là tự thân cha mẹ phụ trách nuôi dưỡng con cái chính mình.”
Làm một người lớn tuổi, quả thật chuyện bà biết nhiều hơn nhóm thanh niên.
“Nữ hoàng khống chế sinh sản bằng cách nào?” Khó có dịp gặp được người biết rõ tác dụng của dịch phân bố, Salman không định bỏ qua. Hắn còn định không đi kiểm tra quý tộc, dù sao thiếu mất chút thời gian này cũng không chết ngay.
“Đại nhân muốn biết thì tôi xin phép trả lời. Chuyện này tôi đã muốn nói từ lâu, dù sao cũng không thể mang nó tiến vào bóng tối vĩnh hằng.”
Bà kể chuyện ngày trước.
Trước lúc thần linh giáng thế, bọn họ đã sinh sống trên mảnh đất này, sinh sôi nảy nở ở vị trí này.
Có điều kiến trúc năm xưa vốn không phải hang ổ hình nón giống vậy, bọn họ làm tổ trên cây. Quý tộc ở tầng trên đan lá cây thành ổ, cả ngày bay múa.
Công dân và binh dân sống ở tầng dưới.
Tháng ngày sinh sống của bọn họ không khác bây giờ quá nhiều. Công dân đi tìm thực vật và các loại nguyên liệu, binh dân bảo vệ nhà ở và nữ hoàng.
Chuyện khác biệt duy nhất chính là công dân và binh dân không có năng lực sinh sản. Bọn họ cần đến sự ban phúc từ nữ hoàng thì mới sinh sản được.
Mà lúc đó nữ hoàng là người bảo đảm số lượng cá thể trong tộc đàn, quý tộc mới là người thống trị chân chính, chứ không phải một đám phế vật bị nuôi dưỡng như heo.
___