Phòng thí nghiệm tầng 4.
Salman mệt mỏi tháo mắt kính rồi xoa xoa sống mũi: “Trên lầu thế nào?”
“Bố trí xong xuôi rồi ạ.” Trợ thủ đáp, “Phòng thí nghiệm cũng được vây kín, dưới lầu không thể lại tùy ý tiến vào.” Hôm qua để kẻ lạ đột nhập quả thật là một sự sỉ nhục.
“Công dân bên kia thì sao?”
Trợ thủ hơi sửng sốt: “Chưa nhận được báo cáo dị thường.”
“Đi giám sát xem, có gì không đúng thì lập tức báo cáo, ta không cho chép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra.” Nói đoạn, Salman lại mang mắt kính lên. Đáng tiếc ổ kiến không có thứ tương tự camera giám sát, nếu không hắn có thể quan sát tỉ mỉ mọi hành động trên lầu dưới lầu, khiến kẻ uy hiếp không có nơi nào ẩn nấp.
Cái bóng thật lớn của thế giới phó bản —— nền văn minh can thiệp thế giới ổ kiến cần đồ vật từ bên này, nhưng nó vẫn luôn phòng bị bọn họ.
Hôm nay Salman đã tiến vào các gian phòng bí mật một lần. Thế nhưng hắn không tìm được máy móc sản xuất vật liệu các loại, cũng không tìm thấy tư liệu gì về việc sản xuất khoa học kỹ thuật hiện đại.
Nó truyền xuống thế giới này chữ viết và con số, song lại không hề dạy con người nơi này phép tính toán học, vật lý, hóa học và sinh học.
Người bị thương ở thế giới ổ kiến vẫn sử dụng biện pháp xưa là dùng tro cầm máu miệng vết thương. Thần linh giáng thế từ mấy chục, thậm chí mấy trăm năm trước mà tuổi thọ con người vẫn không trở nên dài lâu, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyển biến gì đặc biệt.
Nền văn minh cấp cao chỉ cho bọn họ hai dạng đồ vật: Khối lập phương đen và máy móc thiết bị cởi bỏ khối lập phương đen.
Sau khi “thần” giáng trần, con người nơi này liền quên mất chính mình đã phấn đấu thế nào mới có thể sinh tồn trên thế giới hoang dã.
Thức ăn, quần áo, đồ dùng sinh hoạt, đồ dùng xa xỉ chưa từng nghĩ tới… Hết thảy có được dễ như trở bàn tay, chỉ cần trao đổi bằng một vài cái giá.
“Cực kỳ giống thuốc phiện.” Nhìn những khối lập phương đen nho nhỏ, Salman trầm tư.
Trong quá khứ, hắn cảm thấy binh dân nuôi quý tộc giống như cố ý nuôi dưỡng phế vật, không cho bọn họ có được một chút năng lực sinh tồn nào. Như vậy giờ phút này, Salman phát hiện nền văn minh cấp cao kia đang nuôi nền văn minh cấp thấp là phó bản cũng không khác nào nuôi dưỡng phế vật.
Chỉ cần dâng hiến một “nữ hoàng” là có thể đạt lấy mọi yêu cầu vật tư mà không cần lao động vất vả. Người trong ổ kiến có còn nhớ, bọn họ từng thu hoạch thức ăn và vật tư thế nào từ thế giới tự nhiên không?
“Nữ hoàng” bị mất đi năng lực sinh tồn thì bị bóc lột, vậy đám người bọn họ thì có khác gì?
“Bảo vệ tộc đàn, tìm kiếm lối đi mới.” Đây chính là nhiệm vụ của Salman. Hắn có được địa vị nhân vật rất cao, đồng nghĩa với việc Salman phải mang trên lưng gánh nặng nhiệm vụ nặng nề.
Nhân vật đưa ra nhiệm vụ này chứng tỏ người nọ đã phát hiện mầm mống tai họa từ cách sống tộc đàn. Song đối phương lại không thể giải quyết nên cứ kéo dài như vậy mãi cho đến hiện tại.
“Lão đại, nếu nữ hoàng mới ra đời thì thứ trên lầu thế nào đây?” Trợ thủ Salman nhỏ giọng hỏi, hắn muốn nhận được một chỉ thị rõ ràng.
Salman biết ý đối phương, đơn giản là để nữ hoàng biến mất.
Có điều, trong ấn tượng của hắn thì đối với quần thể loài kiến hay ong mật, cái chết vốn không phải con đường duy nhất dành cho nữ hoàng cũ.
Nữ hoàng tầm 40 tuổi, trên lý thuyết thì cô có thể sống thật lâu. Bởi vì ngay cả công dân làm việc vất vả mỗi ngày cũng có không ít người già tầm 50-60 tuổi tồn tại.
“Cậu, đã từng nghe về tách tổ chưa?”
“Sao ạ?”
Nơi nào đó tại lầu 5.
“Mời đi theo tôi.” Nữ binh dân mỉm cười dẫn đường các quý tộc đến trước một bức tranh thật lớn, cô là người phụ trách lễ hôn phi* lần này.
*Vừa bay vừa cưới.
Một quý tộc nam vẫn luôn đứng bên cạnh trộm ngắm nữ binh dân, bọn họ đúng là một đôi mà sâu nhỏ nhìn thấy.
Đây là bức tranh thần linh giáng thế, nhưng nội dung bức tranh không phải vấn đề trọng điểm.
“Cô dẫn chúng ta đến ngắm tranh? Tranh này thì có gì để ngắm?” Quý tộc hỏi. Bọn họ sinh sống ở đây mười mấy năm, nơi nào cũng từng đi qua, đương nhiên đã nhìn thấy bức tranh trước mặt mấy trăm lần. Cho dù nó có lộng lẫy và mỹ lệ hơn nữa thì cũng không khiến nhóm quý tộc ngạc nhiên.
“Tất nhiên không phải dẫn các vị đại nhân đến ngắm tranh.” Nữ binh dân khom lưng về phía bọn họ, “Cảm ơn sự tồn tại của các vị đại nhân, cũng cảm ơn các ngài đã hy sinh.”
Nhóm quý tộc hai mặt nhìn nhau, dường như cảm giác được ý tứ không đúng.
Hy sinh?
Chẳng qua vì đã bị tẩy não nhiều năm, đám quý tộc vẫn luôn cảm thấy thành niên là một sự kiện vĩ đại và thần thánh. Bọn họ nghĩ sau khi trưởng thành, mình sẽ đi vương quốc của thần, giống như thế hệ tổ tiên và thế hệ cha mẹ mình trước đây.
Vì thế nhóm quý tộc đắc ý vênh cằm, cao ngạo đáp: “Dĩ nhiên rồi, chúng ta quả thật vĩ đại.”
Nữ binh dân đứng thẳng lưng lên. Không biết cô ấn vào nơi nào, bức tranh đột nhiên chậm rãi biến thành một tấm màng trong suốt, phía trên màng là ánh nước lưu động, không khác nào bọt xà phòng dưới ánh nắng mặt trời, sương khói lam sắc bao phủ màng sáng bảy màu.
Trong chốc lát, bọt xà phòng vỡ tan thành khói xanh. Khói xanh vừa bay đến, một loại mùi hương ngọt ngào nồng đượm lập tức xông vào mũi miệng đám người.
Nhóm binh dân không có cảm giác gì quá mãnh liệt, chỉ có nhóm quý tộc là bắt đầu đỏ mặt, ánh mắt cũng trở nên mơ màng. Bọn họ thở dốc nặng nề, vẻ mặt si ngốc nhìn qua đầu bên kia.
Đó là đêm trăng xinh đẹp động lòng người, gió thổi nhẹ nhàng, thổi đến hơi thở mát mẻ dễ chịu.
Nữ binh dân nhìn xem các quý tộc, nam quý tộc lúc trước còn mới hứa hẹn với cô đã quên mất sự tồn tại của nữ binh dân. Hắn ngốc mặt nhìn ra cửa sổ, trong mắt là lửa tình cháy bỏng.
Người quản lý cố gắng tránh sang một góc để ánh trăng bên ngoài có thể tự do tiến vào: “Hôm nay, hy vọng mới sẽ ra đời.”
Đám quý tộc mở to đôi mắt, thân thể bị ánh trăng soi rọi phát ra ánh sáng nhu hòa, đôi cánh sau lưng hơi hơi run rẩy.
Bản năng thuộc về dòng dõi nữ hoàng đã thức tỉnh, đôi cánh bọn họ càng lúc càng lớn, lúc đập cánh kéo cả cơ thể lên cao rồi tự do bay lượn.
Một đám quý tộc không thể kiềm lòng mà bay khỏi cửa sổ, ánh trăng hoàn toàn bao phủ lấy bọn họ, phản xạ vầng sáng lấp lánh.
Từng điểm sáng nhỏ vụn mang màu sắc sặc sỡ không bị đứt đoạn khi quý tộc chuyển động. Li ti li ti, rất giống dải ngân hà được kéo dài vô tận.
Nhóm quý tộc phát sáng đang đến gần nơi hội tụ dưới đất, nam quý tộc và nữ quý tộc sẽ theo bản năng hấp dẫn đối phương. Một nữ quý tộc hấp dẫn đến ba bốn nam quý tộc. Bọn họ dựa vào nhau, vô số điểm sáng trên người cũng chậm rãi hòa quyện.
Dưới ánh trăng, quý tộc giống tựa yêu linh dát bạc bay múa, thân thể múa lên khúc ca tìm bạn đời như trong ký ức xa xưa.
“Mọi chuyện đều thuận lợi.” Nữ binh dân đứng bên cửa sổ nói, khóe miệng cô nhoẻn lên ý cười lạnh nhạt. Thân thể nhóm binh dân bại lộ dưới trăng sáng từ lâu, bọn họ lại không chịu chút ảnh hưởng gì.
Đám quý tộc bay múa giữa trời, trên người mang theo ánh sáng ấm áp và vô vàn điểm sáng. Bọn họ cười đùa vui vẻ, khi tụ lại khi tản ra, uốn lượn vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng.
Đột nhiên nữ binh dân biến đổi sắc mặt: “Bụi cỏ có người!”
“Vèo!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một mũi tên từ dưới đất phóng tới, đâm trúng cần cổ một nữ quý tộc. Thiếu nữ trừng to mắt, tay vuốt lên mũi tên xuyên qua cổ mình, cả người mất đi ánh sáng rơi xuống, không khác nào sao băng chóng tàn.
“Kẻ nào?!” Trái tim nhóm binh dân đều run lẩy bẩy.
Đáp lời bọn họ là một trận mưa mũi tên.
Hơn mười phút trước, khi các quý tộc còn chưa hôn phi.
“Không có người nào à?” Nhậm Dật Phi phá vỡ trần nhà từ gian phòng Cốc Thành. Hắn bò ra khỏi mặt đất lầu 3.
Ban đêm ở tầng 3 không hề tối tăm. Trên tường hành lang đều có thực vật sáng đèn, nguồn sáng lạnh lẽo nhàn nhạt, người bị chiếu đến đều có cảm giác gương mặt tái nhợt.
Không một ai phát hiện Nhậm Dật Phi đã đến. Hắn hành động nhẹ nhàng, nơi phá tường chui lên cũng chỉ đủ cho một người lách vào. Tầng 3 là nơi sinh con, tiếng khóc của đám con nít văng vẳng khắp con đường, vừa lúc vô tình giấu đi tiếng động từ Nhậm Dật Phi.
Hắn cẩn thận đi ngang binh dân canh gác đang ngủ gà ngủ gật, sau đó đi qua khu sản phụ, lặng lẽ tiến về phía cầu thang lầu.
Nhậm Dật Phi định đi lên tầng 4 xem tình huống trước.
Trước tiên hắn sẽ xem cách sử dụng của khối lập phương đen, sau đó chui bằng hố vỡ lên tầng 5, cuối cùng vứt bỏ mặt nạ Cốc Thành mà lui thân. Thông qua kế hoạch.
Ban đầu Nhậm Dật Phi không định đi lên tầng 4, bởi vì ở đó có Salman. Đối với sức quan sát nhạy bén của đối phương, nếu hắn đi một vòng, mặt nạ bên ngoài sẽ bị gạt rớt trong một giây, Nhậm Dật Phi còn muốn tùy tiện thêm mấy ngày.
Hiện tại hắn quyết định không dùng đến mặt nạ, vậy phải đi một chuyến.
Ừm, vì tình hữu nghị giữa hắn và người chơi bánh ngọt đi.
Thật ra Nhậm Dật Phi không quá lo lắng cho nhiệm vụ chính mình, hắn lên đây chỉ vì bản tính tìm đường chết mang tên “dục vọng tìm tòi nghiên cứu” mà thôi.
Nhậm Dật Phi cẩn thận suy nghĩ, nếu tất cả giả thiết lúc trước của hắn là đúng, như vậy có thể nói con người trong phó bản đều bị áp đặt bởi phép tắc của thế giới loài kiến, xem ra hủy diệt ổ kiến không quá khó khăn.
Cùng là quần thể siêu cá thể nhưng kiến và ong mật không giống nhau. Đối với loài kiến, một khi kiến chúa chết đi, hơn nữa không thể xuất hiện kiến chúa mới kịp thời thì đàn kiến con chỉ có thể chết dần chết mòn, mãi cho đến lúc diệt vong.
Cho nên trước tiên cứ xử lý hai đời nữ hoàng, tộc đàn này liền coi như kết thúc. (Cũng có trường hợp đặc biệt là ổ kiến vẫn tồn tại mà không cần kiến chúa, nhưng rất hiếm gặp.)
Chỉ cần tìm được cách chứng minh chuyện tộc đàn “không thể thiếu nữ hoàng”, Nhậm Dật Phi có thể nắm chắc bảy tám phần về biện pháp hủy diệt ổ kiến.
Lại nói, quả thật phó bản lần này rất tạo điều kiện cho người chơi ẩn nấp. Nhậm Dật Phi vẫn chưa phát hiện người nào đang diễn, ngay cả Salman còn giả trang rất giống NPC.
Phó bản không tốt tính gì cả, bây giờ đến người chơi giải đố bình thường cũng muốn giành bát cơm với ngụy trang giả là hắn.
“A ——” Tiếng kêu thống khổ từ đâu vang lên đánh vỡ suy nghĩ của Nhậm Dật Phi. Hắn sửng sốt, theo phản xạ dừng lại bước chân, hơn nữa kinh ngạc nhìn trước nhìn sau tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Phòng sinh đang có người sinh con chăng?
“A a ——” Tiếng kêu gào ngày càng lớn giọng, khoảng cách với Nhậm Dật Phi không xa. Có vẻ người kia đang ở khu sản phụ sau lưng hắn.
Nghe tiếng đập giường, người nọ đã đau đến mức lăn lộn không yên. Nhưng Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn quanh, cho dù là khu trẻ con hay khu thủ vệ thì cũng không có một chút động tĩnh.
Ầm một tiếng, hắn nghe thấy có người ngã xuống trong phòng. Lúc này những thai phụ khác đã bị làm cho giật mình tỉnh giấc. Các cô mở cửa rồi ló đầu ra, mặc giai cấp gì cũng đều viết mấy chữ kinh sợ trên mặt.
“Không có người ư?”
“Có phải cô ấy sắp sinh không?”
Thậm chí các thai phụ còn không rảnh quan tâm sự tồn tại kỳ quái của Nhậm Dật Phi, chỉ lo nhìn chằm chằm gian phòng có thai phụ đau đớn rên rỉ.
Rốt cuộc có một thai phụ đỡ bụng đi ra, cô đi vào gian phòng bên đó. Chưa đầy hai phút, đối phương vội vàng chạy ngược về phía cửa tìm thủ vệ: “Mau gọi người tới! Vỡ nước ối rồi!”
“Hôm nay bác sĩ có việc, bọn họ đều đi lên lầu. Cô nhịn chút đi, không thì tự mình giải quyết.” Nhậm Dật Phi thính tai, hắn nghe được mấy lời không kiên nhẫn từ thủ vệ.
Sao, sao có thể tự mình giải quyết? Nhậm Dật Phi không nhịn được cọ cọ răng hàm.
“Nơi này nhiều thai phụ, buổi tối còn dài như thế, không có bác sĩ là không có kiểu gì? Có đi theo tôi không thì bảo!” Người chạy ra là một nữ binh dân, không biết cô rút từ đâu ra một cái dao, đang hùng hùng hổ hổ dí sát cổ binh dân gác cửa.
Thủ vệ không còn cách nào khác: “Tôi đi kêu, nhưng không thể cam đoan rằng bọn họ có thể tới.”
“Không chịu tới thì không biết đánh cho hôn mê à, hôn mê rồi kéo tới.” Thai phụ binh dân đáp, cô tức giận cắm dao xuống bàn.
Thủ vệ lập tức đi ngay, lúc đi khóa cửa lại.
Lầu 3 an tĩnh một giây, giây sau tiếp tục vang lên tiếng rên rỉ đau khổ và tiếng khóc văng vẳng nỉ non từ khu trẻ con. Thủ vệ rời đi không ảnh hưởng gì đến tình hình, hơn nữa dường như tiếng kêu của thai phụ đang dần trở nên yếu ớt, thanh âm mang theo tuyệt vọng nặng nề.
“Cô ấy sẽ chết sao?” Thai phụ binh dân ló đầu nhìn xem, một tay đỡ bụng lớn.
Thật ra lúc này Nhậm Dật Phi đã đi đến cửa thang lầu tầng 4. Nhưng hắn cắn răng, lại lui trở về.
Không có bác sĩ, thai phụ ở đây không thích hợp làm bà đỡ, bản thân hắn càng không thể đỡ, có điều…
“Bà Xuân Chi, người làm ơn xem giúp tôi một chút, nơi này có một thai phụ sắp sinh.” Hắn triệu hồi quỷ bài cuối cùng của mình, Xuân Chi Bà Bà.
Nghe nói thời cổ đại luôn có những người phụ nữ lớn tuổi giúp đỡ sinh con, có lẽ bà Xuân Chi sẽ biết chút ít?
Bà Xuân Chi nằm mơ cũng không nghĩ đến năng lực giúp chủ nhân giết người của mình lại có ngày đổi với một nhiệm vụ đỡ đẻ.
Song bà vẫn gật đầu: “Tiểu Phi yên tâm, thời còn trẻ ta từng làm bà đỡ, con cháu trong nhà đều là ta đỡ cho.”
“Mười lăm phút được không?”
“Lúc trước chỉ là một bà lão bình thường, đương nhiên không được. Nhưng bây giờ thì có thể.”
Nhậm Dật Phi hiểu ý đối phương. Năng lực bà Xuân Chi là giết người giết quỷ, có lẽ sẽ có thể làm mẹ con họ bình an. Hắn không khỏi vui mừng: “Vậy cảm ơn người nhé.”
“Cậu mau đi nhanh đi thôi.” Nói rồi bà tiến vào gian phòng đã thoang thoảng mùi máu tươi.