“Thiên sứ?”
Đám người chơi kinh ngạc cảm thán, sau đó lại không khỏi đau lòng một trận: Rõ ràng là một viên đá quý, sao có thể nói nổ tung là nổ tung ngay?
Viên đá ẩn chứa sức mạnh quy tắc và năng lực thần kỳ, nếu bọn họ mang ra ngoài được thì đừng nói cấp A, cho dù cấp S thì cũng rất có khả năng.
Nhưng phát nổ là thật, bọn họ tiếc nuối hay nói gì cũng chậm. Bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, phải nắm chặt khen thưởng cuối cùng trong tay trước đã —— quỷ bài!
Đám người chơi đồng thời nhìn về phía Tinh Hồng Nữ Vu, thiên sứ cánh trắng tỏa sáng nhất tầng hầm. Boss tiến hóa một lần, quỷ bài SSR đúng không?
“Tách.” Người chơi tuấn mỹ đột nhiên búng tay một cái. Kỹ năng phát động, bốn phía bị bắt buộc yên lặng. Mấy người chơi khác vừa há miệng vừa trợn tròn đôi mắt, bọn họ đều không nói nên lời.
“Tôi chỉ ra và xác nhận, quỷ chính là Tinh Hồng Nữ Vu.” Người chơi tuấn mỹ chiếm trước tiên cơ, hắn bình tĩnh nói. Kha Bắc nhìn Nhậm Dật Phi, gương mặt mang theo tự tin mãnh liệt, chờ đợi quỷ bài rơi vào trong túi.
Nhậm Dật Phi cũng nhìn Kha Bắc, hắn chậm rãi nở nụ cười.
Kha Bắc:… Hình như mọi chuyện không đúng cho lắm.
Ba bốn giây sau, thẻ bài vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Cậu không phải…” Thân thể Kha Bắc vỡ ra từng mảnh nhỏ, từng mảnh nhỏ hóa thành điểm ảnh bay đi, hắn chỉ ra và xác nhận thất bại. Chỉ ra và xác nhận như thế nhưng lại là sai lầm?
“Đúng là làm người ta tiếc nuối.” Nhậm Dật Phi mở miệng nói chuyện.
Một tia chớp chợt xẹt qua tâm trí Kha Bắc, hắn quay đầu nhìn đại tiểu thư, sau đó lại nhìn Nhậm Dật Phi, rốt cuộc như hiểu được cái gì.
“Thì ra là cậu.” Người chơi tuấn mỹ vươn tay muốn túm lấy Nhậm Dật Phi, lúc ngón tay hắn sắp chạm đến người thì hoàn toàn vỡ vụn.
“Lần sau, nhất định tôi sẽ bắt được cậu.” Ngọn lửa cháy sáng bỗng bốc lên khỏi thân thể Kha Bắc đang tan thành trăm mảnh. Ầm một tiếng, ánh lửa qua đi, hắn lập tức biến mất.
“Đây là, thẻ niết bàn?!” Nhậm Dật Phi còn chưa kịp thắc mắc thì đã có người chơi giải đáp nghi hoặc cho hắn.
Mặc dù Nhậm Dật Phi không biết thẻ niết bàn là đạo cụ gì nhưng nghe giọng điệu đối phương, hắn đoán thứ kia hẳn là đạo cụ nào đó trân quý.
So với thẻ niết bàn, chuyện càng làm đám người chơi kinh ngạc hơn chính là Tinh Hồng Nữ Vu vốn không phải quỷ. Bọn họ gõ gõ đầu mình, thế giới quan không khỏi lung lay.
“Rốt cuộc ai mới là quỷ?” Người chơi thật sự hoang mang từ tận đáy lòng.
Tin tức nhắc nhở rất nhiều, toàn bộ đều chỉ hướng Tinh Hồng Nữ Vu, bây giờ nói không phải hắn thì là ai?
“Thỏ Đen?” Thiếu niên gương mặt búp bê nhìn Tinh Hồng Nữ Vu, giây tiếp theo cậu ta liền tự lắc đầu phủ định. Đừng đùa, trận đại chiến vừa rồi không nói đùa được đâu, sao có thể là do người chơi làm ra?
Hơn nữa nếu Tinh Hồng Nữ Vu là người chơi, hắn có thể trơ mắt đánh vỡ viên đá quý kim sắc, chỉ vì để ban chút hơi ấm cho NPC sao?
Thứ kia chính là đạo cụ cấp A trở lên đó!
“Chẳng lẽ quỷ là một trong bảy vật thực nghiệm đã chết?” Đám người chơi gãi đầu suy nghĩ, bọn họ muốn tìm một lựa chọn mới trong nhóm đối tượng đã từng bị mình loại trừ.
Salman dựa lưng vào tường, đôi mắt mang theo ý cười, dường như hắn cảm thấy một màn này rất thú vị.
Thật ra Salman đã có đối tượng nghi ngờ, nhưng mà hắn không quá xác định. Là người chơi chỉ còn một cái mạng, Salman không có đạo cụ thần khí cứu lại một điểm sinh mệnh như thẻ niết bàn, hắn không muốn đánh cược với tỷ lệ như thế.
Salman tuyệt đối không nhường nhịn vì đối thủ cạnh tranh là “Thỏ Đen”, hắn thật sự không chắc chắn.
Không biết “Thỏ Đen” có định chuẩn bị mạo hiểm một lần không.
Kết quả không ngờ Tinh Hồng Nữ Vu lại không có động tĩnh gì, chỉ có đối tượng nghi ngờ trong mắt Salman là có động tĩnh.
Một người mang mái tóc xám trắng chậm rãi đi đến trước mặt Tinh Hồng Nữ Vu đang phát ra ánh hào quang nhàn nhạt. Hắn mỉm cười nhẹ nhõm rồi cúi đầu, hơi khom lưng cung kính: “Xin hãy gọi tên ta.”
Gương mặt Nhậm Dật Phi xuất hiện ý cười: “Cậu là người chấp niệm, Tinh Hồng Nữ Vu.”
Đại tiểu thư, không, Tinh Hồng Nữ Vu ngẩng đầu, hắn híp mắt cười đến xán lạn: “Cảm ơn cậu.”
Sống trong một nơi tăm tối mịt mù không nhìn thấy ánh sáng, không có quá khứ, không có hiện tại, có lẽ cũng chẳng có tương lai. Bọn họ là những sinh vật không thuộc về quái vật, cũng chẳng phải con người, là những sinh vật bị đày ải khỏi thế giới.
Lúc họ đến không ai chúc mừng, lúc họ đi không người biết hiểu.
Lời tiên đoán của Tam Tỷ chính là ý nghĩa tồn tại mà bọn họ đi tìm. Bọn họ sinh ra với hai bàn tay trắng, chỉ có hy vọng là thứ duy nhất mà bọn họ giữ được.
Tinh Hồng Nữ Vu chưa bao giờ là một người, hắn mang trên lưng sinh mệnh của tám “kẻ bị người lãng quên”, can đảm liều chết phá vỡ số phận.
Hắn là hy vọng trong tiên đoán.
Vì để bảo hộ Tinh Hồng Nữ Vu có thể bình an lớn lên, cho dù các vật thực nghiệm khác bị tra tấn đến lúc hơi thở thoi thóp, bọn họ đều không để lộ khác thường của hắn. Tinh Hồng Nữ Vu, vừa sinh ra đã tinh thông ngôn ngữ vạn vật, vừa sinh ra đã hiểu biết tất thảy, đây mới là năng lực lớn nhất.
Tự lành và bất tử, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Sau đó hắn thất bại.
Thất bại vào đêm trước hy vọng.
Cả đời Tinh Hồng Nữ Vu không thể nào tiêu tan, càng không thể tha thứ.
Nhưng mà lúc này, mọi chuyện đều kết thúc.
“Ta xin tôn cậu làm chủ, nguyện ý đi theo đến góc bể chân trời.”
Tinh Hồng Nữ Vu vừa dứt lời, thân thể cũng phát ra ánh hào quang nhàn nhạt. Hắn biến thành bộ dáng cao cao mảnh khảnh, ngũ quan thay đổi, mái tóc xám trắng kéo dài xuống tận mặt đất, phía sau xuất hiện một đôi cánh đen tuyền, xung quanh có tinh linh cánh bướm màu đen nhỏ bay múa, cả người tản ra hơi thở tà ác.
Bọn họ một đen một trắng đứng chung một chỗ, có cùng gương mặt, có cùng bộ dáng, không khác nào một đôi song sinh.
“Đm.” Đám người chơi không kịp giữ cằm.
“Đây là gì vậy trời? Quỷ tự nguyện bị thu phục? Không, không không không, Tinh Hồng Nữ Vu là người chơi hả?” Quá nhiều kinh hách ập thẳng vào mặt, bọn họ bắt đầu choáng váng rồi nói năng lộn xộn.
Tùy tiện lấy một đoạn lời nói ra tám chuyện thì cũng trở thành một đề tài nóng, hiện tại đến ba bốn đề tài nóng ném vào như bom phát nổ, đám người đều muốn vỡ đầu.
“Không thể nào.” Cô gái buộc tóc hai chùm bụm mặt, cô nhìn trái ngó phải, nhìn qua nhìn lại hai người đều giống nhau như đúc, chỉ có một người là tóc đen cánh trắng, một người là tóc trắng cánh đen.
“Á, tôi hiểu rồi, là song sinh chứ gì!” Cô gái buộc tóc hai chùm khẳng định.
Thiếu niên tóc xoăn nhịn không được nheo mắt nhìn cô. Bây giờ mọi chuyện đều rõ như ban ngày, tự lừa mình dối người làm gì?
Đôi mắt người chơi tóc đuôi sói ngắn đã muốn bốc cháy đến nơi: “Lợi hại thật.”
“Tôi có một thắc mắc.” Mặc mọi người nhìn mình chòng chọc đánh giá, Nhậm Dật Phi chậm rãi nói chuyện, hắn hỏi Tinh Hồng Nữ Vu: “Cho dù tiếc nuối và hối hận ở quá khứ đều đã thành toàn trong phó bản, nhưng những chuyện đã từng xảy ra khi đó vốn không thể thay đổi được nữa. Cậu thật sự muốn buông bỏ sao?”
Tinh Hồng Nữ Vu mỉm cười lắc đầu: “Sau khi phó bản bị phá giải, những gì xảy ra ở nơi này đều sẽ được người trong thế giới ban đầu tiếp thu dưới dạng cảnh trong mơ.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn, tầm mắt như xuyên qua vách tường dày, nhìn thấy quá khứ chính mình: “Hạt giống đã được gieo xuống. Có lẽ một trăm năm sau, hoặc một nghìn năm sau, hy vọng nó vẫn lại đơm hoa kết trái.”
Nhưng đó đã là một câu chuyện khác, một câu chuyện khác không có Tinh Hồng Nữ Vu tham dự.
Dù thế nào đi nữa, dù chỉ là cảnh trong mơ mà thôi, ít ra bọn họ từng để lại dấu chân mờ nhạt nơi thế giới kia.
“Ta muốn bọn họ nhớ rõ, chúng ta đã từng tới đó!”
Rốt cuộc Tinh Hồng Nữ Vu cũng buông bỏ quá khứ, tâm tình hắn dần trở nên bình tĩnh.
“Thì ra là vậy.” Tuy rằng khả năng làm lại không lớn, nhưng chỉ cần hy vọng vẫn còn, mọi thứ sẽ không mất đi.
“Lại nói,” Nhậm Dật Phi nhìn xung quanh tầng hầm, “tôi còn tưởng đội trưởng đội săn thú và thủ lĩnh căn cứ sẽ ở đây chứ. Ai ngờ không gặp ai hết.”
Tinh Hồng Nữ Vu sửng sốt, sau đó không khỏi buồn cười, hắn ôm bụng bật cười.
“Vậy mà cậu không biết người kia là ai?” Thứ đè nặng đáy lòng tan biến tựa khói sương, đã mười mấy năm rồi, Tinh Hồng Nữ Vu hiếm khi được bật cười thoải mái như thế.
“Ngay cả nằm mơ cũng muốn lưu tên mình nghìn đời, khi chết rồi lại không người biết tên, đúng là đáng buồn đáng giận.”
Nhậm Dật Phi nhìn đối phương bật cười vui vẻ, chẳng khác nào mây đen nặng nề trên đỉnh đầu tan biến, lộ ra mặt trời đỏ cam sáng rực, chính hắn cũng không nhịn được bật cười: Quái vật lúc nãy hẳn là thủ lĩnh căn cứ, ba ruột của Tinh Hồng Nữ Vu nhỉ. Khi đó Nhậm Dật Phi đã biết, bây giờ chỉ xác nhận một chút.
Có điều, thôi được rồi, cứ xem như là hắn không biết gì đi.
Người chơi khác vẫn còn bận khó khăn tiếp nhận sự thật. Nhậm Dật Phi chỉ liếc nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt hắn dừng lại trên người thanh niên đang dựa lưng vào tường.
Đôi mắt Salman mang theo ý cười, trông vừa xa lạ vừa cực kỳ quen thuộc.
Bắt Nhậm Dật Phi mặc váy Lolita, đưa tay đút hắn ăn cơm, trải nghiệm này đúng là quá mức mới mẻ. Nhậm Dật Phi không nhịn được tưởng tượng, không biết anh ta nghĩ gì trong đầu.
Vừa lúc Salman bên kia cũng ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Đột nhiên hai người đều mất hết ngôn ngữ, bọn họ khẽ cười.
Thời gian mười lăm phút dừng lại kết thúc, đám người chơi còn chưa kịp lôi kéo làm quen thì đã bị vứt ra khỏi phó bản.
Nhậm Dật Phi bò dậy từ trên giường: “Hệ thống, kiểm kê tiền lời.”
Tinh linh hướng dẫn ngạc nhiên: Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả? Sao ký chủ nhà nó lại chủ động muốn xem thu hoạch?
Trời ơi chuyện tốt, chuyện rất tốt! Tinh linh hướng dẫn vội vàng lấy danh sách tổng kết khen thưởng, vừa mở lên liền phát ra tiếng gà gáy: “Ồ! Ồ ồ ồ ồ ồ ồ SSR luôn! SSR một trăm phần trăm cảm tình!”
Từ lúc ký chủ nhà nó lấy được quỷ bài SSR ở phó bản cấp trung, tinh linh hướng dẫn vẫn luôn có cảm giác bay bay chín tầng mây, chuyện bình thường sau này sẽ không thể làm nó ngạc nhiên hơn nữa.
Không ngờ ký chủ nó vừa tiến vào phó bản cấp cao lần đầu đã lập tức đánh vỡ tất cả bình tĩnh của nó.
Quỷ bài SSR trăm phần trăm cảm tình!
“A a a a ——” Ký chủ thần tiên, vậy là nó có thể khoe khoe khoe cho đồng nghiệp nó xem! Nó đoạt ký chủ, ngài ấy là do nó đoạt!
Tinh linh hướng dẫn cảm động đến mức suýt cúp điện màn hình. Cho dù thu hoạch phía dưới có là hai bàn tay trắng thì chuyến này cũng đáng!
“Vả miệng, 1 2 3 bỏ qua chuyện đó, làm sao có thể thu hoạch hai bàn tay trắng? Nhất định là được mùa.” Nói rồi, tinh linh hướng dẫn lôi ra danh sách thu hoạch bên dưới.
Cộng 40 điểm tích lũy, 10000 sò trắng, 10 sò bạc, 5 sò vàng, 1 rương vàng báu vật, đây đều là khen thưởng tối đa của phó bản cấp cao. Tinh linh hướng dẫn tâm lặng như nước, hoàn toàn không có cảm giác kích động.
Sau đây là đạo cụ và kỹ năng khen thưởng không xứng với ký chủ nó nè. Đã từng ăn đắng nuốt cay với Nhậm Dật Phi, tinh linh hướng dẫn cực kỳ tỉnh táo.
Quỷ bài SSR: Đọa Thiên Sứ (Tinh Hồng Nữ Vu tiến hóa), 100% mức độ cảm tình.
Sự chú ý của tinh linh hướng dẫn đã va vào ánh mắt quỷ bài, vất vả lắm nó mới dời đi. Không ngờ vừa nhìn thấy cái tiếp theo, tinh linh hướng dẫn lập tức giật mình: “** má.”
“Hệ thống mà chửi thề.” Nhậm Dật Phi nhắc nhở.
“Không không, người chơi, ngài xem nè, có phải hệ thống chính phủ bị mất não rồi không?”
Kỹ năng: Hô hấp đại thiên sứ.
Kích hoạt kỹ năng: Sau khi tiếp xúc thân thể là có thể kích hoạt kỹ năng, nháy mắt chữa lành đối tượng được lựa chọn, không thể sử dụng cho chính mình. Một phó bản dùng một lần.
Hạn chế: Áp dụng cho tất cả phó bản.
Đánh giá: S (Tình yêu sẽ mang đến kỳ tích.)
Kỹ năng: Vua quái vật.
Kích hoạt kỹ năng: Kỹ năng bị động, tự động kích hoạt sau khi tiến vào phó bản. Bởi vì được công nhận có sức uy hiếp với quái vật, năng lực công kích của toàn bộ NPC không phải con người giảm đi 30%.
Hạn chế: Áp dụng cho tất cả phó bản.
Đánh giá: A (Nguyện trung thành với ngài, đế vương của ta.)
“Một phó bản rơi xuống tận hai kỹ năng cao cấp, trong đó một cái là kỹ năng bị động, một cái là kỹ năng truyền thuyết, rốt cuộc ngài đã làm gì trong phó bản?! Đừng nói là ngài đi giải cứu thế giới nha?” Tinh linh hướng dẫn cố gắng kiềm chế, nó mới không biến thành gà trống kêu vang sợ hãi.
Bộ kỹ năng cao cấp thời buổi bây giờ là cải trắng ngoài chợ à? Kỹ năng cấp S thật sự tồn tại?
“Quý hiếm lắm sao?” Nhậm Dật Phi nhìn nửa ngày trời, quả thật nó tốt hơn băng vải cầm máu rất nhiều, nhưng cũng không đến nỗi xưng là cấp bậc truyền thuyết.
“Người chơi, mô tả kỹ năng này là chữa lành trong nháy mắt, nó có hiệu lực ngay cả khi chỉ ra và xác nhận quỷ thất bại. Nếu không phải vì có hạn chế “không thể sử dụng cho chính mình”, kỹ năng hô hấp đại thiên sứ quả thật không nên tồn tại.” Tinh linh hướng dẫn ý vị thâm trường.
Thứ này bằng một cái mạng đó!
Mỗi người chơi đều chỉ có ba điểm sinh mệnh. Nhưng nếu tổ đội với Nhậm Dật Phi, chẳng khác nào bọn họ vào một phó bản, sẽ tự động nhiều thêm một cái mạng. Tinh linh hướng dẫn dám nói, chỉ cần tin tức này bị truyền ra ngoài, người muốn tổ đội với ký chủ nó có thể xếp hàng từ cánh đồng hoang vu đến tận Phù Không Giới.
Một phó bản một cái mạng lận! Thẻ niết bàn dùng một lần kia bán với giá trên trời nhưng còn không mua được, trong khi thứ này lại có thể sử dụng tuần hoàn!
“À, đã hiểu. Được rồi, thí sinh tiếp theo.” Nhậm Dật Phi cực kỳ lãnh đạm, không giống người vừa nhận được kỹ năng cực phẩm.
Tinh linh hướng dẫn đành kìm nén tâm tình kích động muốn bay lên trời, nó tiếp tục kéo xuống khen thưởng ở dưới.
Đạo cụ phía sau không quá khoa trương nữa, có lẽ vì để cân bằng danh sách thu hoạch.
Áo choàng đỏ: Sau khi mặc tăng 30% phòng ngự, thiệt hại quá nhiều sẽ vô dụng. Áp dụng cho tất cả phó bản.
Thẻ nâng cấp kỹ năng: Nâng cấp một kỹ năng cấp D.
Bên cạnh đó còn có hai đạo cụ “bạn bè tặng cho”: Nỏ hắc ưng chữ thập và tranh hoạt hình.
Nhậm Dật Phi nắm giữ ba kỹ năng cấp D: Sơ yếu lý lịch, không đòn trí mạng và triệu hồi mèo đen.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn nâng cấp “sơ yếu lý lịch”. Không quên sơ tâm, trước tiên vì nghiệp diễn. Nhậm Dật Phi bị sơ yếu lý lịch hố quá nhiều lần, hắn lười không buồn nói.
Sơ yếu lý lịch được nâng cấp rất nhanh.
Kỹ năng: Sơ yếu lý lịch.
Kích hoạt kỹ năng: Chỉ định một người nào đó là có thể lấy được tư liệu cụ thể của đối phương, bao gồm công việc, tình cảm, chuyện trải qua trong đời. Hạn chế mỗi phó bản dùng một lần.
Hạn chế: Áp dụng cho tất cả phó bản.
Đánh giá: C (Người ta tra vậy là tỉ mỉ lắm rồi đó, tưởng ngài điều tra đối tượng xem mắt không bằng?!)
Đối tượng sử dụng từ “người chơi nào đó” biến thành “người nào đó”. Nói cách khác, bây giờ Nhậm Dật Phi có thể sử dụng trên người NPC. Hơn nữa lần này “cuộc đời đối phương” đã nhắc đến công việc, tình cảm và cụ thể những chuyện đối phương trải qua.
Chỉ có đánh giá là không khỏi khiến người ta dở khóc dở cười.
Tra bao nhiêu đó mà đã kêu kỹ càng tỉ mỉ? Thời buổi này điều tra đối tượng xem mắt còn không phải tra sạch sẽ lý lịch dòng họ người ta, bệnh án bệnh sử nhà người ta một lần hay sao? Cái này thì tính là gì?
“Leng keng, người chơi, ngài có một tin nhắn từ bạn tốt.” Tinh linh hướng dẫn đang kết toán khen thưởng, đột nhiên nó nói sang chuyện khác.
Nhậm Dật Phi vốn định hỏi có phải A Kim không, nhưng hắn suy nghĩ một hồi lại thấy không giống: “Là Salman sao?”
Nhậm Dật Phi vừa dứt lời liền mở ra giao diện liên lạc, quả nhiên là Salman. Người nọ chỉ nhắn đến hai chữ: “A Phi.”
Đây là có ý gì? Nhậm Dật Phi vuốt cằm suy tư. Hắn cảm thấy có lẽ đối phương đang khoe khoang chính mình lại nhận ra Nhậm Dật Phi lần nữa nên tò mò đáp lời: “Anh nhận ra tôi từ lúc nào vậy?”
Rốt cuộc hắn để lộ sơ hở ở đâu? Làm sao cứ tiến vào trò chơi một lần thì lại bị anh ta nhận ra một lần, chẳng lẽ vì thiên khắc?
“Lần đầu tiên gặp nhau, cậu thủ hạ lưu tình. Nhưng mà khi đó tôi không quá xác định, bởi vì có thể là do thói quen của Tinh Hồng Nữ Vu. Cậu ta lớn lên trong phòng thí nghiệm, đương nhiên không giống những quái vật khác, chẳng qua…”
Nhậm Dật Phi ảo não vỗ trán: Biết vậy không nương tay với anh ta, cho Salman mặt mũi. Hắn hỏi: “Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua, cho đến khi Tinh Hồng Nữ Vu ra tay giết hai thành viên đội săn thú, chuyện này chứng tỏ cậu ta không hề có mâu thuẫn trong việc giết người.”
“Hơn nữa bản thân cậu ta vốn không phải quái vật thuộc loại hình chiến đấu. Cho nên, trên lý thuyết, lúc Tinh Hồng Nữ Vu săn thú phải bảo đảm điều kiện con mồi không có năng lực chạy trốn hay khả năng phản kháng trước tiên. Biện pháp tối ưu nhất là chém đứt gây tay và gân chân con mồi, trong khi cậu lại chọn làm trật khớp.”
Salman phía bên kia bật cười trong chốc lát, nhịn không được gõ chữ: “Lúc đó tôi liền nghĩ, người không nỡ khiến tôi bị thương, nhất định là A Phi.”
Nhậm Dật Phi:…
Ui, không biết xấu hổ.
“Đương nhiên, lúc cậu ngẩng đầu nhìn tôi ở phòng thí nghiệm, tôi mới thật sự xác định.”
“Không đúng chỗ nào?” Nhậm Dật Phi nhân cơ hội hỏi.
“Hào quang quá mức chói mắt.”
Nhậm Dật Phi vẫn không hiểu ra sao, Salman đã gửi tin nhắn tới: “Cho dù cậu đóng vai nhân vật nào đi nữa thì từng chi tiết nhỏ nhặt trong sinh hoạt nhân vật đều không có sơ hở. Nhưng cậu không giấu được linh hồn mình. Hình như tôi có thể nhìn xuyên qua từng nhân vật lớn bé khác nhau, nhìn thấy một người đang làm việc cực kỳ nghiêm túc.”
Cuối cùng đối phương còn tổng kết một câu: “Người bình thường sẽ không cảm thấy cuộc sống nguyên chủ có chỗ nào để khoe, cũng càng không quý trọng đặc biệt. Cậu lại khác. Kể cả khi nhân vật nhìn thấy cậu trong thân xác chính mình, hắn cũng sẽ kinh ngạc cảm thán, thì ra cuộc sống của hắn cũng có thể sống được như thế ư.”
Toàn bộ tin nhắn không có một chữ “khen” nào, nhưng từng câu trong đó đều đang khen hắn. Nhậm Dật Phi không biết đối phương nói thật, hay là thừa dịp bày tỏ lòng thành nữa.
Khen cái chuyện mà chính hắn cũng tự biết! Nhậm Dật Phi vươn tay định tắt giao diện liên lạc, không ngờ bên kia lại nhắn tới một câu.
“Tôi biết một nhà hàng của một nhà người chơi mở, nghe nói tổ tiên thời Ngũ Đại* đều quản lý yến tiệc cung đình. Bào ngư, bao tử hải sâm, gà vịt thịt cá, không có nguyên liệu nào mà hắn không biết chế biến. Khi nào A Phi rảnh, để tôi hẹn trước một tiếng?”
Ngón tay Nhậm Dật Phi đang đặt trên nút gạch chéo lập tức thu về.
“Vừa lúc gần đây tôi cũng rảnh.”
*Năm triều đại thay nhau thống trị vùng Trung Nguyên (907-960): Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu.
___