Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 5 - Chương 122: Không Người Biết Hiểu




“Đàn áp toàn bộ lộ tuyến.” Đoàn người biểu tình thị uy dưới thành phố ngầm khí thế hừng hực, thủ lĩnh căn cứ lập tức ban xuống mệnh lệnh cho tất cả lực lượng vũ trang tập kết, họng súng nhắm vào người thân bọn họ, hai bên tiến vào trạng thái giằng co.

“Người anh em, cái này cho cậu.” Một trang giấy được đưa đến trước mặt Salman.

Salman nhìn đối phương, đây chính là linh hồn chân chính của đội ngũ biểu tình.

“Bí mật để căn cứ không bị quái vật công kích đang nằm trong tay thủ lĩnh căn cứ, người chống đối ông ta sẽ phải rời khỏi vòng bảo vệ chính phủ. Cô chắc chắn mình sẽ không hối hận?”

Cô gái tóc nâu có vẻ mặt tang thương nhướng mày bật cười: “Không hối hận. Còn sống thì tôi cũng muốn đứng lên để sống. Chúng tôi không sợ con người, quái vật càng không có gì đáng sợ.”

Lời này không khác nào ám chỉ con người còn đáng sợ hơn quái vật rất nhiều.

Đối phương thật sự có niềm tin, bởi vì trên thực tế, bọn họ đã thành lập một căn cứ nhỏ bên ngoài thành phố.

Đa số quái vật đều ở trong sào huyệt, bọn chúng không hứng thú với con người, thậm chí một bộ phận quái vật còn có thể chung sống hòa bình. Đương nhiên con người có khả năng sinh tồn trong thế giới quái vật dựa vào bản thân.

Chẳng qua quả thật căn cứ nhỏ sẽ không bình an được như căn cứ ngầm, cũng không hoàn toàn tránh khỏi sự quấy rầy của quái vật ác ý khác.

“Tôi vẫn luôn tin tưởng, tránh né và thỏa hiệp vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề. Chúng ta phải ra ngoài, phải tiếp thu và thích ứng với sự thay đổi của thế giới.”

Thủ lĩnh tổ chức phản động yên lặng mở túi ra, trong đó có một quái vật nhỏ màu đen khá giống rồng bốn chân, nó đang nằm nghiêng đầu ngủ gật.

Cô gái chớp chớp mắt với Salman: “Đồng bọn của tôi.”

“Tôi hiểu, chúc các cô thành công.” Có lẽ vì sinh tồn ở thế giới quái vật, con người cũng không cần tìm mọi cách biến mình thành quái vật tài giỏi, nữ thủ lĩnh đã đưa ra một đáp án rõ ràng.

Salman cầm trang giấy, hắn lặng lẽ rời khỏi đoàn người biểu tình thị uy. NPC hay người chơi đi nữa, bọn họ đều có chiến trường thuộc về riêng mình.

Bây giờ hắn phải đi đón quái vật nhỏ, hy vọng sẽ đến kịp.

Tại phòng thí nghiệm, bên trong gian phòng thủy tinh.

Nhậm Dật Phi ngồi trong không gian vuông vức nhỏ hẹp, hắn không nhịn được tưởng tượng bản thân là vật thực nghiệm lớn lên giữa bốn bức tường kính, hằng ngày bị người lôi ra làm thực nghiệm điên cuồng.

Nhóm quái vật nhỏ lúc trước đều đã chết, có lẽ những “người” đó là nguyên nhân bảo đảm Tinh Hồng Nữ Vu có thể bình an lớn lên, là bọn họ để lại mồi lửa mang tên Tinh Hồng Nữ Vu.

Từ lúc nhóm quái vật nhỏ sinh ra cho đến khi chết đi đều không có người biết. Rõ ràng là sinh mệnh trí tuệ chuyển hóa từ con người, bọn họ lại không có tên tuổi, không có hồ sơ. Bọn họ chưa từng thấy được ánh trăng vằng vặc, cũng chưa từng gặp qua biển rộng ngút ngàn.

Sống trên thế giới này, cuối cùng vẫn biến mất mà không giữ lại chút dấu vết.

Nếu là Nhậm Dật Phi, hắn sẽ cảm thấy thế nào đây?

Lúc hoàng hôn sắp buông xuống thành phố, bên kia ra mệnh lệnh cho nhân viên nghiên cứu gây mê Tinh Hồng Nữ Vu. Bọn họ muốn chuyển hắn đến nơi khác.

Một nơi mà quái vật nhỏ chỉ có thể đến chứ không thể về.

Nhân viên nghiên cứu hơi thất vọng, song bọn họ không thể không làm theo.

“Kế hoạch loài người mới thất bại rồi.” Đúng là một tin tức khiến người ta khổ sở.

Sương khói trong suốt tiến vào gian phòng thủy tinh, mang theo mùi vị gay mũi. Tinh Hồng Nữ Vu đang ngồi bên trong lập tức nôn nóng, hắn giãy giụa đập vào mặt kính liên tục, sau đó liều mạnh bẻ vòng kim loại trên cổ tay.

“A ——” Dưới tác dụng của dòng điện mạnh mẽ, Tinh Hồng Nữ Vu kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn siết chặt bàn tay đấm tường kính, nắm tay đều bị tróc da chảy máu, máu dính đầy mặt kính thủy tinh.

Nhân viên nghiên cứu bên ngoài trầm mặc nhìn hành động gần như tự mình hại mình của quái vật nhỏ. Lần đầu tiên trông thấy sẽ theo bản năng tránh đi tầm mắt, nhưng lâu dần sẽ quen.

Tinh Hồng Nữ Vu không phải quái vật đầu tiên tiến vào phòng thí nghiệm của bọn họ, càng không phải quái vật cuối cùng.

Thói quen chúng nó thôi.

Rốt cuộc Tinh Hồng Nữ Vu cũng bất động. Hắn như bị rút hết xương cốt, ngã trên mặt đất hôn mê.

“Chờ một chút, Tinh Hồng Nữ Vu rất xảo quyệt, sức chịu đựng của hắn mạnh hơn đám quái vật kia.” Một nhân viên nghiên cứu ấn nút khác, khói mù gấp đôi chui vào lồng kính, thân thể Tinh Hồng Nữ Vu hơi run run.

Mười phút sau, bọn họ mới kéo Tinh Hồng Nữ Vu ra ngoài rồi cột chắc hai tay hai chân.

“Đưa hắn đi đi.”

Tinh Hồng Nữ Vu bị đưa vào một không gian kín có dạng khoang con nhộng, bọn họ đậy nắp lại.

Người đàn ông vẫn luôn làm việc bên cạnh thủ lĩnh căn cứ đi tới, ông ta xác nhận quái vật nhỏ là Tinh Hồng Nữ Vu rồi mới gật gật đầu, sau đó mở lối đi bí mật, chuẩn bị mang người tiến vào.

“Rẹt rẹt.”

Ánh sáng trong phòng thí nghiệm chợt chớp sáng một chút, cuối cùng đột nhiên tối đen. Có điều ngay giây tiếp theo, công tắc điện khẩn cấp được mở ra, phòng thí nghiệm lại sáng lên bình thường. Các thiết bị đều phát điện riêng lẻ, đương nhiên không chịu ảnh hưởng vì cúp điện.

Nhân viên nghiên cứu ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Sao lại thế? Gọi người đi hỏi tình huống xem.”

“Ầm!” Theo một tiếng vang lớn rung trời, ánh lửa phá tan cửa phòng thí nghiệm có ba lớp phòng vệ, cửa kính lập tức vỡ nát rồi lấy tốc độ cực nhanh lao về bốn phía như thiên nữ tán hoa.

Gần như trong chớp mắt, vô số mảnh vỡ kim loại xuyên qua thân thể nhóm nhân viên nghiên cứu, bọn họ bị sóng xung kích xô đến góc phòng, thập tử vô sinh.

Giữa mưa bụi mù trời, một bóng dáng cao lớn tiến vào phòng thí nghiệm. Hắn lướt nhìn xung quanh, lập tức trông thấy khoang con nhộng không chút tổn hại.

Phía trên khoang con nhộng có chốt mở, sau khi ấn xuống thì cửa kính tự động mở ra. Người nọ duỗi tay vào trong ôm Tinh Hồng Nữ Vu.

Không nghĩ vừa mới chạm vào, quái vật nhỏ bên trong đột nhiên mở mắt.

Nhậm Dật Phi mở to đôi mắt muốn nhìn người đến rõ ràng. Nhưng mà bốn phía vẫn trở nên mơ hồ, thuốc mê phát huy tác dụng.

Hắn mơ mơ màng màng cảm giác dây lưng buộc chặt đã bị cởi bỏ. Đối phương kéo tay hắn dậy, định bế người lên. Nhậm Dật Phi thuận đường cầm theo một mảnh thủy tinh sắc nhọn.

“Là tôi, tôi mang em đến nơi khác.” Mùi caramel nồng đượm nương không khí thổi qua, không khác nào kẹo bông gòn mềm mại ôm lấy cả người hắn.

Đỉnh nhọn mảnh vỡ vốn sắp đâm đến cổ, Salman ôn hòa mở miệng.

Hắn hầu như xác định đây là người mình muốn tìm. Salman không cần chứng cứ.

“Cái tên người chơi bánh ngọt vô liêm sỉ này lại đến phá hư kế hoạch của mình nữa.”

Nhưng mà… Cảm ơn.

Mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống loảng xoảng. Nhậm Dật Phi ngửi được mùi hương quen thuộc thì an tâm nhắm mắt, cuối cùng hôn mê.

Lúc hắn tỉnh lại đã là buổi tối, nhiệt độ thẻ bài nóng lên đánh thức Nhậm Dật Phi.

[Đêm thứ tư: Tù nhân.]

11 giờ, Nhậm Dật Phi đắp chăn nằm trên giường lớn mềm mại, quần áo đổi thành áo sơ mi rộng thùng thình, tay phải bị còng lên đầu giường. Áo choàng đỏ của hắn được xếp gọn gàng đặt ngay bên cạnh.

Vòng kim loại hình tròn trên cổ đã bị tháo xuống, Nhậm Dật Phi sờ sờ cổ.

“Chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày mình phải mặc ‘áo sơ mi của bạn trai’ giống vậy.” Nhậm Dật Phi xốc chăn. Hắn nhìn thấy tay áo xắn lên mấy vòng và vạt áo vừa vặn che đùi, sắc mặt tái xanh ngay tức khắc.

Bộ mặc quần cho mình rất khó khăn hả?

Nhậm Dật Phi lắc lắc tay, còng tay va phải thành giường phát ra tiếng vang thanh thúy. Bên trong còng tay là một lớp da bao bọc, giống như sợ hắn đau tay.

Nhậm Dật Phi:…

Hiện tại hắn bắt đầu nghi ngờ người chơi bánh ngọt có sở thích kỳ quái gì đó.

Quần áo đã thay đổi, kia… Không biết Nhậm Dật Phi nghĩ tới cái gì, đột nhiên hắn nâng hai đùi, một tay giở góc áo rồi vội vàng cúi đầu, muốn nhìn xem quần đùi nhỏ của mình có còn sống không.

“Thình thịch.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Nhậm Dật Phi liền giật mình nhảy dựng. Hắn khép hai chân lại, nhìn về phía cửa chính.

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra. Salman bưng đồ ăn đi vào: “Tỉnh rồi?”

Nhậm Dật Phi trợn tròn đôi mắt, hắn nhe răng hung dữ về phía người nọ, gân xanh nổi đầy cánh tay. Giống như chỉ cần Salman có hành động gì đó không đúng, hắn sẽ lập tức bật công tắc công kích người.

Mái tóc thật dài vì biến cố lúc trước tùy ý xõa tung, quái vật nhỏ lại còn mặc áo sơ mi to rộng, trông đáng yêu vô cùng. Cho dù bộ dáng không dễ chọc thì cũng mang theo mùi vị kẹo sữa.

Salman nhìn Tinh Hồng Nữ Vu, gương mặt trắng nõn chậm rãi đỏ bừng: “Khụ khụ, có đói bụng không?”

Hắn vừa đến gần một chút, Nhậm Dật Phi theo bản năng lùi về sau một chút. Quái vật nhỏ dần cảnh giác, tính công kích biểu hiện rõ ràng.

Salman đành lùi về sau hai bước, sau đó đặt thức ăn trong tay lên ngăn tủ: “Quần áo trên người em đều hư cả rồi, cho nên mới phải bỏ đi.” Tinh Hồng Nữ Vu ở bên ngoài không được người chăm sóc tốt, nói quần áo nhưng sự thật còn không bằng một cái túi vải bố.

“Còn nữa, có lẽ em không mặc vừa quần của tôi, vì vậy…” Salman chú ý đến cách ăn mặc hiện tại của Tinh Hồng Nữ Vu thì càng xấu hổ đến mức không biết nhìn sang nơi nào.

Hắn thề mình thật sự không có đam mê gì kỳ quái. 

Thấy Salman lùi về rồi, biểu tình Nhậm Dật Phi mới hơi thả lỏng, thậm chí xuất hiện chút nghi hoặc, đôi mắt tò mò chuyển động.

Mùi vị thức ăn lan trong không khí, đương nhiên Nhậm Dật Phi ngửi thấy. Nhưng hắn vừa mình thoáng qua liền tức giận quay đầu: Thực đơn của Tinh Hồng Nữ Vu là máu, vậy mà nhà ngươi lại đưa bánh mì? Đánh giá một sao luôn!

“Không phải cho em.” Salman giải thích, “Thứ này cho tôi mà.”

Nhậm Dật Phi không thèm để ý hắn.

Thấy vậy, Salman lại lần nữa đến gần, đương nhiên hành động này kích thích quái vật nhỏ.

Nhậm Dật Phi gầm gừ đe dọa, cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp của động cơ, biểu tình cũng thay đổi. Từ nghi hoặc và tò mò, quái vật nhỏ bắt đầu nghiến răng uy hiếp.

“Tôi sẽ không làm tổn thương em.” Salman cẩn thận vươn tay thăm dò.

Nhậm Dật Phi nhìn cánh tay người nọ, cho đến khi nó vượt qua vùng cấm an toàn thì nhe răng cào tới, trực tiếp để lại vài dấu vết nhợt nhạt lên tay Salman.

“A ô?” Nhậm Dật Phi tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm mười ngón tay chính mình, móng tay thật dài bén nhọn bị giũa hết từ lúc nào vậy?! Vũ khí duy nhất của hắn!

Biểu cảm khó tin trên mặt quái vật nhỏ suýt chút nữa chọc Salman bật cười. Hắn cố gắng nhịn xuống, tiếp tục an ủi: “Tạm thời thôi, nó sẽ còn dài ra.”

Salman vừa nói vừa nhân cơ hội sờ soạng đầu tóc quái vật nhỏ. Tóc Tinh Hồng Nữ Vu mềm mại suôn mượt, xúc cảm thật tốt.

“A!” Nhậm Dật Phi bực bội cào cho hắn vài móng vuốt, đáng tiếc móng tay đã bị giũa bằng phẳng, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì được nữa.

“Đừng tức giận đừng tức giận, tôi biết em có thể nghe hiểu, tôi sẽ giúp em.”

Nếu lúc Salman nói những lời này mà không cần xoa đầu Nhậm Dật Phi mãi, có lẽ hắn sẽ làm bộ tin ngay.

Mắt thấy giá trị thù hận của Tinh Hồng Nữ Vu sắp tới đỉnh điểm, rốt cuộc Salman cũng không chọc ghẹo nhóc con nữa. Hắn lấy ra một con dao nhỏ rồi cắt một đường trên cổ tay mình, máu tươi chảy xuống nhiễm đỏ chăn đệm trắng tinh, mùi máu tràn khắp không khí.

Nhậm Dật Phi nhìn miệng vết thương, tầm mắt như bị hút lấy.

NPC trong căn cứ bỏ mặc hắn, sau khi tiêm loại thuốc khiến Tinh Hồng Nữ Vu đói khát thì không cho hắn ăn. Nhậm Dật Phi đã đói bụng suốt một ngày. Hắn khống chế không được mà vẫn luôn nhìn chằm chằm miệng vết thương chảy máu.

Mùi vị này gợi lên hồi ức đêm đó: Đã ăn qua, còn ngon hơn máu thỏ rừng và gà rừng.

Salman đưa tay đến trước mặt Nhậm Dật Phi, kề sát bên môi hắn: “Không ăn cơm một ngày trời, giờ em có ăn không?”

Nhậm Dật Phi chỉ do dự một giây, sau đó hắn lập tức dùng hành động đáp lời: Ăn!

Nhậm Dật Phi cắn cổ tay Salman, đầu lưỡi mềm mại liếm láp miệng vết thương chảy máu, thậm chí cong lưỡi lên, bao lấy mút vào.

Hắn ăn một chút liền nâng mắt nhìn xem “thức ăn” con người, bộ dáng vừa ăn vừa cảnh giác.

Động vật sinh tồn trong môi trường tự nhiên đều giữ cho mình năng lực phòng vệ, bởi vì hoàn cảnh săn mồi bên ngoài cực kỳ tàn khốc. Kẻ đi săn phải vừa ăn con mồi vừa đề phòng chính mình trở thành tiệc lớn cho kẻ khác lúc nào không hay.

Thì ra đây là cảm giác đút người trong lòng ăn cơm sao?

“Thức ăn bị người ta ăn” đang bận nhìn Nhậm Dật Phi, ánh mắt dịu dàng muốn tan thành suối. Salman chậm rãi vươn tay còn lại xoa xoa mái tóc của quái vật nhỏ nhà hắn.

Ai ngờ Nhậm Dật Phi đã sớm đề phòng, hắn vội đẩy cổ tay Salman ra chỗ khác rồi hút máu nhanh hơn. Trong quá trình ăn cơm, Nhậm Dật Phi vẫn thường quan sát Salman để phán đoán tình huống.

Có thể nhận ra quái vật nhỏ thường xuyên chịu đói ở bên ngoài, chế độ ăn uống cũng không quá tốt.

Salman thân là thanh niên chân dài vai rộng cao 1m9, lúc này trái tim đều trở nên mềm nhũn.

Đáng tiếc đối phương không phải quỷ bài để mang về nhà. Quái vật nhỏ muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì, muốn chơi cái gì hay làm gì thì hắn đều mua hết.

“Cho tôi sờ đầu một chút thôi, vừa mới rửa tay nè.” Salman tiếp tục vươn tay, hắn vuốt ve mái tóc quái vật nhỏ cẩn thận nhẹ nhàng.

“A!” Nhậm Dật Phi lắc đầu tránh né, hắn gầm nhẹ một tiếng với “thức ăn”, sau đó lại luyến tiếc dán đến, một tay nắm chặt cổ tay người nọ.

Salman trở tay một cái là túm trọn bàn tay Nhậm Dật Phi, nhân lúc quái vật nhỏ do dự thì nắm tay hắn đặt lên cổ mình, ngón trỏ và ngón giữa đè yết hầu xuống, thanh âm chậm rãi dạy Nhậm Dật Phi: “Quan Nguyệt, anh ô-an-Quan, anh Quan Nguyệt.”

Nhậm Dật Phi:…

Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, hắn rất muốn cào mặt Salman đổ máu luôn, đúng là không biết xấu hổ.

Nhậm Dật Phi không để ý đối phương, Salman thì tìm được thú vui, cứ lặp đi lặp lại hai chữ Quan Nguyệt.

Lúc người nọ nói chuyện, yết hầu sẽ hơi run lên. Đầu ngón tay Nhậm Dật Phi cũng nóng theo, hắn đang muốn rụt về thì lại bị Salman ấn tiếp. Đối phương như tìm thấy thú vui nuôi con, hắn đang dạy quái vật nhỏ gọi tên mình.

Nếu Tinh Hồng Nữ Vu có thể gọi tên Salman, chắc chắc người nọ sẽ có cảm giác rất thành tựu.

Salman rất muốn nhìn ra chút biểu cảm khác thường trong mắt quái vật nhỏ, đáng tiếc ánh mắt Nhậm Dật Phi nhìn hắn chỉ đơn thuần như đang nhìn “thức ăn”.

Nhậm Dật Phi mà không bị còng tay, thân thể cũng không phản ứng kém linh hoạt vì tác dụng của thuốc thì hắn đã đánh gãy hai chân Salman, sau đó từ từ ăn dần.

Salman đoán được Tinh Hồng Nữ Vu muốn làm cái gì, đáng lẽ đối phương sẽ không bị bắt giữ dễ dàng như thế. Có lẽ quái vật nhỏ còn có kế hoạch đặc biệt.

Nhất định lúc này quái vật nhỏ nhà hắn đang thầm mắng hắn.

Salman cũng biết chính mình thật ngớ ngẩn. Nhưng mà hắn không nỡ. Lúc xem camera ghi chép thực nghiệm, nhất là những thực nghiệm xảy ra trên người quái vật khác, Salman không có thái độ gì. Chẳng qua nghĩ đến thực nghiệm xảy ra trên người Tinh Hồng Nữ Vu hiện tại, hắn lập tức khó chịu.

May mắn Salman đã ra tay đúng lúc. Khi trông thấy quái vật nhỏ nằm trong khoang con nhộng yên lặng như đã chết, trái tim hắn đều muốn ngừng đập.

May mắn đối phương chỉ đang hôn mê, Salman không đến quá muộn.

Thứ Tinh Hồng Nữ Vu cần là những đồ vật bị bọn họ xóa bỏ và giấu đi, Salman có thể lấy chúng.

“Tôi sẽ đưa em thứ em cần.” Cho nên đừng khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh nữa được không? Cho dù em có năng lực tự lành, vết thương rồi sẽ khép lại đi nữa, chẳng lẽ đau đớn từng chịu cũng khép lại được?

Nhậm Dật Phi rủ mi trầm mặc một lúc, sau đó nhịn không được giơ tay cào mặt Salman: Ai cần anh đưa? Tôi tự mình lấy.

___