Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 5 - Chương 112: Không Người Biết Hiểu




Tinh Hồng Nữ Vu đang ở chỗ này.

Người chơi đội viên cũ vừa cầm nỏ nhìn chằm chằm góc tối vừa cẩn thận lắng nghe từng động tĩnh. Tối qua nhiều người vây quanh như thế nhưng cũng không bắt được hắn, Tinh Hồng Nữ Vu không giống kiểu quái vật nhu nhược như bọn họ đồn thổi, gã phải càng cẩn thận.

“An toàn là trên hết…” Người chơi đội viên cũ lùi ra cửa rồi lấy bom chớp sáng đặc chế, sau khi cắn mở chốt thì trực tiếp ném vào góc tối. Cuối cùng gã vội vàng đóng cửa sắt lại, che đi hai tai.

Chỉ nghe bên trong vang lên một tiếng “ầm” thật lớn.

“A ——” Nhà xưởng truyền đến tiếng thét trầm khàn không khác nào yêu nữ huýt gió, cũng giống như móng tay bén nhọn cào qua bảng đen.

Bom chớp sáng thường được gọi là bom gây mù, đây là vũ khí đặc chế trong căn cứ. Nó không giống mấy loại bom đạn thông thường, lực sát thương của nó rất mạnh.

Sau khi bom chớp sáng nổ mạnh có thể sinh ra một triệu cd* cường độ ánh sáng, đừng nói đối phương nhắm chặt hai mặt, cho dù có dùng vải bố che mắt thì cũng vô dụng.

*Candela: Đơn vị đo cường độ độ sáng.

Hơn nữa ánh sáng này không phải loại ánh sáng đèn điện trắng, nó mang theo tia tử ngoại nhiệt độ cao, quái vật nhỏ bình thường bị chiếu đến sẽ lập tức biến thành tro tàn.

Huống chi lúc bom chớp sáng nổ tung, trong phạm vi 1,5 mét, tạp âm của nó lên đến 180 dB*, đương nhiên đối tượng bị công kích sẽ không phản ứng kịp, người nọ có thể mù tạm thời, thậm chí điếc vĩnh viễn.

*Decibel: Đơn vị đo cường độ âm thanh.

Mù tạm thời, điếc vĩnh viễn, nhiệt độ cực cao, tia tử ngoại chiếu xạ, cho dù bản lĩnh Tinh Hồng Nữ Vu có bằng trời đi nữa thì hắn cũng đừng mong trốn thoát.

Tuy người chơi đội viên cũ đã che kín lỗ tai nhưng gã vẫn nghe tiếng vang rất lớn, chỉ cảm thấy cả đầu ong ong, suýt chút nữa bị chấn động vỡ đầu.

Qua vài phút, cảm giác ù tai dần dần rút đi, người chơi đội viên cũ mở cửa lần nữa. Bom chớp sáng mà gã ném vào từ khe cửa biến mất không thấy, cũng không nghe được gì, xem ra chuyện đâu đã vào đấy.

Con chuột xấu số vừa chạy ngang đang nằm trên đất cứng người, dường như đã chết.

Người chơi đội viên cũ cầm chặt nỏ, gã chậm rãi bước theo dấu chân.

Phía sau máy dệt lớn xuất hiện một góc áo đỏ tươi, đúng là áo choàng đỏ lúc trước gã nhìn thấy. Người chơi đội viên cũ ngừng thở, bước chân càng nhẹ tênh, động tác cũng càng thêm thận trọng.

Chậm rãi, gã trông thấy một bóng người khoác áo choàng đỏ, hai tay ôm đầu cuộn tròn ở nơi đó. Làn da đối phương đã bị cháy đen, hơn nữa còn khô nứt thành từng mảng từng mảng.

“Chắc không chết đâu nhỉ?” Người chơi đội viên cũ cau mày, mệnh lệnh bên trên vốn là “bắt sống”.

Gã không lập tức lại gần mà lấy nỏ tên trong tay ra trước, bắn thử xem sao.

Mũi tên đâm thẳng vào cổ chân cháy đen đang lộ bên ngoài, miệng vết thương bốc lên ngọn lửa màu xanh lá, bóng dáng màu đỏ vẫn không chút nhúc nhích.

Người chơi đội viên cũ thở phào một hơi: Xem ra vẫn chưa chết, không hổ là quái vật.

Có điều gã vẫn cầm chặt nỏ, dù sao cũng gặp qua rất nhiều trường hợp mất cảnh giác rồi bị phản kích, gã không được phép thả lỏng bản thân. Lúc người chơi đội viên cũ làm nhiều nhiệm vụ trước, không phải gã chưa từng gặp kiểu bẫy rập giống vậy.

Phó bản vừa rồi bị phản sát cũng vì hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng và sơ suất không đáng có.

Gã từ từ bước về phía Tinh Hồng Nữ Vu, chẳng qua càng đến gần, khóe miệng gã càng giương cao.

“Răng rắc.” Không biết người chơi đội viên cũ giẫm phải cái gì, dưới chân bỗng vang lên thanh âm răng rắc rất nhỏ. Thân thể gã lập tức cứng đờ, sắc mặt biến đổi: “Không ổn!”

Nhưng mà quá muộn, cơ quan dưới đất đã bị kích hoạt. Dây thừng giấu trong tro bụi ập sang siết chặt chân người chơi rồi tóm lấy gã treo ngược lên trên.

Người chơi đội viên cũ đang định tự cứu mình, một mũi tên dính máu từ đâu lao đến đâm thẳng động mạch chính ở giữa cổ gã, sau đó rút ra, máu tươi văng tung tóe.

Gã nhìn thấy Tinh Hồng Nữ Vu mặc áo choàng đỏ, đối phương đã lùi về vùng an toàn. Hai tay hắn ôm đầu rên rỉ ô ô, dường như cực kỳ thống khổ.

Bom chớp sáng đặc chế quả thật tạo thương tổn rất lớn cho Tinh Hồng Nữ Vu, nhưng hắn lại cố gắng nhẫn nhịn. Lát sau người chơi đội viên cũ còn bắn trúng mắt cá chân hắn, người nọ cũng không thèm động đậy.

Trong chốc lát, Tinh Hồng Nữ Vu ngẩng đầu, hai phần ba làn da cháy đen khô nứt bao bọc lấy một làn da trắng giống hệt trứng gà. Lớp da cháy đen rơi ra, để lộ phần da non như thủy tinh trong suốt.

Người chơi đội viên cũ ngơ ngẩn nhìn đối phương, sau lớp da bị cháy đen là một thiếu nữ có làn da trắng sứ. Người nọ nhắm hai mắt, huyết lệ chảy xuôi theo khóe mắt, mang theo cảm giác yếu ớt tinh tế không nói nên lời.

Tựa loài bướm phá kén giương cánh bay đi, im lặng vẽ ra đường nét của một sinh mệnh mỹ lệ.

Làn mi hơi run run, thiếu niên mở mắt, đôi mắt đỏ tươi trong sáng không chút tà tính. Chẳng qua người chơi đội viên cũ đã hơi “tỉnh lại”. Gã vốn bị quái vật giết ngược, vậy mà còn có tâm trạng ở đây cảm thán quái vật xinh đẹp sao?

“Quái vật mê hoặc nhân tâm.”

Thân thể rút đi rất nhiều năng lượng để chữa trị thương tổn trên cơ thể, cảm giác đói khát lại càng dữ dội.

Trước mắt Nhậm Dật Phi là một mảnh đen nhánh, lúc này hắn chợt nhìn thấy thứ gì. Nhậm Dật Phi thấy từng đường mạch máu sẫm màu lưu động trong bóng đêm, không khác nào dung nham núi lửa. Nơi nào đó bị vỡ còn trào ra một màu vàng kim.

Thơm quá…

Đói khát và lý trí xô qua đẩy về, kéo theo thần kinh căng chặt.

Máu trên cổ đang trào ra điên cuồng không ngớt, sinh mệnh dần trôi, người chơi đội viên cũ lại trông thấy Tinh Hồng Nữ Vu đứng đối diện mỉm cười.

Không phải kiểu tươi cười của con người, tình cảm quái vật không phức tạp đến vậy. Hắn chỉ mỉm cười đơn thuần, mũi ngửi ngửi mùi máu tuôn trào bên người gã, gương mặt bê bết máu lộ ra biểu tình muốn ăn.

Bị thương nghiêm trọng như thế mà vẫn để ý thức ăn, quả nhiên là quái vật khát máu. Người chơi đội viên cũ nhắc nhở chính mình lần nữa, không được để vẻ đẹp của quái vật mê hoặc.

“Ha ——” Là vì gã sơ ý.

Học được cách bố trí bẫy rập, có thể nhịn xuống cảm giác mất đi thị lực, thính lực thương tổn, nhịn xuống cảm giác thống khổ vì bị đốt cháy, bị vũ khí bạc bắn trúng nhưng vẫn không nhúc nhích chờ đợi con mồi cắn câu.

Đây là một kẻ săn thú đáng sợ chứ không phải con mồi.

Quái vật thông minh còn nguy hiểm gấp trăm lần quái vật có sức mạnh. Nếu tiếp tục cho hắn cơ hội lang thang bên ngoài, Tinh Hồng Nữ Vu trưởng thành sẽ uy hiếp toàn bộ xã khu con người. Chẳng trách phía căn cứ chính phủ chỉ tập trung đối phó một mình hắn.

Người chơi đội viên cũ chịu đựng vết thương đau đớn, bắt đầu suy nghĩ biện pháp phản kích.

Người chơi chết trong tay người chơi ngụy trang NPC đã bị chê cười, nếu bây giờ gã chết trong tay NPC, không phải càng là trò cười cho thiên hạ hay sao?

Người chơi đội viên cũ lắc lư cử động giữa không trung. Dây thừng tóm chặt cổ chân gã, máu tươi chảy xuống phía dưới. Cần cổ vẫn luôn đổ máu, quái vật kia bắn trúng động mạch rồi lại còn rút ra, gai ngược càng làm vết thương rách toạc.

Cũng may thể chất người chơi tốt hơn người thường rất nhiều, người chơi đội viên cũ có thể nhịn hai phút, gã sờ soạng đạo cụ.

Cho gã một phút nữa thôi, không, chỉ cần nửa phút, chắc chắn gã sẽ nghịch chuyển bàn cờ.

Mà trong suốt quá trình đó, miệng vết thương trên người Tinh Hồng Nữ Vu cũng nhanh chóng hồi phục, đôi mắt mất đi ánh sáng lại lần nữa sáng lên. Hắn nhìn người chơi đội viên cũ, đôi mắt đảo qua từng vị trí yếu ớt dễ bị công kích, biểu tình thiếu niên vừa hồn nhiên vừa tàn nhẫn.

Người chơi đội viên cũ đã từng nhìn thấy biểu tình như thế trong một đoạn phim phóng sự, đó là lúc báo hoang lựa chọn con mồi săn thú.

Không xong, quái vật khôi phục!

Gã thầm nghĩ không ổn, năng lực hồi phục vết thương của quái vật quá mạnh. Vết thương nghiêm trọng như thế, ai gặp phải cũng đều đến Điện Diêm La du lịch một chuyến, thế nhưng đối phương chỉ mất hai phút để khôi phục hoàn toàn?

May là gã đã sờ được đạo cụ, hơn nữa người chơi đội viên cũ phát hiện đây là đạo cụ nỏ đen, hai bên cong thành hình đôi cánh.

Tiếp theo chỉ cần bắn trúng trái tim quái vật.

Vì khả năng tự lành rất nhanh nên đương nhiên hắn sẽ không bị người giết chết dễ dàng, người chơi đội viên cũ có thể nhắm ngay vị trí trí mạng.

Trong khi người chơi lo tìm đạo cụ, gã vô tình bỏ lỡ tín hiệu nguy hiểm thoáng lóe qua đôi mắt Tinh Hồng Nữ Vu.

“Cô Đảo?” Nhà xưởng chợt vang lên một thanh âm khác ngoài người chơi đội viên cũ, thanh âm con người khàn khàn.

Giọng nói này? Cả người đột ngột chấn động, chẳng qua người chơi đội viên cũ hành động bất tiện, gã không nhanh bằng đường bay vũ khí. Mũi tên bằng bạc xuyên thẳng yết hầu người chơi đội viên cũ, cuối cùng cắt đứt khí quản.

Gã không thể tin được mà trừng lớn mắt, cảnh vật bốn phía dần trở nên mơ hồ.

Máu ở cổ họng tuôn trào như suối, Tinh Hồng Nữ Vu trước mặt vẫn là bộ dáng quái vật nhỏ, nửa ngây thơ nửa hung tàn.

“Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi, hình như mày rất thích dùng nỏ.” Thanh âm kia tiếp tục thấp giọng nói.

Người chơi đội viên cũ mở to mắt, miệng cũng há lớn: “Thỏ…” Giây tiếp theo lập tức gục đầu.

Chết không nhắm mắt.

Nhậm Dật Phi liếm răng nanh, cố gắng kiềm chế bản năng đói khát đang thiêu đốt thân thể.

Đêm qua hắn đã nhận ra dường như chính mình bị thứ gì đánh dấu, vì vậy mới bố trí bẫy rập. Nếu Nhậm Dật Phi đa nghi, sau đó không có chuyện gì xảy ra thì tốt nhất. Còn nếu không phải hắn đa nghi, ít nhất Nhậm Dật Phi vẫn nên chuẩn bị.

Chỉ rằng hắn không nghĩ hôm nay mình sẽ câu được cá lớn, người chơi xã hội đen mà hắn gặp qua trong phó bản Cô Đảo.

Nhậm Dật Phi sờ mạch đập đối phương, xác nhận gã chết thật chứ không phải giả chết.

“Một khi không nhổ cỏ tận gốc, gió xuân thổi lại cỏ mọc xanh vườn.” Người chơi xã hội đen đã dạy hắn rằng nếu đã giết người, nhất định phải giết sạch sẽ lưu loát không chừa đường lui, tránh bị phản sát, bây giờ hắn chỉ áp dụng mà thôi.

Thi thể còn đang chảy máu không ngừng, Nhậm Dật Phi nhìn thấy như pizza phô mai, mùi hương hấp dẫn bụng đói nhộn nhạo.

Nhưng hắn cảm thấy mình không nên ăn máu người chơi xã hội đen.

Máu chảy lênh láng từ từ chậm dần, dù sao lúc nãy Nhậm Dật Phi đã cố ý bắn vào động mạch cổ.

“Tối đi tìm vài động vật vậy.” Hắn vuốt bụng rồi thu lại ánh mắt lưu luyến dừng trên miệng vết thương, bắt đầu sờ thi thể.

Nhậm Dật Phi lấy ra ba đạo cụ và một thẻ thân phận, hai trong ba đạo cụ có dạng thẻ bài.

Ngoài ra còn súng bắn tia tử ngoại, một cái nỏ tên bạc, mỗi chuỗi chìa khóa và thẻ thông hành căn cứ… Đồ vật linh tinh cũng không ít.

Ba đạo cụ là: Nỏ hắc ưng chữ thập, khoai tây bách biến, tranh hoạt hình.

Nỏ hắc ưng chữ thập: Có thể làm thương tổn tất cả vật hữu hình trong phạm vi trăm mét, một phó bản mười mũi tên, tự động tìm ra mục tiêu trong phạm vi, áp dụng cho tất cả phó bản.

Công dụng không khác súng bắn đinh của Nhậm Dật Phi lắm, hơn nữa phạm vi sử dụng càng rộng.

Khoai tây bách biến: Ăn xong đạt được năng lực biến hình, có thể ngụy trang thành bất kỳ sinh vật gì mà ngài muốn (ngoại hình), chỉ cần một sợi tóc đối phương, giới hạn thời gian 24 giờ, đạo cụ dùng một lần.

Tranh hoạt hình: Chỉ định một mục tiêu, tất cả hoạt động 24 giờ trước của đối phương tự động được ghi chép thành một quyển truyện tranh, một phó bản dùng một lần.

Mỗi lần sờ thi thể người chơi là mỗi lần thu hoạch nhiều đạo cụ, chẳng trách đám người chơi lại rất thích giết hại lẫn nhau.

Nhậm Dật Phi nhìn khoai tây bách biến trong tay rồi lại nhìn thẻ bài tranh hoạt hình, nói lời cảm ơn chân thành với thi thể: “Cảm ơn đã tiếp viện đạo cụ nhé.”

“Sàn sạt.” Bên ngoài chợt vang lên rất nhiều tiếng lốp xe cọ xát mặt đất.

“Gâu!” Chó săn kêu một tiếng rồi im bặt.

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sắt: Xem ra người chơi này không tới một người, gã còn mang theo mấy cái đuôi.

“Đội trưởng, chúng tôi đã đến nơi rồi. Xe đang ở đây, dường như người kia vào một gian nhà xưởng.”

Thanh âm đội viên truyền qua, đội trưởng đội săn thú đang mơ mơ màng màng sắp ngủ lập tức ngồi dậy, ông ta xoa xoa đôi mắt: “Cậu cứ hành động tùy theo tình huống đi.”

“Vâng, đội trưởng.”

Điện thoại phát ra tiếng đội viên, hắn gọi những người khác bao vây nhà xưởng, đám người mình thì cẩn thận đến gần cửa sắt, đi cùng bọn họ còn có chó săn được huấn luyện qua.

Đội trưởng đội săn thú gật đầu, tác phong làm việc của đội viên này rất thận trọng, ông ta khá yên tâm.

Hy vọng sẽ có thu hoạch.

Thì ra lúc người chơi đội viên cũ ra cửa, gã đã bị đội viên trong đội săn thú theo dõi. Thậm chí gã mang theo cái gì, mục đích của gã, ngay cả chuyện ngoài ý muốn xảy ra hôm qua, căn cứ đều biết rõ.

Bọn họ quan sát phía xa rồi theo dấu vết bánh xe đuổi đến nhà xưởng bỏ hoang. Đội trưởng đội săn thú không dám chắc thứ đối phương muốn tìm là Tinh Hồng Nữ Vu, nhưng cho dù chỉ là chút hy vọng, ông ta vẫn muốn thử xem.

Không biết qua bao lâu, đồng hồ nhích đến phút thứ năm, đội trưởng đội săn thú lại có cảm giác đã trôi đi mười phút, rốt cuộc bên kia cũng có tin tức.

“Đội trưởng, bên trong nhà xưởng bị thiêu cháy.”

“Thiêu cháy?” Đội trưởng đột ngột đứng lên, “Sao lại bị thiêu cháy?”

Đội viên đầu dây bên đó hơi ho khan hai tiếng: “Đây là một xưởng dệt hóa chất, bên trong còn giữ rất nhiều nguyên liệu hóa chất dễ cháy, châm lửa liền cháy ngay. Tôi không thể xác định là ai đốt những nguyên liệu hóa chất này.”

“Trước mắt chúng tôi chưa phát hiện có ai chạy ra, bình chữa cháy trên xe thì không đủ dùng, chắc phải đợi một lát mới biết được kết quả.”

“Ừ, cậu nhớ chú ý lối ra bốn phía.”

Không biết lại đợi bao lâu, bên kia vang lên thanh âm đội viên: “Lửa đã ngừng, chúng tôi phát hiện vài thi thể động vật và một thi thể con người.”

“Con người? Là người chúng ta theo dõi sao?” Đội trưởng đội săn thú xoa xoa huyệt thái dương.

“Đúng vậy, trước khi nhà xưởng bị thiêu cháy thì hắn đã chết. Hắn bị treo ngược, chết vì đứt yết hầu. Đồ vật cá nhân vẫn còn, nỏ mũi tên bạc rơi rớt hỗn độn trên đất, hẳn là ai đó lấy ra. Hiện trường có cả dấu vết sử dụng bom chớp sáng.”

“Còn dấu vết nào khác không?” 

“Còn rất nhiều mảnh vụn không thuộc về con người đã cháy đen, nhưng không thể khẳng định chắc chắn là Tinh Hồng Nữ Vu, chỉ có thể nói khả năng là hắn rất lớn. Hơn nữa, nhất định hắn đã bị trọng thương vì bom chớp sáng. Ngoài ra hiện trường có dấu vết bẫy rập để lại, người này trúng bẫy rập trước, sau đó mới bị giết chết.”

Bên kia hơi tạm dừng, sau đó tiếp tục báo cáo tình huống: “Không tìm thấy Tinh Hồng Nữ Vu.”

“Đã biết.”

Đội trưởng đội săn thú buông máy truyền tin, gương mặt trầm trọng.

Đa số quái vật đều không thích lửa. Biết bố trí bẫy rập, biết phóng hỏa, nếu là Tinh Hồng Nữ Vu làm, như vậy chỉ có thể nói lên hắn càng thêm gian xảo.

“Hai năm trước nhất thời mềm lòng để hắn chạy thoát, đây là sai lầm lớn nhất cuộc đời mình.”