“Thuốc khử khí sao…” Cô gái nói chuyện có hơi khó xử.
“Trước kia phòng thí nghiệm vẫn thường đưa thuốc ra ngoài, nhưng mà nửa năm nay nguyên vật liệu thiếu hụt, số lượng thuốc khử khí không đủ, gần nhất đều chỉ cung cấp cho đội săn thú của chính phủ. Hơn nữa hôm qua kho hàng bị mất trộm, tôi cũng không giữ bao nhiêu.”
“Nửa năm nay nguyên vật liệu thiếu hụt?”
Cô gái trẻ bị người chơi cao lớn anh tuấn đối diện “mê hoặc”, đầu óc choáng váng một trận, cô đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Đây là chuyện cơ mật không nhiều người biết. Bởi vì tôi làm việc ở phòng thí nghiệm nên mới biết được chút thông tin.”
NPC mặc áo blouse trắng phụ trách phòng thực nghiệm đặc biệt nào đó. Con người phạm sai lầm sẽ xuất hiện trong phòng thí nghiệm của cô, trở thành vật thí nghiệm, trăm phần trăm xác suất thất bại.
Cô gái trẻ nhìn chàng trai, từ đầu tới cuối hắn đều tươi cười như nụ hoa chớm nở.
Có lẽ không nên gọi là hào quang tình yêu, phải gọi hào quang “mất trí” mới đúng.
“Nguyên vật liệu không đủ? Nguyên vật liệu là cái gì?” Người chơi anh tuấn mỉm cười ôn hòa, hơi thở ấm áp quét qua màng tai NPC. Những nhân viên khác ở phía xa nhìn qua chỉ thấy hai người bọn họ là một cặp tình nhân bình thường, vậy nên tầm mắt bọn họ cũng không dừng quá lâu.
NPC lộ ra vẻ khó xử.
“Không thể nói được? Nếu khó nói thì quên đi, tôi không muốn ảnh hưởng đến em.”
Ở trong mắt cô gái NPC, người chơi tuấn mỹ không khác nào hormone hình người di động, vì sử dụng thêm kỹ năng nên hắn càng có mị lực lạ thường.
Hai mắt NPC muốn nổ bong bóng màu hồng, cô không kìm nổi lý trí, trong một giây ngơ ngẩn liền buột miệng nói ra: “Cần máu của Tinh Hồng Nữ Vu.”
Tinh Hồng Nữ Vu, lại là cái tên này.
“Vì sao cần máu cô ấy?”
NPC bị người chơi mê hoặc thần trí không chút do dự nói thêm càng nhiều tin tức cơ mật: “Thuốc khử khí cần dùng một loại máu đặc biệt của quái vật, có điều mấy năm nay đám quái vật trong phòng thí nghiệm đều lần lượt chết đi, con cuối cùng thoạt nhìn không tốt lắm, cho nên Tinh Hồng Nữ Vu đã trốn chạy trở nên cực kỳ quan trọng, đội săn thú mới muốn lục tung thành phố tìm kiếm hắn.”
Trốn chạy? Người chơi cân nhắc hai chữ này, hắn cảm thấy rất có ý tứ. Khi nói về một quái vật, người ta sẽ dùng hai chữ trốn chạy sao?
“Tinh Hồng Nữ Vu có gì khác biệt so với đám yêu quái bên ngoài?”
“Từ nhỏ hắn đã bị người nuôi dưỡng.” NPC nói, “Là một quái vật khát máu. Đội săn thú từng dùng máu quái vật để dụ bắt hắn, có điều Tinh Hồng Nữ Vu vẫn thích máu con người nhất. Hắn rất thông minh, năng lực học tập rất mạnh, cũng cực kỳ cẩn thận, mắc bẫy một lần sẽ không bao giờ mắc bẫy tương tự thêm lần nữa.”
“Vậy không còn cách nào dụ bắt nữa đúng không?”
NPC suy nghĩ trong chốc lát: “Chưa chắc, trừ khi dùng máu người dụ bắt Tinh Hồng Nữ Vu. Nhưng mà cách này quá nguy hiểm, rất nhiều quái vật thích ăn con người, không biết chúng sẽ hấp dẫn lại đây loại quái vật gì.”
Lai lịch từng quái vật không giống nhau, đương nhiên năng lực và nhược điểm của chúng cũng khác. Nếu không may hấp dẫn một quái vật khó chơi đến, bọn họ không thể chống đỡ thì lại mất nhiều hơn được.
Đội săn thú dám dụ bắt Tinh Hồng Nữ Vu vì biết rõ nhược điểm của hắn. Nói Tinh Hồng Nữ Vu là “nữ vu”, thật ra hắn càng giống quỷ hút máu. Tinh Hồng Nữ Vu thích máu, hắn uống máu mà sống, sợ ánh sáng và vũ khí bằng bạc.
Chẳng qua Tinh Hồng Nữ Vu có chút khác biệt so với quỷ hút máu trong truyền thuyết, đó là hắn lớn lên.
Lúc mới đến phòng thí nghiệm, bộ dáng Tinh Hồng Nữ Vu rất giống một đứa trẻ con người, lúc sau hắn dần lớn lên, năng lực cũng tiến hóa. Mấy năm nay hắn lang thang bên ngoài, nói không chừng lại có điểm gì đột phá.
Nhân viên nghiên cứu không chút do dự nói hết cho người chơi tuấn mỹ.
“Cô gái thông minh của tôi giống như nữ thần vậy, em rất quyến rũ.” Người chơi tuấn mỹ hạ thấp thanh âm khen ngợi đối phương.
Suýt chút nữa là NPC đứng thẳng không vững, trong mắt cô xuất hiện một cơn lốc nhỏ, không tự chủ buông bỏ phòng bị.
“Quái vật nghiên cứu trong phòng thí nghiệm có chỗ nào đặc biệt? Tổng cộng bao nhiêu quái vật?”
“Có tám, năng lực của bọn họ khác nhau nhưng đều mang bộ dáng lớn lên.” Nhân viên nghiên cứu đáp.
“Đa số quái vật sẽ có hình dạng cuối cùng khi chúng xuất hiện, mặc dù nhìn một vài quái vật rất giống đang nuôi con hoặc quái vật còn nhỏ nhưng chúng sẽ không lớn lên, cũng không sinh sản thật. Chỉ có mấy con này là dần lớn lên và tiến hóa. Chúng tôi cũng muốn xem rõ bí mật trên người bọn chúng.”
Thật ra nhân viên nghiên cứu bị mê hoặc vẫn giữ lại chút bí mật. Cô không nói cho người chơi anh tuấn: Điểm đặc biệt của đám quái vật này không phải “trưởng thành” mà là gen con người thuần túy.
Phòng thí nghiệm không thể lấy gen nhóm quái vật khác thử nghiệm nhưng đám quái vật này thì lại có thể, hơn nữa gen cũng rất ổn định.
Bọn họ vẫn luôn nghiên cứu, nghiên cứu xem có thể thực nghiệm trên cơ thể con người hay không, cuối cùng tạo ra loài người mới sinh tồn trong thế giới mới. Phòng thí nghiệm từng nuôi chín con quái vật, cho chúng nó giao phối với con người, cũng lấy tế bào sinh sản ra tiến hành thực nghiệm.
Kết quả toàn bộ thực nghiệm đều thất bại.
Trong khi mỗi lần thất bại đều vì một nguyên nhân khác nhau, tựa như có sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản bọn họ làm thí nghiệm.
Người chơi tuấn mỹ còn rất nhiều nghi vấn, chẳng qua NPC trước mặt chỉ biết được bao nhiêu thông tin đó mà thôi, muốn ép hỏi cũng không hỏi nổi. Hắn cân nhắc thời gian sử dụng kỹ năng sắp hết, quyết định nói hẹn gặp lại với đối phương —— Dùng tâm lý ám thị ám chỉ cô nửa đêm ra ngoài tìm đường chết.
“Nhất định phải đi nhé, tôi ở đó đợi em.”
NPC thất thần trả lời: “Được.”
Dùng xong NPC là có thể thẳng tay vứt bỏ tượng sáp, một người chơi phó bản cao cấp điển hình.
Người chơi tuấn mỹ vừa rời đi không lâu, ngoài cửa lại xuất hiện một người khác tới. Hắn bước chân dài, cõng ba lô trên lưng: “Lúc nãy tên kia hỏi cô cái gì, lặp lại từ đầu tới cuối lần nữa.”
NPC hoàn hồn, cô cảm giác được một con dao nhỏ đang kề sát cổ, sau lưng là một người xa lạ.
“Đừng, đừng động thủ.”
“Tôi sẽ nói hết cho anh…” Máy ghi âm phía sau phát ra giọng nói của NPC, sắc mặt nhân viên nghiên cứu lập tức trắng bệch, bây giờ cô mới tỉnh ngộ, phát hiện chính mình đã nói rất nhiều thông tin cơ mật.
“Không muốn tôi gửi thứ này đến viện nghiên cứu thì phải trả lời tôi vài vấn đề. Dù sao cô đã nói một lần, một lần và hai lần cũng đâu có gì khác biệt, đúng không?”
Nhân viên nghiên cứu cắn răng: “Được.”
Cùng thời gian đó ở căn cứ.
Vầng dương ban trưa treo lơ lửng trên đỉnh đầu, cửa lớn kéo ra một tiếng kẽo kẹt.
Mọi người đợi suốt cả đêm trong thành phố đều nối đuôi nhau ra ngoài, bọn họ tự do hoạt động dưới ánh nắng, đi xem vườn rau nhỏ mà mình gieo trồng gần đây.
Giai cấp phân bậc ở thành phố ngầm rất rõ ràng, không phải ai cũng được phép hoạt động hoặc ra ngoài hít thở không khí. Rất nhiều người đã không nhìn thấy ánh mặt trời vài tháng, thậm chí vài năm.
Còn có vài người đang chết dần đi trong lúc đợi vầng dương.
Người chơi hôm qua bị đuổi khỏi đội ngũ mang theo một con chó săn tới bãi xe, gã nổ máy chạy khỏi căn cứ. Mặc dù người chơi đội viên cũ đã bị đuổi nhưng điểm thành tích của gã vẫn còn nên có quyền ra vào.
Nhân viên bảo vệ nhắc nhở theo thường lệ: “Không được đi quá xa, không được đi những nơi u ám yên tĩnh.”
Bánh xe lăn xa, không người đáp lời.
Tối qua đội viên cũ đã đổ xăng, nguyên chủ gã có xe, đương nhiên gã có thể ra cửa. Để phòng ngừa vạn nhất, người chơi này còn gọi thêm một thành viên đội săn phú mang theo chó săn, hai người quyết định đi tìm “Tinh Hồng Nữ Vu” ngay hôm nay.
Chó săn ngửi được mùi máu tươi có vẻ rất hưng phấn, bởi vì nó là chó săn đã qua huấn luyện nên sẽ không gọi bậy. Chủ nhân nó vừa khẩn trương vừa chờ mong, bàn tay hắn siết chặt.
“Năng lực của Tinh Hồng Nữ Vu là trốn tránh, hắn rất thông minh. Có điều năng lực chiến đấu thật sự thì chẳng ra gì, nếu có thể tìm thấy hắn vào ban ngày, kết quả không cần nói cũng biết.” Cảm xúc NPC dâng trào, hắn không khỏi cảm khái.
“Chúng ta có thể độc chiếm chiến lợi phẩm, tiền thưởng truy nã Tinh Hồng Nữ Vu rất cao, nếu chỉ dùng cho ăn uống sinh hoạt thì cũng hơn mười năm.”
Xe chạy khỏi đường phố lân cận, hướng về phía bờ biển. Khoảng cách không quá xa, lái xe mười phút là đến, bọn họ lại cảm thấy sống hai mươi bốn tiếng một ngày không khác nào một năm.
NPC vuốt ve trấn an chó săn, hắn ngẩng đầu nhìn phong cảnh hai bên sườn thành phố.
Ban ngày trông hoang vu vắng vẻ, đêm buông thì hung hiểm đáng sợ.
Đội viên cũ lái xe, gã cười cười: “Cũng không biết vì sao đội trưởng lại chấp nhất với Tinh Hồng Nữ Vu như vậy nữa.”
“Đúng vậy, hai năm trước đã có đơn truy nã nhưng gần đây mới đột nhiên cực kỳ coi trọng, không biết bên trên xảy ra chuyện gì. Chẳng qua dù chuyện này thế nào cũng không liên quan đến chúng ta. Bọn họ nói sao thì chúng ta làm vậy, bán mạng kiếm tiền mà thôi.” NPC chuyển mắt, không tiết lộ tin tức mà mình biết.
Ô tô chạy tới vị trí bọn họ săn thú tối qua rất nhanh, trên mặt đất vẫn còn dấu vết tàn lưu sau hỗn chiến. Đội viên cũ xuống xe: “Đến nơi rồi.”
Ban đêm là quái vật lang thang khắp chốn, ban ngày lại tịch mịch không chút tiếng động. Nơi ông lão phát sáng bị bắn chết đêm qua bay đầy mảnh giấy nhỏ, dường như phía trên còn có chữ viết.
Đội viên cũ quan sát trong chốc lát, gã nhìn thấy hai chữ “đưa hồn”.
“Đây là quái vật phương Đông, nghe nói ông ta sẽ đi khắp nơi kêu gọi linh hồn của những đứa trẻ chết bất đắc kỳ tử, đưa bọn chúng đi đầu thai. Có điều, đầu thai gì gì đó đều chỉ là truyền thuyết do con người tạo nên.” NPC không thèm để ý mở miệng.
Đội viên cũ cũng không quan tâm lắm, gã phân biệt phương hướng một lúc rồi cầm hòn đá vẽ một vòng tròn: “Đại khái là ở chỗ này.”
NPC dắt chó săn đi qua, chó săn vòng tới vòng lui, quẫy đuôi liên tục. Đội viên cũ lấy mũi tên có dính máu Tinh Hồng Nữ Vu cho nó ngửi cẩn thận.
“Gâu gâu gâu!” Nó săn sủa to mấy tiếng.
“Có manh mối?” NPC hơi kinh ngạc, “Lúc trước hắn đều sẽ khử sạch hơi thở ngay.”
“Tinh Hồng Nữ Vu?” Người chơi đội viên cũ hỏi.
“Đúng vậy, đây không phải lần đầu chúng tôi gặp được Tinh Hồng Nữ Vu, nhưng mà lần nào hắn cũng chạy thoát. Sức chiến đấu chẳng ra gì, khả năng trốn tránh lại rất giỏi, năm lần bảy lượt dẫn dắt chúng tôi chạy vào sào huyệt quái vật, giống hệt như hôm qua. Hơn nữa năng lực học tập của hắn rất mạnh nên Tinh Hồng Nữ Vu rất giảo hoạt. Haiz… Lần sau còn khó chơi hơn lần trước.”
NPC nói tiếp: “Cho nên mỗi lần muốn bắt hắn, chúng tôi đều nói đùa, phải xem Tinh Hồng Nữ Vu là con người xảo trá thì mới có cơ hội bắt hắn.”
“Nếu cậu xem hắn là quái vật bình thường mà đuổi bắt, chỉ cần thiếu tỉnh táo một chút thì sẽ bị hắn lừa, trở thành cơm dâng tận miệng cho quái vật khác.”
“Như vậy.” NPC vuốt cằm suy tư, “Đây là hắn sơ ý sao?”
Đối với chuyện Tinh Hồng Nữ Vu còn để lại mùi, NPC này cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng mà tiền thưởng kếch xù quá mức hấp dẫn, hắn không cam lòng trở về tay không: “Cho dù thế nào, chúng ta cứ đi xem thử đi.”
NPC vỗ nỏ tên chính mình lấy thêm dũng khí.
Ngoại trừ người chơi đội viên cũ, người chơi khác và NPC cũng lần lượt ra cửa.
Đại đa số những người được quyền ra ngoài đều nghiêm túc làm việc, cuộc sống khắc nghiệt cần bọn họ liều mạng làm việc để nuôi sống bản thân. Nhưng cũng có số ít những người vì người nhà nhận được đãi ngộ tốt nên không cần động tay động chân, cuộc sống sinh hoạt của bọn họ được mọi người hâm mộ ước ao, chẳng hạn mỗi ngày đều ra cửa phơi nắng hóng gió.
Chẳng qua đột nhiên có được quá nhiều mà không cần trả giá, sinh hoạt dần trở nên buồn chán tẻ nhạt.
“Chúng ta còn có thể trở về quá khứ tự do tự tại nữa không?”
Nơi quảng trường rộng rãi, một thiếu nữ mặc váy trắng cầm nửa phần bánh mì rải cho bồ câu.
Bên cạnh là người phụ nữ điềm đạm đang mỉm cười ôn nhu nhìn tiểu thư mình.
Tiếng kêu vang vọng của bầy bồ câu trắng kéo bọn họ tiến vào một “thế giới” khác, tựa như bộ phim điện ảnh trước kia, tại thời điểm nào đó mà mọi người rất thích đến quảng trường cho bồ câu ăn.
Nhưng từ lúc thế giới xảy ra dị biến, chưa từng có người đến đây làm vậy —— Lương thực chủ yếu dưới thành phố ngầm là một loại nấm, lương thực khác cực kỳ quý hiếm, chỉ trong ngày lễ đặc biệt mới có thể dọn lên bàn ăn, ai lại mang ném cho bồ câu?
“Nhanh thôi thưa đại tiểu thư.” Bảo mẫu có trách nhiệm chăm sóc thiếu nữ vội an ủi cô, “Chỉ cần đội săn thú giải quyết những quái vật kia, nhất định chúng ta sẽ trở lại lúc trước.”
Mặc dù chuyện này cực kỳ khó khăn đi nữa thì sớm hay muộn, con người rồi cũng trở thành chủ nhân tinh cầu lần nữa, thế nên mọi người đều đặt kỳ vọng trông chờ.
“Những quái vật kia?” Tay thiếu nữ hơi ngừng lại một chút, sau đó rải tiếp vụn bánh hấp dẫn càng nhiều bồ câu, “Những quái vật kia rất đáng sợ sao? Tôi chưa từng gặp bọn họ.”
“Rất đáng sợ.” Bảo mẫu đáp, “Đều là quái vật xấu xí ăn thịt người.”
“Ồ.” Thiếu nữ gật gật đầu, lại chú tâm rải thức ăn.
“Hai ngày này tiểu thư thật thích đến đây cho bồ câu ăn nhỉ.” Bảo mẫu thấy tâm tình cô khá tốt, cười nói.
“Trên phim nói cho bồ câu ăn là một loại tín hiệu đặc biệt.” Thiếu nữ cũng mỉm cười.
Bảo mẫu khó hiểu: “Tín hiệu gì ạ?”
Thiếu nữ dang đôi tay, làn gió lướt nhẹ thổi qua váy ren trắng, tiểu thư vốn không hợp với mọi người xung quanh, toàn thân cô đều viết hai chữ “nuông chiều”.
Thiếu nữ cười rộ lên, nụ cười trong sáng lay động lòng người: “Giống không? Tôi ở nơi này, tín hiệu câu chuyện có thể bắt đầu rồi.”