Salman ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài: “Nếu muốn biết tất cả đáp án thì chúng ta phải cởi bỏ từng manh mối mới được. Trước tiên tìm manh mối gợi ý thứ hai: Các đường giao nhau, sinh tử giao giới. Chúng ta đến thảm cỏ trơn một lần nữa đi, mục tiêu lần này là sườn dốc, cũng chính là thảm cỏ.”
“Ừm.” Nhậm Dật Phi nhặt huy hiệu vàng lên rồi liếc xem mô hình con thuyền một cái, “Vậy đi thôi, chuyện nên làm không thể chậm trễ.”
Mô hình thuyền không thể lấy đi vì đáy của nó đã bị cố định trên đất, hơn nữa thể tích con thuyền cũng quá lớn. Hai người Nhậm Dật Phi dọn gỗ điêu khắc về chỗ cũ, Salman lắp ráp cho xong mô hình thuyền du hành rồi kéo tạp vật lộn xộn trở lại, phủ vải bố trắng lên.
Bọn họ đi ngang qua dãy nhà gỗ cãi cọ ầm ĩ, hướng thẳng về phía đỉnh núi. Trên đường đi, hai người có gặp bốn năm người chơi đang cầm nửa phần thân thể của nữ thần trong tay.
Nhậm Dật Phi làm như không thấy mà tiếp tục đi về phía trước, ngược lại Salman có nhìn bọn họ vài lần.
Đến lúc hai người lên tới đỉnh núi thì nơi này đã không còn bóng người, bởi vì đám người chơi đều đi theo manh mối chân dung nữ thần. Nhậm Dật Phi trông thấy một góc thảm cỏ nhân tạo đã bị người xốc lên, lộ ra cát vàng bên dưới.
Thậm chí có một chỗ đã bị bọn họ đào bới, nhưng mà không thấy cái gì.
“Thảm cỏ đã bị bọn họ lục soát qua?”
Salman kiểm tra mấy khe trượt trên thảm cỏ: “Mỗi nơi này mà thôi, chỗ khác chỉ bị xốc lên.”
Thảm cỏ trơn trước mắt hai người không phải đồng cỏ tự nhiên mà là mặt cỏ nhân tạo trải thành bốn loại màu sắc: vàng, trắng, đỏ, xanh khác nhau. Hai bên mỗi một thảm cỏ đều có lan can bảo hộ, bên trong vừa vặn đặt một loạt thuyền trượt nhỏ bằng gỗ.
Trên mỗi cửa ra vào các màu thảm cỏ đều được đánh dấu bằng một con số, tổng cộng có mười một thảm cỏ tương ứng với mười một con số.
Nhậm Dật Phi nhắm mắt nhớ lại chi tiết của mô hình con thuyền.
Từng tấm ảnh chụp thoáng hiện lên trong đầu, du khách, thuyền viên, nhà ăn, boong tàu,… phòng ở.
Hắn mở mắt ra rồi tiến đến lối vào đồng cỏ, bước từng bước đối chiếu: “Không sai.”
“Không sai cái gì?”
“Trên phòng của mô hình du thuyền có đánh số. Bắt đầu bằng 9, 8, 7 là phòng dành cho khách quý, biển số phòng màu vàng. Bắt đầu bằng 6, 5, 4 là phòng dành cho hội viên, biển số phòng màu bạc. Cuối cùng là dãy phòng đặc biệt bắt đầu bằng 3, 2, 1, biển số phòng màu đỏ.
Nhậm Dật Phi chỉ vào các con số màu trắng trên từng dãy cỏ màu sắc bất đồng: “Cậu xem mấy con số này có phải vừa khớp với ba màu vàng, trắng, đỏ không?”
Mà thảm cỏ người chơi lúc trước xốc lên là… màu xanh lục.
“Để tôi xem thử.” Salman đến gần thảm cỏ màu vàng, hắn lật một góc cỏ nhân tạo sang một bên rồi đào khoảng chừng mười centimet, phía dưới lộ ra thứ gì màu tro bụi rất giống nền xi măng, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện nó là đá phiến.
Salman không vội vàng lật tung hết thảm cỏ, hắn hỏi ý kiến Nhậm Dật Phi: “Bây giờ chúng ta xốc lên ngay hay là chờ đến buổi tối?”
“Vì sao phải đợi buổi tối? Có con số làm chìa khóa đảm bảo, bọn họ sẽ không theo kịp suy nghĩ của chúng ta.” Nhậm Dật Phi ngạc nhiên, nếu là vì giữ bí mật, chẳng lẽ buổi tối đám người chơi kia không được phép ra ngoài tìm kiếm tin tức à? Đối với kiểu công khai rõ ràng như thế, đương nhiên hai người càng không thể giấu nổi.
Salman lắc đầu: “Đây là phó bản thần quái, đa số phản ứng của những NPC trong phó bản đều không giống với người chơi. Ban ngày ánh sáng quá gay gắt.” Sẽ dễ dàng nhìn thấy từng biểu tình nhỏ nhất của mỗi người, một chút khác thường cũng có thể phát hiện.
Bởi vì cái này thôi sao? Nhậm Dật Phi lập tức hiểu ý Salman, hắn khẽ hừ một tiếng: “Cảm ơn, nhưng mà không sao đâu. Cậu cứ tự nhiên đi, chuyện còn lại để cho tôi được rồi.”
Ngữ khí người nọ không mặn không nhạt, trong đó là mạnh mẽ tự tin.
Salman bật cười: “Là tôi lo lắng dư thừa.”
Vì thế hắn không nói hai lời, lập tức bắt tay vào làm. Salman vịn một tay lên vòng lan can bảo hộ còn một tay thì rút ra xẻng nhỏ không biết lấy từ chỗ nào, bắt đầu đào đất.
Một ngôi mộ nghiêng bằng đá có chiều rộng khoảng 60 centimet, chiều dài khoảng 1 mét xuất hiện trước mặt bọn họ. Bên trên bia mộ là một dãy số, ngoại trừ dãy số đó ra thì không còn thứ gì.
Các đường giao nhau, sinh tử giao giới. Không sai, chính là nơi này.
“Dãy số là số phòng.” Nhậm Dật Phi có thể khẳng định, “Đào đất cát bên cạnh ra, chắc chắn “đất vàng chôn xương” không chỉ ám chỉ mỗi mộ bia.”
Hắn đoán không sai, quả nhiên lúc sau bọn họ tìm thấy một khe hở nhỏ. Đây không phải bia mộ mà giống như một quan tài đá hơn.
“Tìm số 9001, đó là số phòng của thuyền trưởng.” Giờ phút này Nhậm Dật Phi bình tĩnh dị thường, khóe miệng hắn cong cong ẩn chứa ý cười, bởi vì thái độ trấn tĩnh như vậy nên mới có thể khiến cho người khác vững tin theo.
Sau khi xác định quan tài đá có liên quan đến mấy căn phòng trong mô hình du thuyền, chuyện tiếp theo lập tức đơn giản. Nhậm Dật Phi và Salman đều đi vào thảm cỏ bắt đầu bằng số 9, đây là một dãy cỏ nhân tạo màu vàng nhạt.
9001 ở ngay hàng đầu tiên, dùng xẻng nhỏ xới đất ra là thấy.
Salman dọn sạch đất cát, hắn vươn tay đẩy thử. Quan tài đá không tính là nhỏ, không ngờ Salman vừa đẩy nhẹ đã trượt sang một bên, lộ ra một thi hài đã biến thành màu trắng, bên cạnh còn có một phong thư.
Nhậm Dật Phi lập tức cầm lấy lá thư: “Lát nữa chúng ta xem sau.”
Salman không nghi ngờ hắn: ” Để tôi lấy thi cốt ra ghép lại lần nữa.”
Nghe vậy, Nhậm Dật Phi cũng muốn hỗ trợ.
“Vết thương của anh…”
“Không chết được.” Nhậm Dật Phi quên mất đau đớn trên vai, khát vọng khám phá chân tướng chính là thuốc mê tốt nhất đối với hắn lúc này.
Thấy đối phương kiên quyết muốn giúp, Salman cũng không nhiều lời. Rủ lòng thương cảm với kẻ mạnh là một loại vũ nhục, Salman tôn trọng anh ấy, đương nhiên hắn cũng tôn trọng linh hồn cường đại của anh.
May mắn thi cốt bên trong có một khung xương hoàn chỉnh, thế nên nó tạo điều kiện thuận lợi để hai người ghép lại dễ dàng. Nếu không may là xương cốt lẫn lộn tách rời, chỉ sợ bọn họ sẽ có nhiều phân vân lựa chọn.
Đương nhiên, mặc dù là khung xương hoàn chỉnh nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn chưa phân biệt được trên dưới trái phải ngay. Lúc này Salman đang cầm một phần xương cổ tay, hắn so sánh với xương cổ tay mình rồi xác định vị trí phần xương cho đúng.
Hai người song kiếm hợp bích, hơn nữa còn cộng thêm áp lực sẽ bị người phát hiện nên bọn họ nhanh nhẹn phán đoán từng bộ phận thi cốt, cuối cùng chưa đến năm phút đã ghép xong toàn bộ khung xương.
Không bỏ sót phần xương cốt nào, cũng không làm hỏng phần xương cốt nào.
Salman cầm đầu lâu lên, chính là xương sọ của thi cốt: “Xương chẩm phía sau xương sọ đã khép kín, bề mặt phình to, đã thành niên. Thông qua xương trán, xương gò má và xương cằm lớn thì có thể thấy rõ, người này có khả năng cao là đàn ông phương Đông, gương mặt chữ điền.”
“Ngoài ra men răng bị mài mòn nghiêm trọng.” Hắn buông xương sọ rồi nhặt xương khung chậu lên xem tổng thể, sau đó mới xem xét phần chỏm nối kết với xương đùi: “Hai bên xương chậu rất hẹp, xương mu bên cạnh vẫn tiếp tục bị ăn mòn, để lại hình dạng cuộn sóng, hơn nữa còn bị lõm xuống.”
Nhậm Dật Phi cầm một cây xương sườn để quan sát phần dưới cùng, đây là một cách khá hay để dự đoán tuổi tác của một người nào đó: “Kết hợp với phân tích của cậu thì chúng ta có thể đưa ra kết luận: Đàn ông, phương Đông, tuổi từ 40 đến 50 tuổi, chân trái đã từng bị gãy xương.”
“Khung xương không bị hỏng, điều kiện bảo quản thi thể rất tốt, bề mặt bên ngoài không bị côn trùng gặm cắn, sau khi chết chưa từng bị động vật cắn xé, đập gãy tạo vết thương hay tổn hại vật lí nào khác.” Salman bổ sung lần nữa.
“Cho tôi mạo muội hỏi một câu, cậu là pháp y sao?” Nhậm Dật Phi có hơi nghi hoặc. Chính hắn từng trải qua vài chuyện đặc thù, hơn nữa cũng nhận nhiều vai diễn liên quan nên mới có chút hiểu biết. Nhưng mà công việc của cậu ta là gì? Đã hiểu rõ công nghệ kỹ thuật máy tính thì thôi, hơn nữa còn biết cả tri thức về pháp y.
“Không phải.” Salman đứng lên, “Tôi là thương nhân.”
Ha ha, một cái chấm câu Nhậm Dật Phi cũng không tin.
“Một người đàn ông tầm bốn năm mươi tuổi, là người phương Đông, gương mặt chữ điền, dáng người vạm vỡ.” Nhậm Dật vừa nói vừa mở điện thoại di động của mình ra.
Trong điện thoại di động có ảnh chụp mô hình thuyền trưởng thu nhỏ, về cơ bản thì hoàn toàn đồng nhất với kết luận của hai người.
“Với lại, cậu có cảm thấy vị thuyền trưởng này hơi giống một người không?” Nhậm Dật Phi phóng lớn hình ảnh cho Salman xem.
Salman suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc hắn nhớ tới một người.
“Suỵt —— Hình như có người bên dưới chú ý chúng ta.” Dư quang khóe mắt Nhậm Dật Phi nhìn thấy vài người chơi dân đảo đang chuẩn bị đi lên phía trên này.
Cũng đúng, dù sao động tĩnh bọn họ lớn như vậy, lại còn là ban ngày ban mặt, đám người chơi càng không phải người mù, sao có thể không nhìn thấy?
Nếu không may không có thu hoạch thì cứ xem như đi dạo, còn nếu có thu hoạch thì dại gì mà không đến xem một lát? Cùng lắm cũng chỉ tốn chút thời gian của bọn họ mà thôi. Lúc không tìm kiếm được manh mối có giá trị, thời gian là thứ không đáng giá nhất.
“Bỏ xương cốt trở về rồi đẩy vài quan tài đá khác ra, làm quấy nhiễu tầm mắt.” Salman không cho Nhậm Dật Phi cơ hội động tay động chân mà nhanh hơn một bước dọn dẹp xương cốt, sau đó hắn đẩy ra ba cái quan tài đá trước khi đám người chơi khác đi lên.
Bên trong ba quan tài đá trước mặt đều có xương cốt, hơn nữa có túi công văn, điện thoại di động, thậm chí còn có một con thú nhồi bông.
Lúc này người chơi đã đến gần đỉnh núi, trên không trung vang lên tiếng máy bay không người lái dạo quanh. Salman nhìn lướt qua, hắn phát hiện trong đám người chơi có cả thiếu nữ nhỏ và cô gái mắt kính của gian phòng hình nấm.
Nhậm Dật Phi cũng chú ý tới bọn họ. Đôi mắt hắn bắt đầu trống rỗng, tay chân vô lực rũ xuống, bộ dạng đáng thương tam quan vỡ vụn.
Bởi vì miệng vết thương nhói đau nên Nhậm Dật Phi đã có chút yếu ớt, lúc này hắn “sợ hãi” lên càng có cảm giác không ổn.
Tốc độ đám người chơi nhanh hơn dự đoán của hai người rất nhiều, thoát cái đã tiến đến gần. Bọn họ nhìn thấy Salman đang xúc đất, bên cạnh hắn là bia mộ và quan tài đá, đương nhiên cũng nhìn thấy Nhậm Dật Phi ngồi ngay thảm cỏ trơn hoảng sợ.
Nhóm người chơi hơi dừng lại bước chân, bọn họ không nghĩ chính mình bị tổ hợp một người chơi và một NPC tìm ra manh mối then chốt trước tiên, chẳng lẽ cùng NPC hợp tác thật sự kỳ diệu như thế?
Salman xúc đất mấy phiến đá liên tiếp rồi đẩy quan tài, lộ ra càng nhiều manh mối. Hắn nhìn lướt qua một vòng, phát hiện mỗi quan tài đá đều có xương cốt, đa số được chôn dùng ví tiền và điện thoại di động.
“Có cần giúp đỡ không?” Mấy người chơi hỏi hắn, thật ra không khác nào đang hỏi: Tôi có thể tham gia không, chia một chén canh nữa nha?
Hai bước như ba bước, Salman vươn chân dài giẫm lên tấm bia đá thô ráp vài lần mới chạm đến nó, hắn liếc nhìn Nhậm Dật Phi: “Vị này là Cố Tinh Dã, hắn đã nói với tôi nơi này trước kia là mộ phần tổ tiên bọn họ, hơn nữa bọn họ còn có phong tục xây dựng “ghế dựa mồ”, mà tấm bia bao giờ cũng gắn liền với mồ mả nên chúng tôi mới đến xem thử.”
Các người chơi lập tức khiếp sợ, NPC đúng là hữu dụng thật?
Nhậm Dật Phi bị bọn họ nhìn chằm chằm không hiểu ra sao, hắn khó hiểu: “Chẳng lẽ mấy người không biết?”
Nếu là mộ phần tổ tiên, sao người dân trên đảo có thể không biết?
Đám người – khoác da người địa phương không biết cái gì – chơi: “…A ha ha, để chúng tôi đến giúp anh.”
Bọn họ vừa dứt lời, có người đã túm chặt một góc thảm cỏ sau đó nhảy xuống, kéo thảm cỏ trượt dọc một đường cực kỳ nhanh chóng.
Những người chơi khác thì bắt đầu lấy ra đạo cụ đào đất xúc đất liên tục, Nhậm Dật Phi trừng lớn đôi mắt kinh ngạc vì hắn không biết mấy thứ đồ trong tay bọn họ lấy ra từ chỗ nào.
Thấy nơi này không có NPC nào nữa nên đủ lông đủ cánh rồi à?
Đám người chơi không thèm để mắt đến thanh niên NPC kia, dù sao NPC chỉ là công cụ dùng xong liền vứt bỏ, có điều bọn họ vẫn không hiểu ý nghĩa của mấy con số: “Hình như con số đầu tiên của mỗi dãy đều giống nhau. Mấy người xem, con số đầu của chỗ này là 1, chỗ kia là 2,…”
Salman và Nhậm Dật Phi trở thành hai kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm, đứng một bên hóng hớt ăn dưa.
Nếu đã không biết ý nghĩa của các dãy số thì có đào hết quan tài đá cũng vô dụng. Đám người chơi chỉ đơn thuần là người làm việc không công cho Salman và Nhậm Dật Phi mà thôi, vậy mà bọn họ lại không biết.
Nhậm Dật Phi quang minh chính đại lấy phong thư ra xem. Bởi vì ánh sáng NPC trên người hắn quá mức chói mắt, đương nhiên người khác càng không nghi ngờ.
Trong thư chỉ có một cái thẻ phòng và một tấm ảnh cũ.
Thẻ phòng chính là mấy con số ở trên bia đá, mặt chính diện là hình ảnh tàu biển chở khách chạy định kỳ. Chuyện này hai người đã đoán được nên không cảm thấy bất ngờ.
Ảnh chụp còn lại là một tấm ảnh xưa cũ ố vàng, trong đó có một bé trai đứng chụp cùng một con thuyền cổ phương Tây, mà mũi thuyền phía trước có hình dạng rất giống với nữ thần.
Đúng vậy, mũi tàu hình nữ thần đúng là nửa trên pho tượng mà bọn họ đã gặp. Nữ thần đội vương miện vàng, tay cầm cây đinh ba, tóc dài và váy trắng bay múa như sóng gợn mặt biển, mắt sáng tựa ngọn đuốc, dường như muốn đánh bại cuồng phong bão tố và cả quái vật biển sâu, cực kỳ uy vũ.
Lật ảnh lại, mặt bên kia viết: Trần Lập và nữ thần Tinh Quang.
Quả nhiên thi cốt là của thuyền trưởng, con thuyền này cũng có tên là nữ thần Tinh Quang.
Nhậm Dật Phi nhìn thoáng phong thư rồi thu về. Đoạn hắn bước lên hai bước, vai kề vai với Salman, ảnh chụp từ trong tay Nhậm Dật Phi lập tức chuyển vào tay đối phương. Salman nương theo khoảng cách nhìn lướt qua ảnh chụp, cuối cùng thu hồi.
Hai người liếc nhìn nhau rồi tự nhiên tách ra như không có chuyện gì, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện.