Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 4 - Chương 85: Cô Đảo




Nhìn bộ dáng người chơi bánh ngọt giống như quyết định đi theo hắn thật.

“Được thôi, có điều anh theo tôi đến nơi này trước đã.” Nhậm Dật Phi cũng không hành động theo cảm tình. Bọn họ đi cùng nhau vì ít nhất người chơi bánh ngọt đã qua lại với hắn hai lần, Nhậm Dật Phi có chút hiểu biết về đối phương, nhưng mà phòng bị thì vẫn phải có.

Nếu không may xuất hiện tình xuống gì không đúng thì hắn có thể ra tay trước đối phương.

Nơi Nhậm Dật Phi muốn đi là ao hồ phía dưới đồng cỏ trơn, nó cách xa dãy nhà gỗ và gian phòng hình nấm.

Chỉ có ao hồ trên sườn núi mới giữ lại nước mưa còn sót của đêm trước mà thôi.

“Tôi định nghiệm chứng một suy đoán. Đúng là những thứ theo sau các anh cổ quái, chỉ qua lúc này mấy thứ cổ quái mới càng thêm có ích.”

Nhậm Dật Phi ôm thùng gỗ và mèo nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện. Hắn bước đi rất nhanh nhẹn, không phải mấy cảnh ra ngoài bắt quỷ như trong phim kinh dị mà là chỉ muốn mạo hiểm một chút.

Hai người nương theo sắc trời tối tăm đi trên con đường đá về phía hồ nước. Ban ngày Nhậm Dật Phi đã từng đến đây, Salman thì có xem qua bản đồ trang viên ở trước cổng sắt, cho nên bọn họ đều biết vị trí ao nước.

Phần lớn con đường trải bằng thảm cỏ nhân tạo bằng phẳng, bọn họ thuận lợi đi thẳng một mạch tới ao hồ nằm dưới đồng cỏ.

Mấy cái ao nơi này đều đã bị bỏ hoang, chiều sâu bên trong khoảng chừng một thước, toàn bộ là nước bẩn đen ngòm, hơn phân nửa nước ao là nước mưa hôm trước tích tụ.

“Có đó không?” Nhậm Dật Phi đi đến, hắn đặt thùng gỗ xuống trước rồi lấy ra một nửa cây nến đốt sáng, sau đó Nhậm Dật Phi mới nửa ngồi nửa quỳ bên ao, một tay vịn lấy lan can bảo hộ còn một tay thì cầm nhánh cây đánh xuống mặt nước.

Salman tò mò không biết người nọ chuẩn bị làm gì nên không tiến lên ngăn cản, hắn chỉ đứng bên cạnh yên lặng nhìn xem.

“Cố Tinh Dã, đi ra mau. Hôm trước không có mưa, cậu nấp trong vũng nước ven biển đúng không? Có phải cậu còn quăng nửa cái đầu cá lên dọa tôi không? Cậu mau ra đây nói chuyện coi.”

Nước trong ao nổi bong bóng ùng ục nhưng không nhìn thấy cái gì.

Người nọ… Chủ động chạy tới đây để kêu bộ xương ra?

Salman không nhịn được bật cười.

Ao nước nổi bong bóng, Nhậm Dật Phi lại không thấy bộ xương. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi bế mèo nhỏ trong thùng gỗ đến, hai tay ôm mèo quơ qua quơ lại trên mặt nước: “Mèo của cậu đang ở trong tay tôi, cậu không chịu ra đây thì tôi sẽ xử nó!”

Mèo nhỏ hơi sửng sốt một chút, nó nhìn chằm chằm mặt nước phía dưới: “…Meo? Meo ngao!!!”

Ê động vật hai chân, bộ nhà ngươi điên rồi sao?!

Ùng ục ùng ục ùng ục, bọt khí trong ao ngày càng nổi lên nhiều hơn, cuối cùng một bộ xương đen ló đầu ra khỏi mặt nước, hốc mắt đen sì nhìn Nhậm Dật Phi.

“Cố Tinh Dã?” Hắn ôm mèo nhỏ vào lồng ngực, một tay vuốt ve lưng mèo trấn an nó. Mèo nhỏ bị người sờ dễ chịu, cái đuôi lắc tới lắc lui: “Meo ngao.”

Bộ xương trơ mắt nhìn người này mặc quần áo của mình, bắt mèo của mình để đe dọa mình, nước biển trong hốc mắt rơi xuống.

Nhưng mà dù gì thì mèo nhỏ của mình cũng đang làm con tin trong tay kẻ khác, nó không còn cách nào khác, chỉ có thể căm phẫn cào vào vách tường cho hả giận: Rẹt rẹt, tôi hận tôi hận a a a.

“…” Salman không còn lời nào để nói.

Hắn không nhìn thấy được bộ xương nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn là bao. “Cố Tinh Dã” đang dùng mèo của “Cố Tinh Dã” để uy hiếp “Cố Tinh Dã”.

Hơn nữa, càng quan trọng nhất là… Người nọ thành công.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu cậu là Cố Tinh Dã, vậy thì tôi là ai?” Nhậm Dật Phi cúi đầu hỏi bộ xương, nhưng đối phương chỉ yên lặng nhìn hắn không đáp.

“Cậu vẫn luôn nhào về phía tôi, muốn túm lấy tay chân của tôi, chẳng lẽ cậu muốn dẫn tôi đến nơi nào đó?”

Lần này bộ xương có phản ứng, nó gật gật đầu.

Ye! Nhậm Dật Phi thầm hô một tiếng trong lòng, có thể câu thông là được.

“Cậu muốn mang tôi đi đâu? Nếu cậu không thể nói chuyện thì dùng cách khác để nói cho tôi cũng được.”

Bộ xương duỗi ra một ngón tay chỉ về phía đỉnh núi rồi liếc nhìn Nhậm Dật Phi lần thứ hai, cuối cùng chậm rãi chìm vào trong nước.

“Trên đỉnh núi? Chờ chút, khoan đi đã.”

Bộ xương chìm vào hồ nước hoàn toàn, cho dù Nhậm Dật Phi gọi thế nào thì cũng vô dụng. Salman tới gần mặt ao, hắn vịn lấy lan can bảo hộ nhìn xuống bên dưới. Trong nước xuất hiện một bóng đen như ảnh ngược của Salman, nó đang cách một tầng nước mưa nhìn hắn chăm chú.

Đó là xương cốt mà chỉ Salman mới có thể nhìn thấy.

Phía sau mỗi người bọn họ đều có một thứ tương tự như vậy bám theo, riêng bản thân từng người mới thấy được, lực sát thương của chúng nó không lớn, song lại đánh thế nào cũng không chết.

“Tống Uy?” Hắn gọi cái bóng trong hồ.

Mặt nước khẽ gợn sóng. Dưới ánh nến mờ ảo, Salman nhìn thấy bóng đen hơi hé miệng, tựa như đang cười.

“Cậu muốn nói cho tôi biết chuyện gì sao?”

Thế nhưng bộ xương dưới ao không nói không rằng chậm rãi chìm xuống nước, cuối cùng biến mất: Nói manh mối cho cậu? Có con khỉ khô! Cậu nằm mơ đi.

Salman:…

Bộ xương không chịu ngoi lên nữa, Nhậm Dật Phi và Salman ở bên cạnh ao hồ cùng ảnh ngược biến thành bốn người. Nửa cây nến đã bị đốt cháy gần hết, ngọn lửa lớn bằng hạt đậu đong đưa vô lực trong gió.

“Vì sao người phụ nữ kia lại chết?” Nhậm Dật Phi đột nhiên hỏi, “Tôi đã cho rằng vì xương cốt này giở trò quỷ, bây giờ xem ra không phải.”

Ngày đầu tiên mưa to gió lớn, mặt đất nứt gãy, radio phát ra thanh âm cầu cứu của kênh thông tin tàu thuyền nào đó. Dân đảo có thiết lập tính cách không phù hợp, hủ thi ướt nhẹp xuất hiện trong nước, thời gian tử vong khoảng ba tháng trước.

Ngày thứ hai người chết biến thành quái vật cá, trên người đám tị nạn giả cũng mọc ra vảy cá kỳ dị.

Kho lạnh trang viên bảo quản rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cao cấp đã hết hạn sử dụng, dùng không ít thìa vỏ sò chuyên dụng cho trứng cá muối quý giá, lời nói của ông lão điên loạn trước cổng trang viên có khả năng liên quan đến biển số nhà 12359, ảo giác chết đuối lúc sốt cao, tất cả manh mối đều chỉ sang một phương hướng khác cho Nhậm Dật Phi.

Nếu như bà chủ trang viên là “quỷ”, vậy thì nhắc nhở “ngọn nến” mang ý nghĩa gì? Cô ấy là người đứng sau mọi chuyện sao?

Hoặc là còn có một ác ý khác đáng sợ hơn nữa? Chẳng hạn như…

Tai nạn trên biển?

Nhậm Dật Phi cảm thấy đôi môi có chút khô khốc, cổ họng cũng không khác mấy. Nếu tiếp tục đi theo hướng suy nghĩ này thì nói không chừng bộ xương kia mới là người bị hại chân chính, mà đám tị nạn giả bọn họ… Có lẽ mới là tồn tại bí ẩn nào đó.

Không, chờ chút, nếu như thế thì đáng lẽ thái độ của bộ xương phải càng nên ác liệt hơn mới đúng. Hơn nữa mèo nhỏ đã có chủ, nó không nên thân thiết với hắn như vậy.

Nhậm Dật Phi cảm giác đầu óc chính mình sắp biến thành keo hồ.

Salman không biết Nhậm Dật Phi trầm mặc nghĩ gì, hắn cho rằng đối phương đang muốn tìm cách khác để thể hiện thiện ý với bộ xương dưới ao.

Người trẻ tuổi ngây thơ trước mắt Salman vẫn còn giữ cho mình sự bao dung và dịu dàng thuần khiết chỉ thuộc về thiếu niên. Nhưng Salman không thể giống vậy, hắn là người trưởng thành, hắn không có loại ôn nhu đó.

“Không có bằng chứng xác định chúng nó thật sự vô hại, cậu vẫn nên cảnh giác một chút.”

Nhậm Dật Phi lấy lại tinh thần, hắn thở dài, nói sang chuyện khác: “Ngày mai tôi định lên núi một chuyến.”

Salman không phản đối chuyện này, dù sao lên núi đúng là một phần manh mối cần thiết.

Sau khi nửa cây nến đốt tàn, bọn họ cũng xoay người trở về. Nhậm Dật Phi ôm thùng gỗ đựng mèo nhỏ, hắn còn bận suy nghĩ về bộ xương lúc nãy.

Hai người đi được nửa đường, dãy nhà gỗ xa xa đều đồng loạt sáng đèn, chúng nằm giữa màn đêm đen kịt nên trông rất bắt mắt. Tuy bọn họ đang ở khá xa nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh âm rít gào khóc thét không ngừng.

Nhậm Dật Phi và Salman liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời lao đến như mũi tên.

“Là xác sống!”

Nơi nghỉ ngơi của đám người tị nạn đều trở nên rối loạn, Nhậm Dật Phi và Salman chưa đến đã nghe được tiếng động ầm ĩ. Đợi đến lúc chạy tới nơi có ánh sáng, xác sống gần đó lập tức ngửi thấy mùi con người.

Chúng nó đã không còn bộ dáng bình thường giống như ban ngày, lúc này sắc mặt tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu, da thịt trên người đều bị thối rữa, đúng là đặc điểm riêng biệt trên thi thể người chết.

“Đi ra phía sau.” Salman kéo cổ áo Nhậm Dật Phi lại, kéo hắn ra sau lưng mình, trong tay cầm một cái gậy trúc không biết nhặt từ lúc nào.

Đương nhiên Nhậm Dật Phi không chịu nghe theo. Hắn nhìn Salman cầm gậy trúc đánh ngã hai xác sống bổ nhào về phía bọn họ, chính mình đặt thùng gỗ và mèo nhỏ sang một bên rồi lấy ra rìu chữa cháy.

Tốc độ di chuyển của xác sống không nhanh được như người bình thường nên nếu có thể kiềm chế sợ hãi, xác sống không có vũ khí trong tay đương nhiên không phải đối thủ của người bình thường cầm theo vũ khí.

Xác sống không có cảm giác đau đớn, hoặc là cảm giác đau đớn của chúng nó cực kỳ thấp, vì vậy lúc ra tay phải đánh vào vị trí chí mạng. Salman không chút khách khí đập nát đầu xác sống ngay tức khắc, não trắng văng tung tóe như pháo nổ, sào tre cũng bị nứt gãy.

Xương sọ con người là bộ phận cứng rắn nhất, có thể thấy Salman ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Nhưng mà đến lúc hắn quay lại nhìn Nhậm Dật Phi, cả người Salman đều ngây ngốc tại chỗ.

Hai tay thanh niên cầm cán dài của rìu chữa cháy, đầu rìu lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo, Nhậm Dật Phi khẩn trương cầm chặt cán, biểu tình vừa căng thẳng vừa nghiêm túc, khi vung rìu tới thì cánh tay run rẩy dữ dội, lúc chém vào xương khớp cổ xác sống lại rất chuẩn xác.

“A?” Mắc kẹt rồi!

Nếu đổi thành Salman thì cái đầu xác sống đã bay mất từ lâu. Nhưng đây là Nhậm Dật Phi, vì hắn không dùng đủ lực tay nên cái rìu không chém dứt khoát xuống cũng không rút ra được, cuối cùng bị mắc kẹt trên cổ xác sống.

Xác sống mang theo cái rìu bổ nhào về phía hắn, Nhậm Dật Phi sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng muốn vòng ra phía sau cầm lấy cán rìu, bọn họ bắt đầu trình diễn một màn vua Tần múa cột*.

*Tần vương nhiễu trụ: Tần Thủy Hoàng bị ám sát, ông chạy quanh cây cột tránh né thích khách.

Lúc sau Nhậm Dật Phi cũng nắm được cán rìu, có điều hắn căng thẳng đỏ mặt tía tai nên không rút được lưỡi rìu ra.

Salman biết người nọ định chém đầu xác sống từ gáy, chỉ là lúc động thủ có chút sai sót. Hắn thật sự không nhìn nổi nữa, Salman cầm sào tre tiến tới đánh nát sọ não xác sống.

Cán rìu bị chấn động một trận, cuối cùng Nhậm Dật Phi cũng rút được nó ra. Salman một thân máu me còn Nhậm Dật Phi và rìu chữa cháy đều sạch sành sanh, chỉ có lưỡi rìu là dính một chút máu.

“A Phi?” Salman buột miệng gọi.

Nhậm Dật Phi hoàn toàn không phản ứng lại, sau một lúc mới nhận ra đây là tên một người, hắn liếc mắt nhìn quanh, giọng nói hơi phát run: “A Phi cái gì? Đâu có ai ở đây đâu, anh đừng làm tôi sợ nha, người hù người là có người chết đó.”

“Cậu không biết?” Salman nhìn đối phương chăm chú.

“Không, không biết.” Nhậm Nhậm Dật Phi ngẩn người, “Là người rất nổi tiếng sao?”

Ánh đèn vàng ấm áp buông xuống soi rõ gương mặt hắn, cũng soi rõ biểu tình nghi hoặc không hiểu đối phương nói gì của hắn.

Salman nhìn Nhậm Dật Phi nửa ngày, cuối cùng xoay người rời đi: “Không có gì.”

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, đúng là một giây cũng không thể buông lỏng. Trong nháy mắt kia, suýt chút nữa là Nhậm Dật Phi nhìn sang theo bản năng để xem ai gọi hắn. May mà hắn phản ứng kịp, bây giờ chính mình phải gọi là “Cố Tinh Dã”.

Gian xảo quá đi, dám đợi lúc người ta không phòng bị và thả lỏng tinh thần rồi ném mồi, xém chút là mắc mưu.

“Đợi tôi với.” Nhậm Dật Phi vội vàng ôm thùng gỗ đuổi theo, một tay còn cầm rìu chữa cháy.

Khi hai người Nhậm Dật Phi đến nơi thì cuộc chiến giữa người sống và xác sống đã kết thúc. Mấy người chơi ẩn mình trong đám NPC đã ra tay trước, bọn họ dùng bạo lực giải quyết phần lớn xác sống, còn lại là NPC khác thủ tiêu.

Thế nhưng phiền phức vẫn chưa biến mất.

“Có năm người chết.” Năm thi thể bị kéo đến, sắc mặt bọn họ vẫn bình thường không giống xác sống, chỉ là đã không còn hô hấp nữa.

“Ném ra ngoài đi, ném hết ra ngoài.” Đám tị nạn giả không muốn ở gần nguy hiểm chút nào, “Ai biết được nửa đêm bọn họ biến thành xác chết di động thì làm sao bây giờ?”

Nhậm Dật Phi liếc nhìn, trong năm thi thể kia không có người chơi mà hắn nhận biết.

Dường như giữa nhóm người chơi đã xảy ra xung đột, một người chơi bị thương nghiêm trọng. Người nọ là ngụy trang giả lúc trước trà trộn vào trong đám NPC, cổ của anh ta bị thứ gì đó cắt, giống như là dây diều cắt trúng.

Máu tươi cuồn cuộn chảy xuôi, suýt chút là thành vết thương chí mạng.

Nhậm Dật Phi rất quen thuộc với vết thương này, đúng là sợi tơ của cô bé trong gian phòng hình nấm. Hắn chuyển tầm mắt qua, quả nhiên là thiếu nữ nhỏ, cô bé đang cuốn sợi tơ lại, đôi mắt ám muội không rõ nhìn chằm chằm cô gái mắt kính.

Mà cô gái mắt kính thì lại đang xốc xấp thẻ bài giống bài Tú Lơ Khơ, ý cười như có như không.

“Xưng hô thế nào?” Thiếu nữ nhỏ hỏi cô gái mắt kính, vẻ mặt tà ác không khác người trưởng thành.

“Bèo nước gặp nhau mà thôi, không biết vẫn tốt hơn.”

Cô bé mỉm cười, tầm mắt quét ngang người chơi bị cắt cổ không thành: “Hy vọng cô có thể vĩnh viễn nhìn thấy hắn.”

“Không liên quan gì đến cô.” Cô gái mắt kính nói xong liền xoay người đi khỏi. Ngụy trang giả đã bị nhìn thấu kia lập tức theo sau, anh ta vừa oán hận vừa sợ hãi nhìn thiếu nữ nhỏ.

“Thỏ Đen?”

“Giống.”

“Nhưng mà hắn nói mình không phải Thỏ Đen, hắn tiến vào để so tài diễn xuất với người kia, có điều… Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”

Hai người chơi dừng cách đó không xa nhỏ giọng trò chuyện.

Nhậm Dật Phi ôm rìu cứu hỏa của mình chặt cứng, không thể không căng thẳng: Đây là mấy người tiến vào đuổi giết hắn?

Tạm thời gác chuyện nhóm người chơi sang một bên, dù sao bọn họ cũng không tìm được Nhậm Dật Phi. Hắn khá để tâm đến đám xác sống vừa mới phát hiện hơn.

Sau khi đám người bọn họ lên núi thì mới biến thành thứ này. Lúc trước Nhậm Dật Phi ra ngoài trang viên, cũng có cái gì đó dụ dỗ hắn lên núi.

Chắc chắn trên núi có thứ đang ẩn nấp, hơn nữa, “nó” vẫn sẽ tiếp tục hành động.

Ba người chơi rời đi không ảnh hưởng gì đến chuyện xác sống, đám NPC tiếp tục xử lý thi thể để lại.

“Ném bọn họ chung một chỗ đi, hoặc là tìm nơi nào đó chôn.” Tị nạn giả đều tránh ra xa.

“Sao mấy người này lại đột nhiên biến thành như vậy? Quá kinh khủng!” Người bị cắn sợ hãi khóc lóc.

May mắn là những người bị cắn chưa từng xuất hiện triệu chứng lây nhiễm, nhưng mà mọi người vẫn sợ bọn họ nửa đêm biến thành xác sống. Thế là mấy tị nạn giả bị xác sống cắn lập tức bị đuổi đến một gian nhà gỗ tách biệt.

Cho dù bọn họ gào khóc mấy ngày liền cũng không có tác dụng gì. Người thì ít ỏi, sức mạnh chẳng có bao nhiêu, đương nhiên không có năng lực phản kháng.

“Những người còn lại đi vào nhà hết đi, mỗi gian nhà sắp xếp người thay phiên nhau gác đêm.”

Đây là biện pháp tốt nhất hiện tại, tất cả mọi người đều tán thành. Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì bọn họ vẫn cần nghỉ ngơi, nếu không mọi chuyện sẽ ngày càng chuyển biến xấu.

Lúc này, người góp nhiều công sức xử lý đám xác sống đạt được quyền lên tiếng.

Nói đúng hơn là bọn họ đã thành công trong việc dùng “giá trị vũ lực kinh người” và “cực kỳ tàn nhẫn” khiến nhóm NPC sợ hãi.

Quả thật xác sống chỉ là thi thể người chết, thế nhưng kẻ có thể mặt không cảm xúc chém rơi đầu người chết lại càng không phải người bình thường gì cho cam.

Lúc Nhậm Dật Phi trở lại gian phòng hình nấm, bọn họ đã chọn ra người đứng đầu, đó là cô gái mắt kính.

Nghe nói cô đã giải quyết nhanh chóng ba xác chết di động một lúc, lợi hại nhất đám người. Toàn bộ NPC trong phòng đều trốn tránh cô, cô nói một bọn họ không dám nghe hai.

Bây giờ người có giá trị vũ lực mạnh nhất đang nhắm mắt nghỉ ngơi, kế bên là người chơi ngụy trang, đối diện hai người bọn họ là thiếu nữ nhỏ. Cô bé nghịch sợi tơ trong tay, đôi mắt vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của người chơi kia, trên môi treo một nụ cười nhợt nhạt quái dị.

Người chơi ngụy trang đổ mồ hôi đầy mình, anh ta không dám chớp mắt lấy một cái, thân thể luôn trong trạng thái chuẩn bị chạy trốn.

Thẻ bài nóng lên, mười một giờ, tin tức đổi mới.

Nhậm Dật Phi đắp một lớp chăn mỏng ngồi trong góc tường, trông coi mèo nhỏ và ba lô của hắn. 

Mì ăn liền mang đến thì còn hai phần, bánh màn thầu chỉ còn một nửa, với một ít lạp xưởng là thức ăn cho mèo nhỏ. Đương nhiên hắn không thể cướp thức ăn của nó được, hơn nữa chút lạp xưởng đó cũng không thể ăn no.

Ngày mai đi đâu tìm thức ăn đây?

Vù, rào rào… tiếng thủy triều đánh vào bờ cát vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, mặt trăng lộ ra một nửa giữa mấy tầng mây dày, ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, rơi xuống nền đất lạnh.

Nhậm Dật Phi còn chưa ngủ ngẩng đầu, trước cửa sổ chợt hiện lên một gương mặt, đôi mắt dán vào khe hở của rèm cửa, men theo ánh trăng từ từ bò qua từng người đang ngủ trong gian phòng.

Tầm mắt kia bò đến trên người Nhậm Dật Phi, hắn ngồi dựa vào tường, trên người đắp chăn mỏng, đôi mắt nhắm chặt dường như đã ngủ say.

Vù, rào rào… Thanh âm sóng biển ngày càng gần hơn, giống như dán sát vào lỗ tai. Nghe được thanh âm nhịp nhàng chậm rãi đó, linh hồn người ta cũng phải nổi trôi bồng bềnh.

Trong thế giới đen nhánh xuất hiện một vệt sáng màu trắng, ánh sáng soi đến sợ hãi, thống khổ, giãy giụa dưới lòng thanh niên, tất cả đều tan biến vào hư vô.

Thoạt nhìn nó khiến người ta an tâm, thậm chí còn muốn đuổi theo.

Nhậm Dật Phi mở mắt, sau đó chậm rãi đứng lên.